Thầy Là Thú

Chương 22: Kết HE 4: Nhớ vô cùng (H)




Lời nói như rót mật vào tai anh. Ngay lập tức anh đè cô xuống giường, thoát y cho mình, cự v*t như gồng mình cố chịu từ nãy giờ đang được giải thoát. Khuôn mặt góc cạnh của anh, đôi mắt đen, lãnh khốc xoáy thẳng vào khuôn mặt dụ tình của Tuệ Mẫn. Không nói 1 lời, Mạc Phong cúi xuống khe ng*c, hít một hơi dài thỏa mãn, mùi hương khiến anh điên dại. Hai tay vắt lên vai, từ từ kéo hai dây áo tuột xuống, rồi vòng tay ra sau lưng, cởi dây áo ra. Mạc Phong dùng miệng, kéo chiếc áo lót ra. Hai bầu ng*c trắng tròn hiện lên, anh trườn lên hôn vào xương quai cô, hai tay bóp mạnh vào hai bên ng*c. Tuệ Mẫn hơi đau, rên:

- Ah...

Bắt đầu lân lê lên hai hạt đậu. Anh bóp mạnh chúng, vê vê xung quanh. Cúi xuống một bên, ngậm trọn. Mạc Phong cắn mạnh nơi hạt đậu, tay bên kia cứ nắn cho đầu còn lại căng cứng lên... Nhẹ nhàng nhả ra, dịch bọt từ miệng anh chảy xuống hai bên khe và vòng cung ng*c. Tuệ Mẫn rên lên:

- Ư...

Cô hơi rướn cao ng*c lên, sát mặt anh... Mạc Phong thấy vậy, búng mạnh vào hai đầu t*, trầm giọng nói:

- Đêm nay...có mệt cũng đừng hòng tôi tha

Nói rồi, Mạc Phong bắt đầu đưa cả hai chân cô, gác cổ mình, ngón tay chữ V chứ đi lướt qua từng vùng da trắng nõn, căng mướt. Tuệ Mẫn đã say, mặt đỏ ửng lên gợi tình:

- Phong...ơm...

Mạc Phong trong cả tuần kìm mình không gặp cô, anh nhớ cô đến điên dại, nhớ từ ánh mắt đến nụ cười, nhờ từng cử chỉ hành động của hai người, nhớ nhất...hương thơm và cả cơ thể này...Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn môi cô, một nụ hôn trao sợ nhớ thương, anh gọi tên cô:

- Mẫn...

Ngay sau đó, anh bắt đầu thúc mạnh vào một cái, Mạc Phong gầm lên:

- Ag...hừm...



Cô bé này cả tuần không động vào là y như rằng, sao mà chật hẹp quá. Tuệ Mẫn dường như cũng cảm thấy vậy, điều đó đem đến cho cô cả những khoái cảm và không ngoại trừ việc đau đớn. Giọt nước mắt nóng hổi lăn nhẹ từ khóe mắt xuống gối. Mạc Phong cúi xuống liếm đi, rồi bắt đầu cố thích nghi, chuyển động nhẹ nhàng, chậm nhất có thể để cô dần dần đáp ứng kịp, từ từ rồi nhanh dần. Hai bầu ng*c rung lắc nhẹ lên như những miếng thạch, Mạc Phong cúi xuống, liếm láp quanh cả bầu, dịch bọt của anh bao trọn xung quanh, Tuệ Mẫn chìm trong khoái cảm:

- Hơ...ư..ứm...

Anh bất ngờ rút cự v*t ra, lấy tay vuốt sạch d*m dịch, ăn trọn rồi quay ra bàn, vớ lấy chai rượu nho còn chút ít. Tiếp tục anh gác chân cô lên vai, lấy đầu chai rượu nốc vào cửa hoa ngu**t. Thứ rượu màu đỏ sẫm hoà với d*m dịch kia tạo nên một màu đỏ loãng nhẹ, kích thích thị giác. Tuệ Mẫn bị như vậy, kêu lên:

- Hơ..đừng..đừng...ư..

Hai chân cô co rút lên, loại rượu nho đổ vào hoa ngu**t nóng vô cùng, nó cũng hơi ngưa ngứa. Tuệ Mẫn khó chịu, run lên, cầu xin anh:

- Phong...em...hơm..

Anh đưa tay lại lên miệng cô, bóp chặt cằm, nói:

- Phạt em...

Những tưởng anh sẽ đưa cự v*t lại nhưng không, anh chỉ dây dưa ngay cửa, cô thì nằm quằn quại trên giường, mồ hôi chảy hột, hai tay cấu nhàu bên ga giường, hoa ngu**t thì cứ rỉ nước ra, hai vách th*t đang xô ép kịch liệt. Tuệ Mẫn không biết phải làm sao bây giờ. Cô khóc nhỏ, giọng nỉ non:

- Hức...em..ngứa..ah...nóng nữa...

Phong nhìn cô, 1 người con gái mới độ xuân xanh, đầy kích tình, nằm dưới thân anh.