“Khi tôi muốn biết lý do thì cậu không nói gì”
“Mà khi cậu muốn nói thì tôi đã không còn muốn biết nữa rồi”
Tôi chính thức quen biết với Trình A Kiều là vào tháng chín năm đó. Trướcđó ấn tượng đối với cô ấy vô cùng mơ hồ, chỉ mang máng hình như Trình AKiều từng học ở lớp bên cạnh.
Ngày 11 tháng 9 tôi tình cờ gặp lại ở Lầu Năm Góc sau đó cùng cô ấy đi dạo phố vì muốn nhờ cô ấy chọn giúp quà cho Kim Sanh.
Con gái hẳn là hiểu rõ con gái yêu thích cái gì.
Thời gian đó thái độ Kim Sanh rất bất ổn, mỗi khi chúng tôi trò chuyện đềuthất thần, nếu không cũng là ông nói gà bà nói vịt. Tôi thực sự rấtkhông yên lòng.
Kim Sanh, nói chuyện với tớ buồn tẻ vậy sao….
Có một lần cô ấy trả lời qua loa “Không phải, chỉ là gần đây sắp thi lên cấp ba nên nhiều áp lực, không phải tại cậu”
Ngay cả một lý do cũng lười tìm như vậy…
Tôi và cô ấy quen biết nhau đã nhiều năm, tôi sao lại không rõ cô ấy là đang viện cớ. Tôi nhắm mắt thản nhiên nói “…..vậy à”
Kim Sanh lại ừm một tiếng rồi chuyển chủ đề.
….Tôi nghĩ, lúc đó chúng tôi đã bắt đầu có vấn đề.
Con gái hẳn là biết con gái nghĩ gì
“Hai người đã như vậy bao lâu rồi?” Trình A Kiều quan tâm hỏi han
Tôi nhíu mày “Khoảng một, hai tháng nay”
“Ừm” Trình A Kiều suy tư một chút “Hai người ngày nào cũng nói chuyện với nhau à?”
“Trước kia là một ngày hai lần, nhưng hiện giờ tôi phải làm thêm nên rút xuống mỗi ngày một lần”
Trình A Kiều cười cười ẩn ý “Hóa ra cậu lại nôn nóng như vậy, khó trách dọacon gái nhà người ta sợ hãi. Con gái đều thấy rất phiền phức khi bị namsinh đeo bám quá chặt, bảo sao cô ấy không nhẫn nại nói chuyện vớicậu”…..
Hôm đó, tôi theo thói quen trước khi đi ngủ lại lấy diđộng ra, đúng lúc chuẩn bị ấn số liền dừng lại. Tôi nhìn chằm chằm vàotên cô ấy trong danh bạ hồi lầu
Hít sâu một hơi, buông di động xuống.
Tối hôm sau đến quán bar, tôi bất ngờ gặp lại cô bé vô tình đụng phải ở Lầu Năm Góc, cô bé nhìn thấy tôi thì mắt sáng lên, đỏ mặt chạy tới
“Chào anh, em biết tên anh là Trần Hy rồi”
Tôi hơi nhíu mày, ngày đó khi cô bé hỏi tên, tôi đã lãnh đạm từ chối trảlời. Không ngờ bây giờ lại tự tìm tới cửa. Tôi làm như không nghe thấy,xoay người rời đi.
“Chờ một chút” Giọng nói kích động xen lẫn nghẹn ngào “Anh ghét em lắm sao?”
Tôi quay đầu nhìn gương mặt mang nhiều nét giống Kim Sanh, chẳng thể cứng rắn được, đành nhẫn nại hỏi chuyện “Có việc gì không?”
“Em…. Em tên là Midiya, em có thể làm quen với anh không?”
…..
Tháng mười một
Số lần nói chuyện điện thoại lại giảm xuống nhưng phản ứng của cô ấy vẫn lãnh đạm như cũ, không mặn không nhạt
Chẳng lẽ Trình A Kiều nói sai ư? Hay là Kim Sanh quả thực….không thèm để ý tới tôi….
