Thời gian có phải là liều thuốc chữa lành mọi vết thương? Nếu đúng vậy, thìkhi gặp lại nhau, có lẽ, chúng ta đã có thể xem nhẹ những thương tổntừng nhận được từ đối phương.
Thực ra khi về đến nhà, tôi đã đứng trước gương tạo dáng cả đêm, thay hết bộ này đến bộ khác. Để hưởng thụmột chút cảm giác về đệ nhất hoa khôi giảng đường. Nhưng, nhìn cơ thểxanh xao gầy gò này, quả thật không cảm giác được bản thân có chỗnào khiến người ta hâm mộ.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi gọi điện thoại cho La Lỵ
“Ai?? Có chuyện mau nói, nói xong thì lăn đi chỗ khác!” giọng ngái ngủ, bực bội của La Lỵ truyền đến từ đầu bên kia.
“La Lỵ” Tôi cầm điện thoại gọi tên La Lỵ. Con bé này hễ gọi điện nhằm lúc nó đang ngủ thì nó thường cáu bẳn như vậy
“ồ, là Sanh Sanh à?” La Lỵ nhận ra tôi, giọng nói tỉnh táo hơn.
“Ừ, là tớ. Muốn hỏi cậu một việc”
La Lỵ hắt xì một cái, nghẹt mũi nói “Có chuyện gì thế? Tối qua tớ đi chơicả đêm, vừa mới ngủ được một chút. Mệt quá nên hơi nóng nảy, cậu đừng để ý nhé”
“Ừ, tớ nói đây” Tôi muốn xác nhận với La Lỵ một chuyện…. “Cậu thấy tớ có xinh đẹp không?”
“Bệnh à!!!!” La Lỵ thét chói tai rồi rầm một tiếng, cúp điện thoại
Tôi sửng sốt ôm di động mấy giây, lại tiếp tục bấm số gọi Mộc Mộc
…. « Mộc Mộc à, cậu có thấy tớ xinh đẹp không ? »
Vương Mộc Mộc âm u cười một tiếng « Gần đây tớ rất thích nhìn những xác người đã ngâm qua phoóc-môn. Nhìn rất có cảm xúc. Nếu không, cậu thử tự ngâmmình hai ngày đi, sau đó tớ sẽ trả lời cậu »
« ….. »
Tôi rầm một tiếng, cúp điện thoại.
Vì vậy, sau đó tôi vẫn không biết rốt cuộc mình có được coi là siêu cấp mỹ nữ hay chỉ là giai nhân thanh tú thôi. Điều này đã trở thành một bí ẩntrong lịch sử cuộc đời tôi.
Lên năm thứ hai đại học, suốt nửa năm tôi theo câu lạc bộ leo núi chạy ngược chạy xuôi du lịch khắp các địadanh nổi tiếng, dần dần cũng thích chụp ảnh. Xe vừa đến nơi là tôi vácmáy ảnh sục sạo khắp nơi. Quần jean, áo phông rộng thùng thình, dướichân mang đôi giày thể thao tiện lợi, tôi đắm mình dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nhưng một phút cũng không quên trang bị đủ các đồ nghề chống nắngbảo vệ làn da. Cũng có những đêm yên tĩnh chợt nhớ tới hắn, nhưng tôi sẽ lập tức tự khiêu vũ một bài hoặc chạy đi sục sạo đâu đó, làm cho bảnthân mệt nhoài đến không còn khí lực nhớ tới hắn nữa. Thân thể tôithường xuyên ở tình trạng kiệt sức nhưng bù lại, nụ cười ngày càng rạngrỡ hơn.
« Biết ngay Nhâm phó hội trưởng đang ở trên này » giọngnói nam tính thập phần dụ hoặc vang lên, khiến cho người ta liên tưởngđến một thư sinh tao nhã thoát tục.
Bất quá cũng chỉ là liên tưởng.
