Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

Chương 92




- 2 ngày trước khi bão đến-

Trời âm u, lặng gió, cây thì xơ xác còn đường thì vắng. Trong phòng của Giản Chiêu xuất hiện một khuôn mặt đã lâu không gặp: Mặc Đình Xuyên.

Chẳng biết làm cách nào mà gã ta đánh hơi ra được mọi người đều tụ tập ở đây, rồi chẳng hiểu bị làm sao mà cũng phải góp mặt vào trong căn phòng mà gã ta từng chê là tồi tàn và bé tí. Chỉ biết rằng khi Giản Chiêu tỉnh dậy khỏi mộng đẹp vào sớm mai thì đã thấy bản mặt kiêu ngạo của gã ngồi trên sofa uống trà.

Triệu Thiên Kiệt thì nổi giận, Ôn Dĩ Hoài thì mỉm cười bất đắc dĩ, Phó Quân Thanh vẫn lạnh lùng, Sikeil nhởn nhơ không quan tâm còn Hoắc Dạ Nam khinh bỉ ra mặt.

Mặc Đình Xuyên bỏ hẳn cái thái độ vênh váo khi đứng trước mặt Giản Chiêu, lịch sự hỏi:

"Tôi có thể ở đây không? Tôi đã hủy vé máy bay ra nước ngoài chỉ để xin thầy cho ở lại đây."

Với tiêu chí "càng đông càng vui" ( Triệu Thiên Kiệt: Vui hồi nào?) và tấm lòng nhân ái bao la thì Giản Chiêu không từ chối. Dù sao Mặc Đình Xuyên có khó ưa đến đâu thì gã cũng đã xuống nước xin xỏ, hơn nữa để vun đắp tình cảm giữa các học trò (Ôn Dĩ Hoài: Không, cám ơn) thì cho gã vào cũng được, chẳng mất đi cái gì (Sikeil: mất niềm vui).

Túm lại, sau trận cãi nhau nảy nửa và suýt thì đấm lộn, cuối cùng Mặc Đình Xuyên vẫn mặc dày dọn vào.



Cái quan trọng là căn phòng của Giản Chiêu quá bé, mà cái tính nết sang chảnh của Mặc Đình Xuyên thì kiểu gì cũng phải vác một đống đồ sang trọng hiện đại đến nhét vào phòng, cái kết là phòng đã nhỏ lại còn thêm chật, hầu như không có chỗ dư để thoải mái như trước. Sau đó lại xảy ra một trận tranh cãi, Mặc Đình Xuyên trực tiếp rút điện thoại gọi điện cho ai nói to nói nhỏ cái gì đó không biết, chưa đầy năm phút sau hiệu trưởng trường đã gọi đến cho Giản Chiêu.

Âm thang qua điện thoại là tiếng ồn ào của đám đông và tiếng ríu rít hót vang của chim chóc, có lẽ hiệu trưởng đã sớm bay đến hòn đảo nhiệt đới nào đó tránh bão. Giọng ông khỏe khoắn, hồ hởi và sang sảng vọng khắp phòng:

"Ối thầy Giản, thầy vẫn còn ở lại đó chống chịu với cơn bão đó à? Học trò Mặc đã gọi phàn nàn với tôi về căn phòng của thầy và một số chuyện... (Nói nhăng nói cuội)...à ờ... tóm lại trên tầng cao nhất của khu A kí túc xá giáo viên có phòng lớn bỏ trống, thầy chuyển qua đó đi nhé, bên khu A có thang máy đỡ cho thầy khỏi leo thang bộ, cứ qua đi đừng ngại, đón bão vui vẻ nhá!"

Rồi ông cúp máy ngay mà không cho Giản Chiêu cơ hội nói chữ nào.