Trong ngực lại nhộn nhạo bất an, khó chịu. Tôi càng muốn mau mau chạy trở về.
“Nghe nói con lại làm thêm một công việc nữa à?” Tôi mệt mỏi trở về nhà lúcnửa đêm, tình cờ gặp ba ngoài phòng khách. Tôi gật đầu rồi trở về phòng.
“Làm thêm ba công việc một lúc, con muốn về nước đến vậy à?”
Tôi không chút do dự lại gật đầu
Ba vỗ vai tôi cười nhẹ “Chờ khi nào ta và mẹ con về nước, hãy bảo con bé đến nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi”
Tôi sửng sốt, hiểu được ý tứ cha tôi, tôi nhịn không được khóe miệng nhếch lên vẽ thành một nụ cười hạnh phúc.
……
Chuông điện thoại vang lên, cô ấy ở đầu bên kia nhẹ giọng hỏi
“Cậu….gần đây vì sao ít gọi điện cho tớ vậy?”
Tim chợt đập nhanh hơn, tôi cố gắng duy trì thái độ lạnh nhạt “Tớ có nhiều việc phải làm”
….Quả nhiên con gái là hiểu con gái nhất
“Trần Hy hôm nay tâm trạng anh có vẻ rất tốt”
Ngồi bên quầy bar, Midiya ngửa đầu ngó tôi. Tôi liếc cô bé một cái, “ừm” một tiếng.
“A ~ bao nhiêu người như vậy mà Trần Hy chỉ trả lời Midiya. Có phải haingười……?” Trình A Kiều một tay chống má, nhìn tôi rất ám muội.
Lời vừa ra khỏi miệng, Midiya lập tức đỏ hồng hai má. Tôi không quan tâmtới họ, tiếp tục pha chế rượu. Câu hỏi này trong quán bar đã có nhiềungười hỏi. Nếu cứ ai hỏi lại phải đứng giải thích thì không biết đếntháng nào năm nào mới xong. Không cần vì những lời đồn đại nhàm chán này mà lãng phí thời gian của tôi.
Thật ra tôi nói chuyện với Midiya chẳng qua là vì cô bé trông rất giống Kim Sanh thôi. Tuy rằng khi nhìncô bé này, lòng tôi có cảm giác là lạ, nhưng cũng chỉ như vậy không hơn. Khi nhìn thấy Midiya tôi không có cảm giác phấn khích, nhớ tới cô bécũng không cảm thấy đau lòng, da diết…..
Tâm trí tôi, trái tim tôi tràn đầy Kim Sanh, chẳng còn khe hở nào cho ai nữa cả.
……
Ngày kỷ niệm mộtnăm thành lập quán bar, tiệc tùng náo nhiệt, mọi người tranh nhau mờirượu, tôi không từ chối được đành uống hết. Đến khi tan tiệc đầu óc tôiđã chao đảo, chân nam chân xiêu. Một đám con trai nằm la liệt ngoài đạisảnh, mấy cô gái thì nghỉ ngơi bên trong. Sáng hôm sau tôi loạng choạngđứng dậy, một đêm say rượu khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Midiya nóinửa đêm có một cô gái gọi điện tìm tôi.
Tôi uống cốc trà giảirượu rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó gọi điện giải thích “Tối hôm quamọi người tụ tập uống rượu đến nửa đêm rồi nằm ngủ ngoài đại sảnh. Cô ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi”
Kim Sanh “Ừ” một tiếng, cũng không quan tâm lắm.
