Ở ngoài vườn, không khí của tiệc nướng thật náo nhiệt. Ánh lửa bập bùng cháy trong đêm, tỏa ra hơi thở ấm áp đánh tan đi cái se lạnh của khí trời, âm thanh cười đùa vang lên cả một vùng.
Chu Uyển Nhi đang nhìn trên tay, xiêm thịt nướng chín, vàng tươi, mùi hương thơm phức, nở nụ cười thật tươi.
Nhược Mai nhìn Chu Uyển Nhi nói:
_ Chúc mừng cậu, vậy là sau n lần nướng thất bại, cuối cùng cậu cũng có thể nướng ra xiêm thịt tạm coi là ăn được.
Chu Uyển Nhi tức giận nói:
_ Cậu một vừa hai phải thôi nha, một ngày cậu không móc mình là cậu sống không nổi à.
_ Mình có nói sai sao, cậu nhìn lại thử thành tích của mình đi – vừa nói, Nhược Mai vừa đưa tay chỉ về một đĩa thịt nướng ở gần đấy.
Trên đĩa chất đầy những xiêm thịt do Uyển Nhi nướng từ đầu buổi tới giờ, nhưng nó không phải cháy khét không nhận ra nhân dạng; cũng là dở dở, ương ương, nữa khét, nữa sống mà thôi.
Nhã Thuần nhìn thấy khuôn mặt nhăn thành một đoàn của Chu Uyển Nhi, nở nụ cười, nói:
_ Cậu mặc kệ Nhược Mai đi, cậu quên nhà cậu ta không phải bán lưỡi câu mà là kinh doanh cả một tập đoàn sản xuất lưỡi luôn sao?
_ Đúng rồi. Mình quên mất, cũng may nhờ cậu nhắc lại đó. – Chu Uyển Nhi còn cố làm ra vẻ mặt và động tác thật sự là mình quên mất một việc quan trọng nữa.
Nhược Mai liếc mắt nhìn về phía Nhã Thuần nói:
_ À hay! Hôm nay cưng cũng có gan móc ngược lại tỷ nữa sao?
Nhìn thấy ai đó đang cong cẳng chạy trốn, Nhược Mai mỉm cười nói:
_ Cưng giỏi lắm. Hôm nay cưng tới số với tỷ rồi, Lý Nhã Thuần – vừa nói cô vừa đuổi theo ai kia
Chu Uyển Nhi nói vọng theo:
_ Các cậu lớn hết rồi mà cứ như con nít vậy đó. Thật chẳng ra dáng tiểu thư thêu các gì cả?
Mạc Ly Khanh nói:
_ Vậy cậu nghĩ mình ra dáng tiểu thư chắc. Nhìn lại mình thử xem, con gái gì mà cười miệng toét ra đến mép tay, không những thế còn khua tay múa chân cứ như mấy con khỉ trong rạp xiếc thú không bằng.
Chu Uyển Nhi cau mày nhìn Ly Khanh nói:
_ Chắc cậu cũng ra dáng quý ngày lắm à, chuyện của tôi không cần cậu quan tâm. Con trai gì mà nhiều chuyện như con gái.
Mạc Ly Khanh không nói gì, chỉ là khuôn mặt ẩn ẩn cười nhìn Chu Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhìn lại quần áo của mình, vẫn như cũ chỉ là có chỗ hơi bẩn do vết lọ than dính mà thôi. Nhìn ánh mắt và nụ cười gian xảo của hắn ta, cô không khỏi phát cáu nói:
_ Cậu có bình thường không vậy, tự dưng đứng cười một mình. Tâm thần.
Mạc Ly Khanh đưa tay chỉ về phía kế bên, Uyển Nhi đưa ánh mắt nhìn theo thì thấy một thằng nhóc đang cầm xiêm thịt nướng, ăn một cách ngon lành. Uyển Nhi nói:
_ Chỉ là đứa con nít đang ăn, có gì đâu mắt cười. Không lẽ cậu tính giành thức ăn với cả một đứa trẻ. Mình thật không ngờ đấy.
Mạc Ly Khanh quăn lại một câu nói không đầu không đuôi, rồi hướng vào vòng người đi tới:
_ Ngu ngốc.
Chu Uyển Nhi hét lên, cô không nhịn được rồi:
_ Đồ đầu heo nhà cậu mới là đồ ngốc, không phải ngốc dạng vừa đâu mà là ngốc toàn tập luôn đó ##$@#!%%^%&^%#$####.....
Lúc này bỗng âm thanh kháng nghị từ cái bụng của Uyển Nhi vang lên, nhắc cô nhớ tới hồi chiều, cô ăn rất ít. Nãy giờ còn tranh cãi vô bổ với hắn nữa làm cô tiêu tốn thật nhiều năng lượng phải nạp thêm thôi.
