Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 7: Nhã Thuần là osin




Nói xong hắn quay lưng bước vào phòng, không thèm liếc mắt nhìn cô lấy 1 lần, cô muốn gọi hắn lại, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì?

Nhã Thuần cảm thấy bất lực cô phải làm sao đây, tiền hoc phí của cô là do học bổng, tiền làm thêm và tiền tổ chức xã hội giúp đỡ chỉ đủ đóng tiền học cho em cô, và tiền sinh hoạt của hai chị em. Không lẽ bây giờ trời cao muốn hai chị em cô ngũ hầm cầu, lề đường thật sao?

Bỗng có tiếng vật gì đó đỗ vỡ vang lên bên phòng em trai. Nhã Thuần chạy qua, thì thấy em cô mở to cặp mắt to ngập nước nhìn cô trên tay còn có vết máu do vật sắc bén cắt đứt và kế bên là là một cái kính viễn vọng không còn rõ hình dạng.Thế là xong lúc này thật sự là cô khóc không ra nước mắt.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén nhìn mình, quay đầu lại cô nhìn thấy hắn. Đôi mắt tức giận như muốn téo ra lửa, hơi thở nồng đậm mùi sát khí, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống cực thấp.

Đang lúc cô không biết nên giải thích như thế nào thì tiếng chuông điện thoại hắn vang lên. Sau khi hắn nghe xong điện thoại, thì hàn lông mày hắn khẽ cau lại rồi giãn ra rất nhanh. Hắn nhếch môi nhìn cô, giọng nói với khí thế bức người vang lên:

- Cô có biết cái này giá bao nhiêu không? Mà cô dám....

Chưa đợi hắn nói hết câu Nhã Thuần đã lên tiếng chen ngang:

- Tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ cố gắng kiếm tiền rồi trả lại cho anh.

- Tôi cho cô một cơ hội nếu cô chịu làm người giúp việc cho tôi trong 1 năm, tôi sẽ xóa nợ cho cô.

Nhã Thuần dù biết đây là cách hắn trả thù cô, nhưng nếu suy nghĩ kỹ vẫn cảm thấy không tồi. Dù cực khổ đến đâu cô cũng chịu được, nhưng Nhã Dịch nó quá nhỏ không thể được. Nhã Thuần chậm rãi lên tiếng:

- Tôi đồng ý. Nhưng anh phải cho chúng tôi ở đây, tôi còn đi học nên công việc nhà sau khi đi học về tôi sẽ làm. Tiền đi chợ hàng tháng anh phải giao cho tôi, đồng nghĩa anh phải lo ăn ở cho cả hai chị em tôi.

- Riêng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là khi ở nhà cho phải nghe tôi tất cả, không được làm trái. Nếu không đừng trách tôi giao cô cho cảnh sát.

- Tôi đồng ý. Tôi gọi là Lý Nhã Thuần đây là em trai tôi Lý Nhã Dịch. Còn anh?

- Nam Cung Hạo Thiên.

Nói xong Nam Cung Hạo Thiên quay trở lại phòng, lấy một ly rượu hắn ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, nhìn về một nơi xa xăm nào đó. Kính viễn vọng là món quà duy nhất ba hắn để lại cho hắn trước khi mất, vậy mà cô dám.

Lòng hắn đau lắm, tim hắn như bị xiết chặt lại Nam Cung Hạo Thiên ánh mắt hung ác thầm rủa “CMN, tôi Nam Cung Hạo Thiên trong một năm này không chỉnh chết Lý Nhã Thuần, sẽ không còn là tôi nữa”. Ly rượu đang cầm trên tay bị hắn bốp nát từ lúc nào không hay, rượu hòa máu những giọt chất lỏng rơi xuống tạo nên hình ảnh thật quỷ dị.

Lúc này Lý Nhã Thuần cảm thấy lạnh cả sống lưng không khỏi đánh cái rùng mình.