Ngực tôi đột nhiên xuất hiện một cơn giận không tên, Nhâm Kim Sanh, cậu chỉ ừ một tiếng vậy thôi à? Không hề quan tâm sao? Đầu đã đau lại càng thêmquay cuồng, tôi còn phải đến công ty ba làm việc, nhẫn nại nói
“Nếu không có việc gì thì tớ cúp máy đây”
“Có thể nói chuyện thêm một lát không. Chúng ta đã lâu rồi không tâm sự với nhau”
Nếu là lúc khác nhất định tôi sẽ đồng ý nhưng giờ phút này tôi thật sựkhông có tâm trạng nói chuyện với cô ấy. Cố gắng nén xuống cơn đau đầu,tôi nhẹ nhàng mở miệng “Tớ có nhiều việc phải làm”
‘Ừm, nếu cậu bận thì thôi vậy…”
…..
“Cô ấy không chất vấn gì sao? Chỉ ừ một tiếng thôi à?”
Tôi im lặng không đáp lời
“Kim Sanh này cuối cùng có thật sự thích cậu không vậy?” Trình A Kiều nghihoặc không thôi “Con gái nếu thích một người thì nhất định sẽ ghen tị và sẽ chiếm hữu, cô ấy…sao lại như vậy chứ”
Vấn đề này như một câykim đâm vào lòng tôi, lúc đầu chỉ nhói một chút nhưng chậm rãi chậm rãitheo thời gian đâm càng lúc càng sâu, vết thương càng lúc càng sưng tấy.
“Ha ha, kỳ thật cũng không phải không có cách nào kiểm chứng” Trình A Kiềuuyển chuyển ghé sát tai tôi “Có một cách để biết chính xác Kim Sanh cóthích cậu hay không”
……
Điện thoại của tôi ngày càng giảm bớt, thật ra một phần là vì tôi phải làm quá nhiều việc, sức khỏe và đầu óc đều đạt cực hạn
Ba công việc một lúc, quả nhiên, rất mệt mỏi…..
Mỗi đêm trở về nhà, chân tay tôi không nhúc nhích nổi, cố hết sức tắm rửaxong liền ngồi phịch trên giường hoàn toàn vô lực. Rõ ràng thân thể đãtới cực hạn nhưng nằm trên giường, chỉ cần vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ tớicô ấy, không ngừng, không ngừng nhớ tới cô ấy…..
Kim Sanh, hãy chờ tớ! tớ sẽ rất nhanh trở về
Điện thoại của cô ấy ngày càng nhiều hơn nhưng thật tiếc là cô ấy thường gọi tới không đúng lúc, hoặc nên nói là tôi gần như không rảnh được lúc nào để nói chuyện cùng cô ấy
Cứ như vậy, tôi đành bất đắc dĩ nói với cô ấy “Tớ còn rất nhiều việc phải làm”
“Vì sao cậu không nói cho Kim Sanh biết cậu phải làm việc?”
Tôi không trả lời Trình A Kiều.
Nói với Kim Sanh sao?
Tôi lắc đầu
Tôi không muốn nói với cô ấy. Vì cậu mà mấy năm nay ở Mỹ tớ vất vả thế nào, liều mạng làm việc ra sao, làm những loại công việc gì….vì muốn cậu cảm động, muốn trở về bên cạnh cậu biết bao….Những lời này làm sao tôi cóthể nói ra được.
Đàn ông đều có tự tôn.
Tôi thích cô ấynhưng cũng không muốn lấy việc này để tranh thủ tình cảm của cô ấy. Hơnnữa, ở sâu trong lòng, tôi không cách nào xác định được tình cảm thực sự của cô ấy dành cho tôi.
“Không nói cũng được” Trình A Kiều lạimở miệng “Nhưng biện pháp trước đây của tôi đã có hiệu quả rồi, cậu định cảm tạ tôi thế nào đây?”
“Tùy cậu chọn quán, hôm nay tôi mời”
…..
Hai năm sau, công ty mở rộng quy mô, lượng công việc càng nhiều hơn, thường xuyên làm việc đến một giờ chiều, có hôm hai giờ chiều mới được đi ăncơm trưa.