Tôi không quay đầu, chỉ đơn giản dịch sang một bên, chừa ra một chỗ trốngbên cạnh. Trình Giảo Kim không chút khách khí, lập tức ngồi xuống. Haichúng tôi sóng vai ngồi trên nóc sân thượng dãy nhà đoàn thể, nhìn vềtrời đêm phương bắc, nơi ngôi sao Bắc đẩu nhấp nháy nổi bật giữa mànđêm. Tôi đưa cho hắn một lon bia « Muốn uống không ? Tôi vừa mua một tá »
Trình Giảo Kim đưa tay nhận lấy, bật nắp uống một ngụm « Haha~giữa đêm đônggiá rét, Nhâm phó hội trưởng không chui vào chăn ấm nệm êm lại chạy lênnóc nhà ngồi hít khí lạnh. Sở thích thật không bình thường nhỉ ! »
Tôi chậm rãi uống tiếp vài ngụm bia, lặng lẽ hưởng thụ dòng nước lạnh lẽochạy dần xuống thực quản, từng chút hưởng thụ cảm giác dễ chịu này « Đêm nay tôi muốn yên tĩnh một chút nên mới lên đây, nếu muốn gây gổ thì đợi lúc khác nhé »
Trình Giảo Kim nghiêng đầu nhìn tôi, ngửa cổ uống một ngụm lớn, sau đó không nói thêm lời nào nữa. Vì thế, hai con ngườiminh tranh ám đấu suốt một năm rưỡi ở hội sinh viên lại có thể an tĩnhngồi bên nhau cùng uống bia, ngắm nhìn những ánh đèn đường nhấp nháy nơi cuối trời.
Qua 12 giờ, tôi thu dọn vỏ lon, duỗi chân đứng lên.
« Phải đi rồi sao ? » Giọng nói dịu dàng của hắn vang lên cắt ngang không gian tĩnh mịch. Nếu không phải đã quá quen thuộc con người này thì cólẽ chính tôi cũng sẽ bị giọng nói ấm áp này lừa gạt. Ba mẹ hắn chắc rấthãnh diện khi sinh ra hắn, vô luận là dung mạo, thanh âm, ánh mắt đềunho nhã không chê vào đâu được.
Trình Giảo Kim thấy tôi nửa ngàykhông nói chuyện, chủ động hỏi « Hôm nay có chuyện đại sự gì mà khiếncho Nhâm phó hội trưởng cô nửa đêm chạy lên sân thượng uống rượu hóngmát thế ? »
Tôi nhún nhún vai « Sinh nhật tôi »
Trên thânthượng gió rất mạnh, thổi tung bay mái tóc tơ non mềm mại trước tránhắn, đôi mắt phía sau cặp kính khẽ nheo lại « Chắc không chỉ vì thế »
Tôi sảng khoái dang tay vặn người mấy cái cho giãn gân cốt « Hẳn là anhbiết ý nghĩa bút danh Lỗ Tấn chứ ? » [Tác giả đặt bút danh là Lỗ Tấn đểnhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu. Có xuất xứ như sau: Tấn là do chữ tấnhành, ý là phải đi nhanh lên. Chẳng là hồi nhỏ, do ham mê bắt dế, mấylần đến lớp muộn, bị thầy quở mắng và phạt quỳ, cậu bé vừa tức vừa thẹn, bèn lấy dao khắc vào bàn một chữ "tấn" để nhắc nhở mình. Còn Lỗ là đểkỷ niệm bà mẹ bà Lỗ Thụy, người mà ông rất yêu kính.]
“Nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu….là kỷ niệm nào của cô?”
Tôi cười một tiếng, xách túi lon rỗng bước đi, khẽ nói “Trẻ con không nêntìm hiểu bí mật của người lớn, biết nhiều bí mật cũng không phải chuyệnvui vẻ gì”
“Trẻ con….?” Hắn thần sắc cổ quái, ngoái đầu nhìn tôi “Cô say rồi à?”
“Cứ cho là say đi” Tôi đưa lưng về phía hắn, nâng tay phải lên vẫy hai cái “Ngủ ngon”
…..
Ban đầu chỉ là tình cờ ngồi uống rượu cùng nhau, sau này tôi mới biết đóquả thật là một việc dại dột. Tôi đã xem nhẹ khả năng đeo bám của TrìnhGiảo Kim…
Thứ năm tuần tới, tôi nhận nhiệm vụ đi mua vài thứ chohội sinh viên, Trình Giảo Kim chủ động đề nghị đưa tôi đi. Tôi cũngkhông phản đối, tự nhiên có người đưa đón càng khỏe thân.
