Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 53: Ngoại truyện 1




"Kenzy, hôm nay thật vất vả cho cô quá rồi"

"Ôi không không, có gì đâu chứ. Bao nhiêu năm như vậy rồi sao cô vẫn khách sáo như vậy chứ"

Bảo Ngọc đặt bó hoa oải hương lên đầu giường phòng bệnh, nhìn hắn đã hôn mê những ba năm chưa tỉnh lại trong lòng lại có chút nhói, thật may mắn khi cô còn có Bạc Thừa Ân món quà vô giá thượng đế ban tặng giúp vượt qua những thời khắc khó khăn và khốn khổ nhất

"Chừng nào Diêu Minh còn chưa tỉnh lại thì chừng đó tôi vẫn còn phải nhờ vả cô rất nhiều Kenzy"

Đâu ai có thể ngờ được chỉ vì trúng liên tiếp ba phát đạn ngày hôm đó thay cô hắn đã bất tỉnh ba năm. Dồn trọng trách quan trọng của cả gia tộc Bạc gia lên vai cô, khiến đứa bé Bạc Thừa Ân trong bụng cô còn chưa trào đời đã phải chịu áp lực khi mới sinh ra đã được định sẵn là đích tử của Bạc gia

"Diêu Minh, chừng nào anh mới chịu tỉnh lại đây. Ngủ lâu như vậy rồi chẳng lẽ sung sướng tới độ không muốn tỉnh lại sao, nhiều chuyện xảy ra như vậy thời gian trôi qua lâu như vậy em cũng mệt lắm rồi. Thiên Ân còn nhỏ lắm ngày nào em cũng phải bảo vệ nó trước truyền thông, huhu... hức...mau tỉnh lại đi, em trả Bạc gia cho anh, trả Bạc Thừa Ân lại cho anh hết"

Cô gục mặt xuống bên giường bệnh của hắn mà thiếp đi, bản thân đã mệt mỏi tới mức suy kiệt trầm trọng. Màn đêm buông xuống căn phòng bệnh bỗng chốc sáng rực đèn nam nhân bất tỉnh những ba năm bỗng chốc mở mắt, bàn tay lâu ngày không cử động có chút khó khăn vỗ vỗ lên đầu cô, khóe miệng hắn nhoẻn miệng cười ngây ngô, sau giấc ngủ kéo dài những ba năm cuối cùng hắn cũng tỉnh lại

"Ưm...Diêu Minh, Diêu Minh anh tỉnh lại rồi sao. Minh"

"Bảo Ngọc"

"Em không nằm mơ chứ, anh tỉnh rồi sao. Để em đi gọi bác sĩ nha"

"Không đừng đi, anh muốn ở gần em hơn một chút"

"Vậy sao" hai mắt cô cũng trùng xuống, cả người đã mệt mỏi không còn sức lực rồi liền một lần nữa thiếp đi trong vòng tay của hắn.

"Ủa, sao tôi lại ở đây"

"Mami.... Mami, huhu cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi. Mami, có biết là con đã rất lo lắng cho người không hả, thật sự người làm con sợ chết khiếp"

Nhìn cậu nhóc lanh lợi chỉ khoảng chừng hơn 2 tuổi từ bên ngoài chạy lên giường rồi ôm hôn cô rất tình cảm. Nhìn bộ dáng cũng khí chất toát ra từ người ai cũng đoán được đây đích thị là người thừa kế của Bạc gia

"Chỉ cần con ngoan ngoãn không gây chuyện mẹ đã mừng lắm rồi đó"

Nhóc con đặt tay lên trán mẹ cười một cách đầy ranh ma "Vậy con xin lỗi ma mi trước ma, lọ nước hoa gu chì mami mới mua con lỡ tay làm đổ gần nửa rồi"

"Cái thằng nhóc này, sao con dám..."

"Huhu... chú Tim, chú Tim..."

Bên ngoài cửa Tim đứng chống hai tay bên ngoài nhoẻn miệng "Bà chị này cũng thật khéo đẻ, ở cùng với Diêu Minh đã không phải dạng tầm thường lại đẻ ra một tên nhóc cũng bất bình thường như vậy. Bảo sao kiệt sức đến mức ngất xỉu như vậy"

Cô nhớ lại ngày hôm trước bản thân rõ ràng còn đang ở bệnh viện, nhưng tại sao khi tỉnh lại thì lại đang ở Bạc gia, nhớ lại đêm hôm qua rõ ràng là cô đã nhìn thấy hắn tỉnh lại

"À đúng rồi Tim, hôm qua ngày hôm qua đó Diêu Minh đã tỉnh lại rồi, đã tỉnh lại rồi đó"

Tim cau mày nhìn cô khó hiểu "Cô đang suy nghĩ nhiều quá rồi nên gây hoang tưởng đó, chồng cô vẫn đang hôn mê sâu"

"Không thể nào, Tim làm ơn tin tôi đi. Rõ ràng là tôi đã nhìn thấy Diêu Minh anh ấy còn nói muốn ở cùng tôi nữa. Hôm qua tôi còn...."

"Bây giờ thì cô tin chưa, tôi đã nói là cô làm việc nhiều quá nên gây ra ảo giác rồi mà. Làm sao có chuyện Diêu Minh tỉnh lại được chứ, không thể nào cô nghĩ nhiều quá rồi đó"

Tim đưa cô một lần nữa đến bệnh viện xác thực, Bạc Diêu Minh vẫn nằm đó y tá vẫn bên cạnh chăm sóc. Hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền toàn thân bất động, những gì Tim nói hoàn toàn là sự thật

"Tôi đã nói rồi mà, tôi không lừa cô. Cô đang suy nghĩ nhiều quá rồi đó"

"Kenzy, cô mau vào đây đi sao lại đứng lấp ló ngoài đó làm gì vậy"

Kenzy định vào từ lâu nhưng lại thấy cô đứng thả gió một mình ngoài ban công hút thuốc nên hơi lưỡng lự bước vào.

"Ồ, tôi bị phát hiện rồi sao"

"Hừ, cô lộ liễu như vậy muốn tôi làm ngơ cũng không được"

Kenzy là một bác sĩ vô cùng giỏi được đích thân Tim mời từ Mỹ về để điều trị bệnh cho hắn. Đã ba năm rồi với cô mà nói Kenzy cũng chính là một thành viên không thể thiếu của Bạc gia

"*ten*ten*" Kenzy đưa ra trước mắt cô một hộp quà

"Chúc mừng sinh nhật cô nha, Lưu Bảo Ngọc"

Nhìn hộp quà màu xanh dương được bọc gói tỉ mẩn cô có chút phì cười

"Xanh hy vọng cơ à, cảm ơn cô nha"

Thời gian trôi qua Lưu Bảo Ngọc đã là mẹ kiêm giám đốc của Bạc thị dưới sự dìu dắt của Bạc gia và những người chủ chốt đáng tin cậy của hắn cô ngày càng trưởng thành và ra dáng là một người phụ nữ hơn

"Ừm hứm, tôi muốn cô lúc nào cũng phải có hy vọng. Hy vọng rằng năm nay sẽ có kì tích Bạc Diêu Minh sẽ tỉnh lại thì sao"

Cô cười nhạt, bản thân dường như đã dần buông xuôi chấp nhận sự thật "Tôi cũng hy vọng là vậy"

"Được rồi, mau đi ngủ đi không biết ngày mai Tim và nhóc con Tiểu Ân sẽ chuẩn bị bất ngờ gì cho cô đây. Bảo Ngọc tôi rất hào hứng đó"