Có một ngày, buổi trưa, di động rung lên, tôi đang cùng vài người chen chúc tại hội trường chờ đợi văn kiện. Xung quanh vô cùng ồn ào, tôi nghe không rõ đầu bên kia đang nói gì. Tôi cầm di động bướcnhanh đến một chỗ vắng vẻ hơn mới nghe, vừa áp lên tai chợt nghe cô ấylẳng lặng nói “Tớ thích cậu”
Tôi vô thức “Ừm” một tiếng, trongnháy mắt mừng rỡ như điên, hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ đè nén tâmtrạng, cố gắng không hét lên giữa hội trường. Đến lsượt tôi đi lấy vănkiện, đồng nghiệp không ngừng thúc giục, văn kiện rất quan trọng, khôngthể không đi nhận. ứTôi bất đắc dĩ nói với cô ấy “Gác máy đã nhé, tớ cóviệc phải ra ngoài”
“Trần Hy cậu đang làm gì vậy, mau đến nhận đi!”
“Mau lên, mau lên….”
Đầu dây bên kia, Kim Sanh muốn nói gì lại thôi “Tớ….”
Tôi nhíu mày, lúc này thật sự không phải thời điểm tốt để nói chuyện. Tôiquay nhìn đồng nghiệp, cầm di động trở về, vừa đi vừa nói chuyện “Cònviệc gì sao? Cứ vậy nhé, lần sau tớ sẽ gọi điện cho cậu”
Sau hai năm bốn tháng chờ đợi, cuối cùng cô ấy cũng nói “Tớ thích cậu”
Tớ thích cậu…….
Thích cậu……Tôi vừa nhận tài liệu vừa ngẩn người cười cười. Con gái đúng là rất hiểu con gái.
Tới tháng sáu, Kim Sanh nói một tháng sau là đến ngày thi đại học nên TháiHậu sẽ tịch thu điện thoại, tạm thời không thể liên lạc được.
Tôi cảm thấy vạn phần thất vọng, nhưng đây là việc quan trọng của cô ấy nên không thể nói gì, chỉ đành ra vẻ không thèm để ý “Ừ” một tiếng. Vậy làchúng tôi bị gián đoạn một tháng
Ba thấy sắc mặt tôi thời gian này luôn âm trầm chán nản, trong lúc ăn sáng liền hỏi “Làm sao vậy, hai đứa đang giận nhau à?”
Tôi lắc đầu phủ nhận.
“Như vậy đi” Ba tôi khẽ thở dài, buông tờ báo trong tay xuống “Giữa thángbảy công ty sẽ cử người về nước ký hợp đồng thuận tiện đi kiểm tra tiếnđộ thi công, con có thể nắm bắt cơ hội này”
Tôi ngẩng mạnh đầu, mắt sáng ngời nhìn ba
“Con đó, đừng tưởng chỉ cần nhìn ta như vậy ta liền cho phép con đi” Ba tôi cười ẩn ý nhìn tôi “Ta công tư rất rõ ràng”
Tôi lập tức hứa hẹn với ba “Con nhất định sẽ cố gắng”
Thời gian sau đó tôi càng điên cuồng làm việc. Vì để chuyên tâm làm tốt dựán này, tôi bỏ hai công việc kia, dốc toàn lực để có mặt trong danh sách về nước.
Tuy rằng tôi rất tự tin hứa hẹn trước mặt ba tôi nhưngtôi chỉ là một nhân viên mới, đối với các nghiệp vụ vẫn chưa quen thuộc, có nhiều số liệu trong máy tính rất khó hiểu. Những từ chuyên ngànhkhông hiểu, tôi phải tra cứu trên mạng hoặc nhờ các tiền bối chỉ dẫn rồi cố gắng nhồi nhét vào đầu. Trước đây thời gian ở trường tôi đều dùng để nghỉ ngơi hoặc ngủ bù, bây giờ đều dùng để học từ chuyên ngành.
