Ngày 17 tháng 1 năm 2007
Tôi cầm hồ sơ xin việc lang thang ở hội chợ việc làm, trên tay cầm tờ thông báo tuyển dụng của công ty Giang Xuyên
Tuy rằng người phụ trách tuyển dụng của công ty này vừa nhìn đến tôi đã tuyên bố Gameover, nhưng cũng chẳng còn cách nào, con người sống trên đời đều cần một công việc để kiếm miếng cơm manh áo. Dù bạn bi phẫn như thế nào khi bị thiên hạ soi mói dè bỉu, bạn cũng không thể phẫn nộ xô ghế đạp bàn rồi hiên ngang bỏ đi.
Lỗ Tấn từng nói: Dũng sĩ chân chính là người có gan đối mặt với nhân sinh ảm đạm, có gan nhìn thẳng vào nơi đầm đìa máu tươi.
Tôi thực gan dạ
Thứ nhất: Tôi chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, không thể so sánh với những ứng viên cầm trên tay tấm bằng đại học danh tiếng
Thứ hai: Mấy năm đại học tôi chỉ chuyên tâm làm hủ nữ, không hề nghĩ tới việc làm thêm này nọ, bây giờ kinh nghiệm công tác đều không có
Thứ ba: Tuy rằng bằng đại học của tôi không phải hạng sang, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng tìm được dăm bảy công việc phù hợp, Nhưng hình thức của tôi không thuận mắt, thua kém người ta.
Chốt lại, với ba điểm trên, tôi chẳng còn gì vớt lại được để người ta xem xét
Người ta không soi mói tôi, tôi đã phải cười trộm cảm ơn rồi
Vì thế, sau nửa tháng ngụp lặn xin việc, tôi được tuyển vào một công ty mới thành lập với mức lương dưới cả mức sàn thị trường. Sau tết âm lịch sẽ chính thức đi làm.
Bạn hỏi vì sao họ thu nhận tôi ư?
Khụ, đó là bởi vì người ta vừa mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vốn liếng chưa có nên không thể đặt tiêu chuẩn ngoại hình lên trên được. Cho nên họ lui một bước, chọn tôi, người có thể làm hai phần công việc với mức lương rẻ mạt
Cũng vì điều này, tôi quyết định đợt nghỉ tết âm lịch này về nhà liền quyết tâm mạnh tay chi tiền đi thẩm mỹ toàn thân. Dù không thể bù lại tri thức và kinh nghiệm thiếu hụt, cũng vớt lại phần nào ngoại hình dở tệ này.
Sau khi tìm được việc, tôi không về nhà ngay mà ngày ngày nấp trong căn phòng 8m2 chuyên tâm giảm béo.
Tôi hiểu rõ đây sẽ là công cuộc kháng chiến trường kỳ.
Có đôi khi đêm khuya nằm mộng, lại mơ thấy mình trở lại với Nhâm Kim Sanh mang theo vết thương khắc cốt ghi tâm trong tim kia.
Chẳng lẽ chín năm đó thực sự chỉ là một giấc mộng? Nếu vậy sao vết thương đó lại đau đớn chân thật như thế…
Hoặc là cuộc sống hiện tại cũng có thể chỉ là một hồi mộng ảo của một cuộc sống hiện thực khác nữa..?
Nghĩ vậy liền cảm thấy năng lực tự thừa nhận của tôi thật cường hãn, giờ phút này vẫn có thể bình tĩnh ngồi trên giường suy tư nghĩ ngợi mà chưa phát điên.
Trước tết âm lịch hai ngày, tôi về lại căn nhà đã xa cách bảy năm. Nhìn thấy cha tôi và Thái Hậu đứng đón ở cửa, trong lòng xúc động khó nén
Nếu là mộng, sự chua xót này sao lại chân thật đến thế?
Nếu không phải mộng, chín năm qua sống vui vẻ dưới vòng tay cha mẹ, sao giờ trong lòng vẫn chua xót hoài niệm
Thái Hậu nhìn bộ dáng cố nén nước mắt của tôi, dang tay ôm tôi vào lòng “Nha đầu này, đã 25 tuổi rồi, sao lại không biết xấu hổ mà khóc lóc gì chứ”
Tôi hoài niệm dụi đầu vào ngực mẹ, ấm áp nói “Cho dù 30 tuổi con cũng không sợ xấu hổ”
Tối ba mươi tết cả nhà vây quanh mâm cỗ tất niên ấm cúng, ăn tối xong ngồi xem chương trình đón giao thừa trên ti vi. Điện thoại trong phòng khách chợt vang lên
“Alo?”
“Alo, xin hỏi có phải nhà của Nhâm Kim Sanh không ạ?” Từ điện thoại truyền ra một giọng nói rất quen thuộc.
“La Lỵ! Là cậu sao?”
