Gần sáng, Giản Chiêu đang ngủ ngon chợt giật mình tỉnh dậy.
Y nằm yên không nhúc nhích, tay đặt trên lồng ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, thấy hơi khó thở. Thỉnh thoảng, Giản Chiêu sẽ bất ngờ tỉnh giấc vào một khoảng thời gian không xác định như này, mở mắt ra và không biết lí do sao bản thân lại thức giấc. Điều này rất khó chịu vì sau đó y không thể tiếp tục ngủ được nữa, hoàn toàn tỉnh táo luôn.
Hai người nằm bên cạnh vẫn say giấc, tiếng hít thở đều đặn vang lên giữa không gian yên ắng làm Giản Chiêu bình tĩnh lại. Đè xuống cảm giác bối rối trong lòng, y khẽ ngồi dậy, đeo kính, lọ mọ tìm đôi dép thỏ hồng cất dưới gầm giường rồi đeo vào, khẽ đứng lên rón rén cầm điện thoại đi vào trong bếp, bật đèn nhỏ cắm trong bếp đủ để thấy vật dụng trong phòng mà ánh sáng không quá chói.
Y rùng mình, hít sâu một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cơn bão đến rồi. Giữa không gian lặng thinh có thể lắng tai nghe tiếng gió rít dộng đùng đùng vào cửa, khí lạnh bốc lên, dù không bật điều hòa cũng cảm nhận được hơi rét chạy dọc theo sống lưng. Cửa sổ phòng này được làm bằng kính trong suốt, có thể thấy được khung cảnh bên ngoài được phác họa bằng gam màu tối, trời âm u, mưa như trút nước, trắng xóa, kèm theo là cơn bão tuyết đang ầm ào hoành hành. Tuyết trắng đọng lại trên khung cửa sổ, mặt kính bị làm mờ, không nhìn rõ được cảnh vật như thế nào.
Y ngơ ngẩn đứng nhìn như thế, mãi đến khi cả người được bao trùm bởi một cái áo khoác lông ấm áp mới sực tỉnh, quay người ra sau thì đối diện với khuôn mặt của Ôn Dĩ Hoài.
Có vẻ anh cũng vừa mới dậy, mái tóc bù xù, khuôn mặt ngái ngủ, tuy vậy vẫn đẹp trai quá xá, nét ôn hòa luôn làm người khác cảm thấy dễ chịu.
"Giờ trời trở lạnh, thầy vẫn nên ăn mặc cẩn thận, đừng mặc phong phanh lại dễ bệnh, cơ thể thầy đã yếu rồi."
Giản Chiêu thầm thì:
"Sao cậu lại ra đây? Tôi làm cậu thức giấc à? Mấy tên kia thì sao?"
Ôn Dĩ Hoài cười cười, chỉnh lại dây khóa áo khoác cho y, nhỏ giọng nói:
"Em tỉnh từ lúc thầy đột ngột ngồi dậy rồi, mấy cậu kia vẫn ngủ say, thầy yên tâm."
Giản Chiêu kéo cao cổ áo khoác, chợt nhận ra cái áo khoác này không phải của mình vì size áo to và rộng bất ngờ. Y nheo mắt nhìn kĩ, phát hiện ra đây là áo khoác lông chồn của Ôn Dĩ Hoài. Giản Chiêu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh, không ngờ Ôn Dĩ Hoài đang đứng rất gần mình, cơ hồ vừa ngẩng lên là mũi y chạm vào cằm anh. Ôn Dĩ Hoài giật mình, hơi nhích ra, nhưng chỉ nhích một xíu thôi, khoảng cách đủ để Giản Chiêu nhìn thấy hai má anh phớt hồng. Cả hai đều ngại ngùng. Bất chợt Ôn Dĩ Hoài giang tay ra, ôm cả người y vào lòng, sau đó nhanh như chớp cúi đầu xuống muốn hôn lên môi một cái.
Nhưng Giản Chiêu lại không muốn, ngay khi môi Ôn Dĩ Hoài kề gần tới đã vội đẩy anh ra, hai má đỏ bừng, xấu hổ đẩy gọng kính. Ôn Dĩ Hoài hơi tiếc, nhưng cũng buông ra, thầm mắng bản thân đã quá nóng vội.
Có điều thầy Giản đỏ mặt nhìn dễ thương quá.
"Hai người làm gì đấy?"
Giọng nam khác vang lên làm Giản Chiêu giật thót. Y nhìn sang phát hiện người lên tiếng là Mặc Đình Xuyên. Gã mặc đồ ngủ, cặp kính gọng vàng nằm ngay ngắn, mái tóc được chải mượt như thể gã vừa dậy đã vội chải chuốt luôn, đôi mắt như viên đạn săm soi nhìn hai người chăm chú, ẩn ẩn có chút tức giận. Ôn Dĩ Hoài đưa ngón tay lên môi, làm động tác 'suỵt' với gã, cười nói:
"Cậu cũng dậy rồi à?"
"Tôi mà không dậy thì làm sao chứng kiến được cảnh hay?" Mặc Đình Xuyên khó chịu nói "Hai người lén sau lưng chúng tôi yêu đương à? Tình yêu thầy trò?"
Giản Chiêu có cảm giác như bị bắt gian tại trận, không biết giải thích thế nào, may mắn Ôn Dĩ Hoài đã chủ động nói đỡ:
"Không phải, là tôi tự ý ôm thầy mà không hỏi trước. Là tôi đơn phương, không kìm lòng được."
Đây không phải lời biện bạch, đây chính là suy nghĩ thật sự của Ôn Dĩ Hoài.
Không hiểu sao nghe anh nói vậy Giản Chiêu lại cảm thấy tội lỗi, trái tim hơi thắt lại, tự dưng thấy đau lòng.
Mặc Đình Xuyên đứng đối diện với Ôn Dĩ Hoài, khó tưởng tượng được hai người đã từng là bạn thân lại nhìn nhau với vẻ thù địch như vậy. Nụ cười cong cong của Ôn Dĩ Hoài cũng dần trệ xuống, ý cười trong đáy mắt biến mất, Mặc Đình Xuyên không còn vẻ cong cớn, nghiêm trọng nhìn anh rồi lại liếc sang Giản Chiêu bên cạnh, mở miệng nói:
"Hội trưởng hội học sinh lại lén đem lòng yêu thầy giáo, còn làm ra hành động vô lễ thất kính, tội này đủ làm cậu mất chức đấy cậu Ôn ạ."
Ôn Dĩ Hoài bình thản đáp ngay:
"Tôi không báu gì chức vụ này đâu, nếu cậu Mặc thích thì tôi xin từ chức và chuyển giao cho cậu."
Giản Chiêu không chịu nổi bầu không khí này, hít sâu mấy hơi, lồng ngực chợt co thắt, y không nhịn được oằn mình ôm ngực ho khan. Ngay lập tức, cả Ôn Dĩ Hoài cùng Mặc Đình Xuyên đều tiến đến đỡ lấy y, đồng thanh hỏi:
"Thầy có sao không?"
Mặc Đình Xuyên đơ người ý thức được bản thân vừa làm ra chuyện gì, giật mình, vội lùi ra nhưng vai đã bị Ôn Dĩ Hoài túm lấy. Anh mỉm cười với gã, nhẹ nhàng nói:
"Đình Xuyên, thừa nhận đi, cậu cũng thích thầy Giản phải không?"