Chỉ còn không đến hai mươi ngày nữa, tôi hận không thể đem hết tất cả thờigian ngủ buổi đêm để làm việc. Có những ngày tôi ở công ty suốt đêm,thời tiết nóng bức, thật sự mệt rã rời, tôi ngủ gục luôn tại bàn làmviệc….
Hai ngày sau khi nghỉ việc ở quán bar, Midiya gọi tới oán trách “Vì sao anh nghỉ việc mà không nói cho em biết?”
Tôi có chút ngạc nhiên “Sao phải làm vậy?”
Midiya khóc lóc nghẹn ngào nói “Sao phải làm vậy?……Anh không cảm thấy áy náymột chút nào sao? Anh, anh biết rõ là em thích anh mà”
Tôi trầm mặc
Cô bé cuối cùng khóc thành tiếng “Vì sao không nói lời nào, em thích anh, rất thích anh….”
Tôi lãnh đạm ngắt lời “Em muốn anh nói gì? Anh không thích em”
“…..Vậy vì sao, vì sao nhiều người như vậy, anh chỉ nói chuyện với một mình em? Anh hoàn toàn không thích em một chút nào sao?”
Tôi nhẹ nhàng nói với cô bé một tiếng xin lỗi “Thật xin lỗi. Anh đã cóngười trong lòng. Anh rất thích cô ấy. Về chuyện khiến em hiểu lầm, anhrất có lỗi”
Midiya không nói được câu nào, chỉ nghe thấy cô bé khóc nấc lên một tiếng rồi cúp điện thoại.
Tôi tưởng từ nay về sau cô bé sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi, nhưng một tuần sau, tự nhiên Midiya mang bữa sáng đến công ty tìm tôi
“Em…emđến nhà tìm anh, bác trai nói hôm qua anh ngủ tại công ty không về nhà.Em nghĩ anh làm việc suốt đêm chắc chưa kịp ăn sáng, cho nên….”
Tôi không cầm lấy túi đồ ăn, chỉ đứng lẳng lặng nhìn cô bé.
“Em, em không có ý gì khác. Chúng ta….chỉ là bạn bè bình thường cũng được.Em không sao cả. Chỉ cần làm bạn bè cũng được rồi” Hốc mắt lại bắt đầuxuất hiện nước mắt, cô bé nhỏ giọng cầu xin
Tôi cau mày do dự, lúc sau, vẫn tiếp nhận túi đồ ăn
Sau đó, Midiya thường xuyên chạy qua công ty, mỗi lần đều mang theo bữa sáng hoặc bữa ăn khuya.
Ánh mắt Trình A Kiều đảo vài vòng trên người Midiya, ỡm ờ nói “Cậu và cô ấy……”
Tôi cảm thấy thật nhàm chán “Không có khả năng”
Trình A Kiều cười mị mị “Cậu không sợ Kim Sanh biết sẽ ghen sao?”
Tôi nghĩ tới phản ứng lần trước của Kim Sanh, đáy mắt không khỏi trầm xuống.
“Ai nha, tôi quên mất, chắc cô ấy sẽ chẳng thèm để ý đâu” Trình A Kiều đềnghị “Nếu không, chúng ta thử dò xét xem, cậu từng nghe qua chiêu khíchtướng chưa? Nếu cô ấy thật sự thích cậu thì nhất định sẽ có phản ứng”
Tôi cười nhạt.
“Thử xem thôi. Tôi sẽ giúp cậu, để xem cô nàng sẽ phản ứng ra sao”
Tôi vẫn thủng thẳng đi trước, hai tay đút túi. Trình A Kiều bước theo sau,vẫn ngân nga dụ dỗ “Chẳng lẽ cậu không muốn biết xem cô ấy có thật sựthích cậu không?”
Tôi dừng một chút, sau đó lại tiếp tục lững thững về nhà
…..