« ..Vâng…Xin hỏi là ai đang nói chuyện… ? » Vẫn là giọng nói thân thương đó, nhưng âm điệu lại khách khí xa lạ
Tim tôi lạnh dần « Tớ chính là Nhâm Kim Sanh »
« Bạn chính là Kim Sanh sao, thật tốt quá ! Không ngờ bạn lại nhận ra giọng tôi, thật sự là ngạc nhiên đó » La Lỵ vẫn đơn thuần như năm đó, luôn sôi nổi nhiệt tình như vậy « Đầu tháng ba này lớp chúng ta tổ chức họp lớp, bạn có rảnh tham gia không ? Chúng ta đã mười mấy năm không gặp rồi. Hơn nữa tôi chính là người tổ chức, bạn nể tình cho tôi chút mặt mũi đi nha ! »
« Ừm…có bao nhiêu người tham gia ? » Trong lòng cảm thấy thật ấm áp nhưng tôi vẫn hơi do dự.
« Rất nhiều người, hơn tám mươi % lớp đồng ý đi. Aizz, Kim Sanh à, bạn cũng phải đi đó nha ! »
Người ta đã mời nhiệt tình như vậy, tôi không nỡ cự tuyệt, huống chi tôi cũng rất muốn gặp lại bạn bè cũ
Tôi ngừng một lát rồi gật đầu đáp ứng « Được. Tớ sẽ đi… »
…..
Chiều hôm nay, tôi đúng giờ tới địa điểm tổ chức họp lớp.
Trưởng ban tổ chức La Lỵ đã đứng đón trước cửa từ sớm, vừa thấy tôi đến liền lập tức tiến lại gần « Là Kim Sanh phải không ? »
Tôi gật đầu cười nói « Nhiều năm như vậy mà bạn liếc mắt một cái liền nhận ra tôi, nhãn lực thật không tồi »
La Lỵ đắc ý nói « Đương nhiên rồi. Bây giờ tôi mỗi ngày đều phải duyệt không biết bao nhiêu chương trình quảng cáo, đã sớm luyện thành một đôi hỏa nhãn tinh tường rồi »
Tôi thấy cô ấy không tiếp tục đứng đón trước cửa mà cùng tôi vào hội trường, không khỏi ngạc nhiên « Mọi người đều đến hết rồi sao ? »
« Nói chính xác là nữ sinh đều đến hết rồi. Tôi và một bạn nam khác cùng tổ chức, cậu ta phụ trách tiếp nam sinh. Bạn là nữ sinh cuối cùng đó »
« Ồ, tôi không biết là các bạn nữ lớp ta lại nhanh nhẹn như vậy đấy »
La Lỵ nháy mắt với tôi một cái, ra chiều bí ẩn « Bạn nói xem lý do gì đã khiến cho cả đám nữ sinh phá lệ tới sớm như vậy nào ? »
« Mĩ nam ? »
« Chính xác ! Còn nhớ Trần Hy không ? chậc chậc ! Ngoại hình rất là phạm tội nha ! Cho dù đã có vị hôn thê nhưng liếc mắt một cái thôi cũng đủ làm cho đám con gái xuân tâm nhộn nhạo «
Tôi gượng gạo phụ họa « Quả thật như thế…. »
La Lỵ chủ động kéo tay tôi vào bên trong « Đợi lát nữa bạn ngồi cạnh tôi đi, chúng ta đã lâu lắm không tâm sự »
Tôi vui vẻ nhận lời « Tốt, đương nhiên không thành vấn đề »
La Lỵ dẫn tôi đi một lượt qua các bàn rồi ấn vào ngồi cạnh một nam sinh. Cô ấy ghé tai tôi thì thầm « Hắc hắc, người ngồi cách cậu hai ghế chính là Trần Hy đó. Như thế nào, có phải thực cảm động không ? Tôi đem vị trí mọi nữ sinh đều mơ ước tặng cho bạn đó »
Mí mắt tôi giật giật mấy cái
Đại tỷ à, tôi tuyệt đối không cảm động !
« Đúng rồi » La Lỵ thấy mặt tôi đen hết một nửa, trầm lặng không nói, ngượng ngùng thấp giọng nói « Kim Sanh à, bạn có cảm thấy tôi rất nhiều chuyện hay không ? Kỳ thật tôi bình thường không có như vậy đâu, không hiểu sao vừa nhìn thấy bạn liền cảm thấy chúng ta rất hợp nhau nên mới hăng hái như vậy »
Tôi nhìn La Lỵ, trong lòng từng đợt sóng ấm áp trào dâng, chân thành mỉm cười « Nghe cậu nói như vậy, tớ vô cùng hạnh phúc. Tớ cũng thấy chúng ta rất hợp nhau »
Rất nhanh rượu và thức ăn được mang lên, nữ sinh cùng bàn đều duyên dáng nhỏ nhẹ gần như chẳng ăn uống gì, còn nam sinh thì khí thế ngất trời, anh một chén tôi một chén vô cùng vui vẻ. Mọi người vừa ăn vừa ôn lại chuyện xưa. Đề tài rất nhanh liền chuyển hướng đến nhân vật sáng chói hôm nay : Trần Hy
Mấy cậu bạn huyên náo ồn ào bắt Trần Hy kể lại tình sử với vị hôn thê dịu dàng xinh đẹp.