Bỗng Chu Uyển Nhi cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhìn về phía tay mình, hai tay trống trơn:
_ Không thể nào, không lẽ là… - Uyển Nhi nhìn về cậu nhóc bên cạnh, vừa đúng lúc nó ăn xong miếng cuối cùng.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, cậu bé ngừng ăn, ngước lên nhìn Chu Uyển Nhi, mỉm cười.
Uyển Nhi kìm nén xúc động trong mình, để tránh làm nó sợ, cô gượng cười nói:
_ Xiêm thịt của nhóc trong ngon thật, tay nghề thật giỏi, là ai nướng cho nhóc ăn thế?
Nó với láy khăn giấy, vừa đưa tay lau khéo miệng vừa nói:
_ Tay nghề không tính là giỏi, chỉ ở mức tạm chấp nhận được thôi. Là trên tay của chị đó, Nhã Dịch thấy chị chỉ lo tâm tình với anh trai đẹp kia nhưng kém hơn Nhã Dịch tí xíu. Nên Nhã Dịch nghĩ, chắc chị không ăn thôi, mà Nhã Thuần nói “Lãng phí thức ăn là rất tội lỗi”. Vì vậy Nhã Dịch mới giúp chị thanh lý chúng.
Chu Uyển Nhi đứng hình trong năm giây, nó ăn của cô không những không xin phép mà còn chê khen đù điều “Mi nói không ngon mà nhìn xem ăn như hổ đói không bằng, thứ không biết tốt xấu. Nếu cây xiêm thịt mà ăn được, chắc mi cũng ngoạm luôn rồi chứ gì?”.
Chưa đợi Chu Uyển Nhi phát tiết, ai kia đã lặng lẽ xoay lưng bước đi, nhìn thấybóng dáng nhỏ đang ngày càng xa. Chu Uyển Nhi bước theo, đưa tay kéo tay nó lại, Nhã Dịch nói:
_ Không cần cám ơn Nhã Dịch đâu, Nhã Dịch sẽ ngượng đó.
Chu Uyển Nhi cảm thấy một đám quạ đen bay qua trước đầu mình. Nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của cô, mà nó dám nói cô muốn cám ơn nó à, không biết đầu óc nó có bị ngập nước không nữa. Chu Uyển Nhi chìa tay ra trước mặt nó nói:
_ Trả đây, đấy là công sức cả buổi chiều của tôi đó. Ai cho phép nhóc tước đoạt thành quả lao động của người khác vậy hả? Nếu thích thì kêu chị nhóc làm cho mà ăn. Không lẽ ngay tới một que thịt nướng mà chị nhóc cũng tiếc, không muốn làm cho nhóc sao?
Nhã Dịch vẻ mặt ngây ngốc nhìn Uyển Nhi, rồi cuối mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, vẻ mặt hối lỗi không thôi, đôi mắt óng ánh, ngập nước cứ như thể sắp trào ra.
Nhìn bộ dạng của thằng nhóc, lòng Uyển Nhi cảm thấy lòng mình chùn xuống, cô đã làm sai rồi sao? Chỉ là một xiêm thịt thôi mà, nếu mất thì chỉ cần nướng lại là được. Uyển Nhi đưa tay muốn ôm thằng bé vào lòng an ủi.
Nhưng chưa chạm vào Nhã Dịch, một anh thanh non nớt vang lên, cô tức thì rụt tay lại.
_ Nhã Dịch không nên lấy thức ăn của chị Uyển Nhi, nó là việc làm không tốt. Nên Nhã Dịch sẽ trả lại cho chị. Nhưng ít nhất phải đợi hai mươi tư tiếng* nữa mới được – nói xong nó quay lưng, thong thả bước đi “Chị dám nói động đến Nhã Thuần, còn muốn tôi xin lỗi chị à, nằm mơ cũng chưa chắc thấy đâu nhé.”.
Chu Uyển Nhi trầm ngâm, lúc sau khi hiểu được lời nói của nó khuôn mặt cô ửng đỏ. Cô tức giận đến nỗi máu như trào đến não, lỗ tai bóc khói, quát:
_ Lý Nhã Dịch, nhóc đứng lại cho tôi… - nhưng Nhã Dịch đã đi xa làm sao nghe thấy lời này của cô.
Tại sao không ai nói với cô thằng nhóc này tuy mang dáng vẻ của một thiên thần nhưng ẩn chứa trong đó là hơi thở của Davil chứ. Cần phải nhắc Nhã Thuần xem lại công tác giáo dục thôi haiz…
(*) theo ý ND là sau hai tư tiếng đồng hồ, đợi thức ăn đã tiêu hóa và đã **** xong sẽ trả lại cho UN.