Khu A là nơi dành cho những giáo viên đã có nhiều năm cống hiến cho trường (tất nhiên toàn là những giáo viên giàu có hậu thuẫn). Tầng lầu cuối cùng của khu A là một phòng lớn gấp ba bốn lần phòng Giản Chiêu, giống như căn hộ chung cư nhỏ. Nghe nói lúc trước nó là nơi ở của thầy hiệu phó, sau đó thầy chuyển đến biệt thự nên bỏ trống đến giờ. Và nhờ có Mặc Đình Xuyên mà giờ tất cả phải chuyển lên đó trong vòng một ngày.

Giản Chiêu không muốn, y thích ở trong một phòng nhỏ cho ấm cúng, vì vậy y chỉ định ở khu A cho đến hết kì nghỉ đông lại quay về phòng cũ.

Triệu Thiên Kiệt hào hứng hẳn. Hắn nhanh nhảu gọi dịch vụ chuyển đồ đến làm ngay trong buổi sáng. Các nhân viên khuân vác cũng định làm nốt chuyến cuối xong đi nghỉ tránh bão nên hăng hái nhanh nhẹn hơn hẳn. Giản Chiêu đi xuống dưới sân ngồi ghế đá chờ đợi, nhìn những người kia lăng xăng vác đồ di chuyển lên phòng mới.

Sikeil bất lực la lên rõ to:

"Cả căn phòng tôi quét dọn cả buổi mà giờ lại dời đi chỗ khác vậy hả? Sao không đi ngay từ hôm qua đi!"

Triệu Thiên Kiệt xoắn vai áo khuân nguyên tủ gỗ bê ra ngoài mà vẫn nhấc chân đạp cậu ta một cái:

"Làm nhanh đi đồ to mồm."



Hoắc Dạ Nam ngồi uống cà phê kế bên Giản Chiêu, bàn tay hư hỏng mò qua ôm eo y, cảm thán:

"Học trò của anh thật phiền phức nhỉ?"

Giản Chiêu uống một ngụm trà cho ấm bụng rồi gạt phắt tay của hắn ra.

Đến buổi tối mới hoàn tất xong công việc. Giản Chiêu đứng dậy, đầu gối hơi tê rần, mỗi lần đột ngột đứng lên như vậy đầu hơi choáng váng. Hoắc Dạ Nam ghé vào sát bên tai thủ thỉ:

"Có cần tôi ôm anh lên lầu không?"

Phó Quân Thanh lù lù xuất hiện thẳng tay đẩy đầu hắn ra khỏi vai y, giọng lạnh như băng:

"Không cần, né ra đi."

Hoắc Dạ Nam bĩu môi khó chịu.

Khu A có thang máy, khỏi phải leo bộ. Khi vừa đến nơi, đẩy cửa ra, Giản Chiêu đã choáng ngợp vì độ sang trọng và rộng rãi của căn phòng mới. Tường sơn mới, sáng bóng, sạch sẽ, nhìn thoải mái hơn hẳn. Y sững sờ nhòm xung quanh, như dân nghèo lần đầu đặt chân đến phòng lớn hiện đại của giới thượng lưu vậy.

Mới đó mà trôi qua một ngày, Giản Chiêu yêu cầu những người kia mau chóng quay về mang quần áo và đồ dùng cá nhân sang đây vì trong tủ có mỗi đồ của y, tất cả phải có mặt vào sáng hôm sau đề phòng cơn bão đến sớm. Tối nay Giản Chiêu được ngủ một mình trong phòng mới.

*****

Tác giả: Khầy có chắc chắn là một mình không?

Sắp tới là seri đón bão rồi đến về quê để đun nóng tình cảm.

Từ giờ đến cuối truyện tôi sẽ đổi xưng hô của vài ngươi cho đỡ trùng lặp, mặc định xưng hô như sau:

Triệu Thiên Kiệt, Hoắc Dạ Nam ---> hắn

Ôn Dĩ Hoài, Phó Quân Thanh ---> anh

Sikeil ---> cậu

Mặc Đình Xuyên ---> gã

Giản Chiêu ----> y