Bảy giờ tối, tôi lấy di động ra, vuốt ve dãy số điện thoại thân thương.Ngày mai là ngày cuối kì thi đại học, cũng là ngày tròn năm năm tôi điMỹ. Hẹn ước của chúng tôi….
Kim Sanh, cậu còn nhớ lời hẹn của chúng ta không vậy?
“Ha ha, lại nghĩ đến bạn gái phải không” Một đồng nghiệp hích vai tôi
Tôi cười không đáp.
“Nhìn xem, vẻ mặt dịu dàng ánh mắt lấp lánh khác hẳn ngày thường” Hắn cảm thán “Tên nhóc này, tuổi trẻ thật là tốt nha”
Lâu lắm rồi tôi mới có tâm trạng vui vẻ thế này “Anh không phải đã có bà xã ở nhà rồi sao, còn cảm khái gì chứ?”
“Nhóc con, đừng trách tôi không có việc gì tự nhiên cảnh báo cậu nhé: Phụ nữa trước khi kết hôn là cừu, sau khi kết hôn đều biến thành hổ hết”
Tưởng tượng đến cảnh Kim Sanh mặt trát bự phấn, đi giày cao gót, cầm roi davụt tôi. Tôi đen mặt lắc lắc đầu, lẩm bẩm “Cô ấy hiện tại cũng đã là con cọp nhỏ rồi” Không chừng sau khi kết hôn…..
Hắn thương cảm nhìn tôi “Trước khi kết hôn đã thế…aizz, cậu nên chuẩn bị tâm lý trước đi”
Hai đại nam nhân chúng tôi vỗ vai nhau, thổn thức chia sẻ cảm giác.
Hắn nhìn đồng hồ “Trễ thế này rồi còn chưa về, hôm nay lại tính ngủ lại công ty à?”
Tôi gật đầu. Nghĩ đến tối mai, cảm xúc liền phập phồng không yên, ngồi ởbàn làm việc mà tâm trí cứ luẩn quẩn bên cô ấy. Một đêm này, nghĩ đếngiờ phút này hẳn cô ấy đang ngồi trong phòng thi hăng hái làm bài. Tinhthần tôi cũng phấn chấn theo, quyết tâm hoàn thành bản kế hoạch.
Trời sáng, tôi day day thái dương, đứng lên vươn người dãn gân cốt, sau đócầm bản kế hoạch đã làm xong đưa đến phòng trưởng dự án. Lúc quay trở về thấy Midiya đang đứng chờ
“Em đến lúc nào vậy? Chờ lâu chưa”
Cô bé ngọt ngào nói “Không có, em cũng vừa đến thôi”
Tôi nhìn đồng hồ “Nếu không có việc gì thì lúc khác nói chuyện nhé, anh đang bề bộn nhiều việc”
Midiya hiểu được ngụ ý của tôi, thức thời ra về, trước lúc đi ngoái đầu nhìn tôi muốn nói lại thôi.
“Có việc gì sao?”
Cô bé lắc đầu “Không có việc gì”
Tôi nhìn đồng hồ, ở chỗ Kim Sanh đã tối rồi, sao chưa thấy gọi điện chotôi. Lại nhớ đến việc Thái Hậu tịch thu điện thoại, hẳn là vẫn chưa trảcô ấy
Tôi kiềm chế tâm tình, chờ đợi điện thoại của Kim Sanh. Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng vang lên
“Alo”
Cô ấy không lên tiếng
“Có việc gì vậy?” Tôi xiết chặt di động, cậu…còn nhớ rõ lời hẹn của chúng ta không.
Kim Sanh không nhắc gì tới việc năm năm trước, lại hỏi sang vấn đề khác“Vừa rồi Trình A Kiều gọi điện cho tớ, nói cậu đã có bạn gái mới….”
Tôi thất vọng im lặng, chẳng lẽ, cậu gọi cho tớ vì chuyện này?
