Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 51




"Bé yêu, ngủ có ngon không hả"

Bảo Ngọc quay sang tươi cười tít mắt nhìn hắn "Rất ngon, nhưng anh có vẻ còn ngủ ngon hơn cả em"

Hắn cười cười, hoàn toàn không hề biết chuyện hôm qua bị cô đánh thuốc mê mà ngủ đến sáng

"Từ khi có em dĩ nhiên là tôi sẽ ngủ ngon hơn rồi, cảm giác thật thư giãn. Sau này có bé con chắc sẽ còn vui hơn nữa có đúng không"

"Thôi đi, anh nghĩ xa vời quá rồi. Mau đi mua đồ ăn cho em đi, nhanh lên. Em đói rồi"

"Được rồi" hắn hôn cô một cái chào tạm biệt rồi bước ra khỏi căn nhà gỗ ở biển Bali xinh đẹp. Bóng dáng hắn vừa khuất, nụ cười trên môi cô liền tắt ngúm. Bạc Diêu Minh ngàn vạn lần cũng không thể ngờ được rằng khi hắn bước chân ra khỏi cánh cửa đó chính là một cái bẫy đã được sắp đặt sẵn dành riêng cho hắn với sự giúp đỡ và góp mặt của Lưu Bảo Ngọc người mà hắn tin tưởng còn hơn cả Tim

..

Bảo Ngọc ngồi bên trong, dẫu biết cảnh tượng bên ngoài thảm khốc như thế nào nhưng cô vẫn không thể nhìn, nói đúng hơn là không dám nhìn. Bên ngoài chắc chắn là người của Đình Đình đã bố trí hôm nay cùng hắn đến bãi biển xinh đẹp này chỉ có hai người không có người của Bạc gia hộ tống nhìn cũng biết bên ngoài lực lượng nào sẽ có phần áp đảo

Tiếng súng ngút trời vang lên cũng là lúc cô giật mình hoàng hôn trở lại, cánh cửa nhà gỗ sang trọng được bật tung tiếp theo là Bạc Diêu Minh với toàn thân là nhưng vết thương trầy xước, sượt ở bả vai và bắp chân trái còn trúng đạn. Hắn lảo đảo muốn bước đến bên cô, nhưng căn bản là không thể vừa mới đi được hai bước liền không chống đỡ nổi mà ngã xuống. Bảo Ngọc nhìn một màn vừa rồi lại vô cùng điềm tĩnh, cô nhẹ nhàng rút trong hộc tủ ra một khẩu súng chĩa vào hắn với con ánh tóe lên tia lửa đầy hận thù

"Bảo Ngọc"

Hắn luôn cho rằng suy đoán của mình là sai, luôn cho rằng cô sẽ không bao giờ phản bội lại hắn như vậy. Nhưng hành động này của cô dường như đã tố cáo hết mọi chuyện cô làm với hắn rồi

"Đừng gọi tên tôi, điều đó thật kinh tởm và chỉ càng làm cho tôi thêm phần chán ghét ông hơn mà thôi"

Vừa nói hai khóe mắt cô đã ậc nước đỏ hồng "Tại sao, tại sao lại là tôi. Tôi còn chưa đủ bất hạnh hay sao, tại sao lại như vậy"

"Bảo Ngọc, tôi yêu em là thật muốn bên em cũng là thật. Tại sao em lại luôn hoài nghi tình cảm tôi dành cho em cơ chứ"

"Hoài nghi? Ông im miệng ngay cho tôi. Người như ông căn bản không xứng đáng với chữ yêu, không xứng đáng có được tình yêu, càng không xứng đáng được yêu. Ông có hiểu yêu là gì không, ông có hiểu người thân của mình xảy ra mệnh hệ gì đau đớn như thế nào không. Hả"

Họng súng nóng bỏng trên tay cô vẫn chĩa thẳng về phía hắn đang quỳ dưới đất với những vết thương đau đớn trên thể xác. Hắn nhìn cô gái yếu đuối bản thân ra sức yêu thương bảo bọc này lại đang muốn giết mình nhất thời không kiềm chế được rơi nước mắt dưới họng súng của cô. Không phải vì sợ mà vì đáy lòng hắn đột nhiên quặn lên từng cơn, đau đớn vô cùng

"Bạc Diêu Minh là kẻ tàn nhẫn và máu lạnh nhất trên đời, ông giết ba mẹ của mình đơn giản mà không hề chớp mắt, giết chết Trình Du ân nhân cứu mạng của tôi mà không nghĩ đến cảm giác của tôi. Máu người đổ xuống vì bị ông giết còn nhiều hơn cả nước sông Ngân Hà kia kìa. Một kẻ như vậy liệu rằng có xứng đáng được yêu hay không"

Hắn nhìn cô đầy đau đớn, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn biết đau, biết rơi lệ khi người con gái hắn yêu lại tổn thương hắn

"Nhưng tôi yêu em, điều đó không thể phủ nhận được. Tôi tin tưởng em còn hơn cả chính bản thân mình nữa kìa. Lưu Bảo Ngọc làm ơn đó, coi như tôi cầu xin tình yêu của em đi có được không"

Khẩu súng trong tay cô đã bắt đầu run rẩy, nhìn người đàn ông lòng dạ sắt đá với bản lĩnh ngông cuồng này lại đang vừa bò vừa quỳ từ từ tiến đến phía cô chỉ để khát cầu một chút sự hạnh phúc bố thí từ Bảo Ngọc, cảnh tượng này thật đáng thương và xót xa. Ai cũng có cho mình những nỗi khổ riêng và ngụy tạo thật kĩ càng vỏ bọc bên ngoài gan lì và bền bỉ nhất trưng diện cho người khác thấy

"Bạc Diêu Minh, ông có biết không cha mẹ tôi họ thường xuyên đánh đập và ghét bỏ tôi, thậm chí có nhiều lúc muốn giết tôi. Nhưng mà sau năm năm khi tôi nhớ ra họ, nhìn thấy họ co ro trong một góc nhà, nhìn gương mặt lấm lem của người cha rồi bàn tay dính đầy đất cát chia cho mẹ tôi nửa ổ bánh mì thì tôi không cách nào hận họ được. Lúc đó, tôi chỉ muốn họ sống thật tốt, được vui vẻ nếu hận tôi quá thì có thể quên đứa con gái này đi. Cho dù họ có ghét tôi có hận tôi đi chăng nữa nhưng đó vẫn là cha mẹ tôi, tôi không cách nào có thể nhìn họ đau khổ chứ đừng nói xuống tay với họ. Nhưng tại sao, Bạc Diêu Minh tại sao lại có thể… có thể ác như vậy, ác đến nỗi nhiều lúc tôi muốn yêu ông, muốn dành tình cảm cho ông nhưng nghĩ đến việc ông có thể làm thì tôi lại vô cùng vô cùng buồn nôn"

Đến cuối cùng thiên sứ đẹp đẽ, tín ngưỡng mà hắn tôn thờ duy nhất trong lòng cũng không hiểu được hắn. Nếu chỉ đơn giản nghĩ giống như cô thì chắc có lẽ sẽ chẳng bao giờ tồn tại được một Bạc gia oai phong lẫy lừng, chẳng bao giờ tồn tại một bí mật với khối tài sản khiến nhiều tỉ phú còn phải giật mình về Bạc gia kia kìa.

Hắn nhìn cô với đôi mắt ngà ngà như kẻ say, nhìn bộ dáng bất cần của hắn như muốn giải thích những lời cuối cùng về cuộc đời đen tối của một Bạc Diêu Minh với mác danh công tử cho cô hiểu

"Bảo Ngọc"