Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 55: Ngoại truyện 3




"Thầy, thầy tha cho em đi có được không. Em xin lỗi, em không có cố ý đâu"

Nhìn nữ sinh run rẩy sợ hãi đến mức sắp khóc đến nơi. Tim có chút đứng thẳng người giọng nói có phần đứng đắn hơn "Tôi không phải thầy giáo của em"

"Còn nữa" Tim dơ ra tờ giấy gấp hình trái tim ra trước mặt nữ sinh. Gương mặt nàng đã đỏ như cà chua vì xấu hổ "Bức thư này chẳng phải em viết gửi cho tôi sao. Sao lại không trực tiếp đưa cho tôi"

"Em.... Em..."

*cạch*

Cửa phòng mở ra, ánh mắt Bạc Diêu Minh lia qua hai người đầy hoài nghi, dò xét Tim từ trên xuống dưới lại nhìn hành động có phần không đứng đắn của cả hai thì ho nhẹ

"Em.. Mau ra ngoài đi"

"Dạ, dạ em xin phép thầy"

Nữ sinh run rẩy thoát khỏi hơi thở của Tim, bộ dáng luống cuống chạy ra khỏi phòng khiến Tim mỉm cười

"Tim, từ khi nào cậu lại hứng thú với nữ sinh trường Đại Châu này vậy hả. Tôi tưởng cậu thích phụ nữ thành đạt"

Tim nhìn ông bạn từ khi đã yên bề gia thất liền muốn nói đạo lý anh không nhịn được liền buông lời châm chọc "Lâu lâu tôi cũng muốn đổi gió một tí"

"Đừng có đùa, nó còn nhỏ lắm chọn đứa khác đi"

"Ôi trời, từ khi nào Bạc Diêu Minh lại đứng ra bênh vực cho học sinh của mình vậy. Chẳng phải trước đây cậu cũng như vậy sao"

Hắn nhoẻn miệng cười giả lả "Đó là việc của trước đây, là do họ tự nguyện lao vào tôi muốn dùng thân xác quyến rũ tôi chỉ để đổi lấy điểm số và học bạ tốt đẹp. Nói thẳng ra những học sinh tôi từng chơi qua rốt cuộc cũng chỉ là hạng tiểu thư hư hỏng ỷ có chút tiền liền không xem ai ra gì. Nếu bọn họ thật sự không có hứng thú với chức danh Bạc phu nhân nếu thật sự muốn kiện và phơi bày ra ánh sáng thì đừng nói một kể cả mười Bạc Diêu Minh cũng khó thoát khỏi những con người trong đại gia tộc đó"

"Vậy sao" Tim cong khóe môi "Vậy còn Lưu Bảo Ngọc chắc là ngoại lệ của cậu rồi nhỉ"

Nhắc đến cô hắn lại không nhịn được khóe môi hiện lên chút ngọt ngào "Có lẽ là như vậy, là ngoại lệ nên mới dính với tôi đến tận bây giờ"

"Ồ, Lưu Bảo Ngọc cô nghe thấy rồi chứ. Công nhận là cô nói đúng chồng của cô đúng là đã thay đổi thật rồi"

Tim nhếch môi nói qua điện thoại, còn rất tốt bụng dơ lên trước mặt hắn. Nhìn cuộc gọi đã gần hai mươi phút gương mặt hắn đã hết chuyển đen lại xám vô cùng khó coi nhìn Tim

"Tim, cậu dám"

"Ểh, cậu dám làm gì tôi hả. Tôi nghĩ bây giờ cậu nên đối phó với sư tử hà đông nhà cậu đi kìa haha"

"Bảo Ngọc à, à không em yêu, à bà xã nhỏ à anh nói cho em nghe. Hôm nay anh có việc quan trọng mới đến đây tuyệt đối không giống như em nghĩ đâu. Em phải nghe anh nói"

"Anh mau cút về đây ngay lập tức trước khi em cho anh cút khỏi Bạc gia"

"Được rồi, em bình tĩnh lại đừng có hành động dại dột nha"