Trần Hy từ đầu đến cuối đều thản nhiên mỉm cười không chịu hé răng. Mọi người thấy vậy càng ra sức vây hãm, cuối cùng hắn bị buộc đến không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ phun thật « Kỳ thật, tôi và cô ấy dự định cuối năm sau sẽ kết hôn, tôi cam đoan lễ kết hôn nhất định mời hết tất cả mọi người »
« A ! Kết hôn nha ! Nhìn không ra tên Trần Hy này lại nhanh tay nhanh chân như vậy »
« Cậu đã nói sẽ phát thiếp hỉ cho mọi người, đến lúc đó đừng đánh bài chuồn đấy… »
….
« La Lỵ, tớ đi nhà vệ sinh một lát nhé »
« Ừm »
Trong lòng rất hoảng loạn, tôi vào nhà vệ sinh xong không quay trở lại hội trường mà tiến thẳng đến ban công. Có lẽ vì trong lòng rối bời nên không để ý đụng vào một người ở lối rẽ.
« Thật xin lỗi ! » Tôi vội vàng nói xin lỗi rồi ngẩng đầu lên, sau đó, sửng sốt
Trần Hy lạnh nhạt nói « Không sao »
Tôi nhìn hắn một giây rồi đi tiếp tới ban công, khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, hắn đột nhiên cầm chặt tay tôi níu lại….
Tôi quay đầu nhìn
Chỉ thấy hắn nhíu mày, tay kia gắt gao túm ngực, vẻ mặt đau đớn mờ mịt
« Làm sao vậy ? »
Trần Hy hoang mang nói « Tôi cũng không rõ nữa. Vừa rồi tim đột nhiên đau nhói lên. Hiện tại không sao rồi »
Tôi nhẹ giọng nói « Không sao là tốt rồi. Có thời gian cậu nên đến bệnh viện kiểm tra cho an tâm… »
Tôi chậm rãi mà kiên định rút khỏi tay người ấy, xoay người bước đi, thình lình sau gáy lại đột nhiên nhói đau. Tôi choáng váng mất ý thức…..
« Bệ hạ, bệ hạ….Nguy rồi, đều là tại ngươi xuống tay nặng như vậy…. »
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên « Sẽ tỉnh lại ngay thôi… »
Tôi nặng nề mở mắt, mơ hồ cảm thấy có ánh sáng mờ nhạt phía trước. Tôi cố sức thanh tỉnh đầu óc, cảm giác thân thể chính mình giống như đang bị hai cỗ lực đạo kéo mạnh về phía trước…
« Nhanh lên, bệ hạ chạy nhanh lên ! Phải trở về trước hừng đông bằng không sẽ vĩnh viễn không thể trở về được »
Tôi bất giác co giò chạy trối chết theo họ, bốn phía đều tối đen nhưng lại cảm giác được bản thân đang bay lướt qua một loạt các gian phòng lớn nhỏ. Chỉ duy nhất hai bóng dáng chạy phía trước là tôi không nhìn rõ được.
Theo hai người bí ẩn chạy vào một gian phòng, giọng nói mang ngữ điệu trẻ con vang lên « Đóng cửa lại ! mau mau ! Đừng để bọn họ phát hiện ra »
Tôi chưa kịp nghỉ lấy hơi đã bị họ lần nữa lôi về phía trước, trước mắt là một loạt cầu thang xoắn ốc, mỗi cầu thang đều dẫn tới một cánh cửa
« Nhanh chút nhanh chút, chúng ta phải chạy tới cảnh cứa thứ 11, mau lên kẻo trễ.. »
Rốt cuộc là muốn chạy đi đâu chứ ?
« Bệ hạ, mau lên nào…. »
Còn thúc giục nữa chân tôi sẽ gãy ra mất. Tôi khẽ cắn môi, đau dài không bằng đau ngắn…..
Bùng nổ đi Tiểu Vũ Trụ của ta !
Tôi cắm đầu phóng vọt về phía trước !
Trước mắt hẫng một cái, mơ hồ nghe thấy ai đó kêu phía sau
« Xong rồi xong rồi, bệ hạ, người chạy đi đâu vậy !!!…. »
Đau !
Đau quá !
Rất đau !
Bụng đau nhói lên kéo tôi từ bóng đêm tỉnh lại…
Tôi cảm thấy có rất nhiều người đang dùng sức ấn vào bụng mình, thật sự là đau đến tê tâm liệt phế
Các người đang làm cái gì vậy ? Tính mưu sát sao ?
Một giọng nữ trả lời ta
« ….hít sâu…đúng rồi, hãy kiên trì, đứa bé sắp ra rồi ! »