Nhớ tới Trình A Kiều từng nói sẽ giúp tôi dò xét cô ấy, Kim Sanh vì sao không chất vấn? Vì sao vẫn tâm bình khí hòa như vậy?
Tôi do dự không trả lời, đang định giải thích thì cô ấy lại như không có việc gì, nhẹ nhàng hỏi
“Cô ấy trông thế nào?”
Trông thế nào? Trông thế nào ư?
Nếu giờ phút này cô ấy phẫn nộ chất vấn thì dù mắng chửi tôi như thế nào,tôi cũng vui vẻ lắng nghe nhưng cô ấy lại bình tĩnh lý trí hỏi “Cô ấytrông thế nào”
Tôi tức nghẹn không nói ra lời. Trong lồng ngực lửa giận cháy phừng phừng….
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết Kim Sanh có thật sự thích cậu không?”
…..có thật sự thích cậu không…
Mai xui quỷ khiến thế nào, tôi liền lạnh nhạt đáp “Ừ”
Tôi nín thở chờ phản ứng của Kim Sanh, chỉ cần cô ấy chất vấn, chỉ cần côấy tức giận tôi sẽ lập tức nói cho cô ấy biết tất cả chỉ là giả. KimSanh vẫn trầm mặc, sau đó lẳng lặng cúp điện thoại.
Tôi ngây người, di động vẫn áp bên tai, âm thanh tít tít tít đều đặn vang lên
Chỉ như vậy?
Chất vấn, giận dữ, níu kéo…cái gì cũng không có?
Quá mức thất vọng, tôi tắt điện thoại, vứt vào ngăn kéo rồi đi ra khỏi nhà.
Tối muộn hôm đó, tôi giằng co, bứt rứt mở ngăn kéo lấy di động, trừng trừng nhìn nó một lúc rồi bất đắc dĩ thỏa hiệp. Quên đi, kiêu ngạo, tự tôncái gì cũng đều bỏ hết đi, dù sao ở trước mặt cô ấy tôi cũng chẳng thểnào khống chế được bản thân.
Bấm dãy số quen thuộc rồi áp lên tai
Tắt máy
Tôi nghĩ chắc mình nhầm lẫn, lại bấm lần nữa, tổng đài vẫn máy móc vang lên “Xin lỗi quý khách, số điện thoại này đã ngưng sử dụng. Sorry, thisnumber….”
“Trần Hy ra ăn cơm đi con. Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi ngó vào phòng, thấy mặt tôi trắng bệch tò mò hỏi.
Tôi thẫn thờ “Không sao đâu mẹ”
….Vài ngày sau, công ty thông báo tôi được vào danh sách về nước lần này.Nhận được tin, tôi lập tức gọi điện báo cho cô ấy nhưng đầu dây vẫn vang lên giọng nữ máy móc kia “Xin lỗi quý khách, số điện thoại này đã ngưng sử dụng. Sorry, this number….”
Tôi hoang mang gọi cho La Lỵ, vừa alo một tiếng, cô ấy liền cúp điện thoại
Tôi gọi cho Vương Mộc Mộc nhưng không ai nghe máy
Bàn tay cầm điện thoại run lên, tôi hoảng hốt. Định bụng chờ vài ngày choKim Sanh bình tĩnh lại rồi mới gọi điện giải thích, nhưng giờ…cô ấydường như…
Cô ấy chẳng lẽ thật muốn cắt đứt liên lạc……
Tôi cố gắng ổn định tâm trí, tuần sau là có thể về nước. Nếu Kim Sanh vẫnkhông mở máy thì tôi trực tiếp đến nhà tìm cô ấy. Dù sao hòa thượng chạy được miếu không chạy được…..
Nhiều năm sau, tôi mới hiểu được
Hóa ra tình yêu, không thể thắng nổi những ngờ vực vô căn cứ
Hóa ra, tôi vẫn luôn yêu sai………..