Tim cười giả lả trong căn phòng của hiệu trưởng lớn, bản thân lại cảm thấy có chút gì đó buồn tủi. Bây giờ ngoài việc suốt ngày ăn chơi và tiêu tiền ra thì cũng chả có gì, không thể ngày đêm bám theo hắn phá đám hạnh phúc nhà người ta mãi được lâu dần cũng cảm thấy rất chán. Bạc Diêu Minh tìm được định mệnh của mình trong bộ dáng là một con sói tìm con mồi thỏa mãn thú vui ai, lại nhìn bản thân chưa một lần là ngoại lệ của ai cũng chưa gần sắc nữ nhất thời lại cảm thấy có chút tủi thân. Chả lẽ đến già Tim mãi mãi chỉ là một ông chú cô đơn nhìn hạnh phúc của Bạc Diêu Minh mà thèm khát

"Bất công thật chứ, tên đó lăng nhăng phóng túng vô độ thì bây giờ có vợ đẹp con ngoan yên bề gia thất. Còn mình, haizz"

....

"Ánh mắt đó ngay từ đầu định sẵn đã không dành cho mình rồi. Tiểu thư Tiết gia thì sao chứ, đến cuối cùng thì vẫn là cô đơn uống rượu một mình"

Nhìn Tiết Đình Đình uống từng cốc rượu lớn, miệng nghêu nga lại khẽ gọi tên của Tim. Trong vô thức hình ảnh chàng trai khỏe khoắn với nước da tráng kiện màu đồng hiện lên trong đại não, nhưng ánh mắt và nụ cười đó mãi mãi không dành cho cô mà dành cho một người khác, đó chính là Kenzy. Đúng thế, trong mắt của Đình Đình hai người họ mới là một đôi đẹp nhất, họ sinh ra mới là dành cho nhau

"Hức, tại sao chứ. Tại sao mình lại khổ sở như vậy. Không được, mình phải tỉnh táo lại. Mình phải gọi điện cho quản gia đến đón mình về, không được để cho ai nhìn thấy đại tiểu thư Tiết gia lại ra nông nỗi này được"

Đình Đình đã say đến mức không thể say hơn, lục lọi một hồi mới tìm thấy được điện thoại để gọi nhưng phần danh bạ lưu dưới ánh nhìn của kẻ say lại chỉ toàn cái tên Tim

"Gì chứ, tại sao lại chỉ toàn tên Tim không vậy. Mình bị điên rồi sao, hức mình đâu thể lặp lại sai lầm cũ được, mình không thể làm gì có lỗi với những người bạn của mình được. Huhu Tim là của Kenzy của Kenzy, bọn họ là một đôi.... Hic, hic nhưng tại sao, tại sao mình lại đau như vậy, hức tại sao chứ. Trái tim mình đau lắm, đau đớn vô cùng"

Do quá say sỉn nên Đình Đình đã không để ý được rằng cô đã ấn nhầm vào nút gọi cho ai đó, điện thoại đã kết nối được những mười phút. Trái ngược với sự khóc lóc la hét của Đình Đình lại là tiếng cười lớn của Lưu Bảo Ngọc như được mùa bên cạnh còn có cả Tim và Bạc Diêu Minh

"Ôi trời ơi, trời đất ơi chết mất thôi. Tôi nghe cái gì vậy nè, hahahaha.."

Tim mặt mày đã khó coi vô cùng muốn giành lấy điện thoại từ tay Bảo Ngọc nhưng cô liền vứt ra chỗ hắn. Bạc Diêu Minh cau mày

"Cậu làm cái gì mà để con gái nhà người ta tương tư rồi uống say như vậy chứ"

Tim mặt mày nhăn nhó lắc đầu nhìn cô "What?? Liên quan gì đến tôi, tôi tưởng cái này phải hỏi vợ anh chứ"

Bảo Ngọc lúc này mới ngừng cười "Không có, Đình Đình không có nói gì hay tâm sự gì với em hết"

"Nếu vậy thì hay là... lần này chúng ta làm một phen lớn đi" Bảo Ngọc gian tà nhìn hai người

"Trò gì cơ, Bảo Ngọc cô tính làm gì"

"Ây da nhìn kìa nhìn kìa có phải cũng động lòng với người ta rồi không. Trò gì thì từ từ anh sẽ biết còn bây giờ mau đi đón bạn tôi đi, phụ nữ say ở một mình như vậy dễ nguy hiểm lắm"