Chủnhật, thứ hai, thứ ba đều lo phục vụ Thái Hậu, Thái Hậu nói tháng trướcbà vừa mua một tòa nhà mới ở đây. Tôi như trước không có ý kiến gì “Dùsao tiền bạc là vật ngoài thân, ngoại trừ khoản tiền dành cho những việc thiết yếu sau này, số còn lại bố mẹ thích mua gì thì mua”
Thứ tư ở nhà ngủ nướng cả ngày, đến thứ năm đi mua đồ cùng Trình Giảo Kim.
Thằng nhóc hôm nay mặc nguyên một cây vàng nhạt, phối với cặp kính và nụ cười nhu hòa càng tăng thêm hiệu quả lừa gạt. Tôi vẫn mặc đồ thường ngày,quần jean, áo sơ mi hồng nhạt, mái tóc dài thả ngang lưng. Hơn nửa buổisáng lang thang các siêu thị tìm mua vật dụng. Chúng tôi một nam, một nữ sóng vai nhau trên vỉa hè, dọc đường không thiếu những ánh mắt chòngchọc, những cái ngoảnh đầu mạnh mẽ, làm tôi liên tưởng chính mình trởthành minh tinh màn bạc bất ngờ xuất hiện giữa phố phường.
Chúngtôi xuôi xuống phía nam, đi một đoạn rất xa, rốt cuộc cũng thấy cuối phố xuất hiện một đôi tuấn nam mỹ nữ rất có lương tâm cùng chia sẻ ánh mắtthiên hạ với chúng tôi.
Mở cửa xe bước ra, tim tôi ngừng đập một giây……
Trong vô vàn những con người đi qua cuộc đời ta, sẽ có một người, mặc kệ xacách bao nhiêu lâu vẫn có thể ở trong biển người mờ mịt liếc mắt một cái liền nhận ra.
Trần Hy!
Ba năm không gặp, hắn cuối cùng đã xuất hiện trước mắt tôi. Bọn họ đang đứng chờ sang đường, hắn trên taycầm mấy túi đồ màu trắng, mỉm cười cúi đầu trò chuyện với cô gái đicùng….
Tôi vô thức cười khẽ, quay đầu nhìn Trình Giảo Kim nói “Nổ máy đi, chúng ta đi tiếp!….mau đi! Anh còn thất thần gì đó?” Trình Giảo Kim vừa bước ra khỏi xe đã bị tôi giục giã điệu trở lại.
Tôiquay đầu nhìn hắn lần nữa, đúng lúc hắn mỉm cười ngẩng đầu lên. Khoảnhkhắc đó đột nhiên ánh mắt tôi và hắn giao nhau. Tôi và hắn, cách nhaumột dãy phố xa lạ, cứ nhìn nhau như thế…
Giây tiếp theo, sắc mặthắn đại biến, lập tức đẩy người bạn gái sang một bên, không quan tâm đèn đỏ, trực tiếp chạy bổ về phía tôi.
Ngay sau đó vang lên những tiếng phanh gấp chói tai cùng tiếng còi xa vang dội –
“Nhâm Kim Sanh?” Trình Giảo Kim bắt đầu thúc giục.
“Uh, đến đây” Tôi thu hồi tầm mắt, cúi đầu ngồi vào trong xe, chiếc xe lănbánh tiến về phía trước, bỏ lại sau lưng thanh âm ồn ào của những tiếngphanh gấp, tiếng còi xe chói tai, tiếng người hò hét…
Trình Giảo Kim đột nhiên nhấn ga tăng tốc, nhanh chóng rời khỏi ngã tư đường đang dần ùn tắc.
“Muốn nghe nhạc không?” Trình Giảo Kim đưa tay chỉnh lại gọng kính, thuận miệng hỏi
“Ừ”
Một giọng nam du dương, ấm áp vang lên:
[ Nếu hai từ kia đừng run rẩy như vậy
Anh sẽ không biết mình vẫn thấy đau buồn
Biết nói với em như thế nào đây?
Chia tay – hai từ đơn giản ấy
Nếu đã không còn hy vọng ở tương lai
Thì cuộc lữ hành cũng đến hồi kết thúc
Giữa ngàn vạn cánh cửa đang mở rộng
Luôn luôn có một người phải chủ động bước đi…. ]
“[mười năm]” Tôi khẽ nói
Trình Giảo Kim liếc mắt sang, có chút ngạc nhiên “Tôi còn nghĩ cô không nghe nhạc thị trường”
Tôi không trả lời, một tay áp lên cửa kính xe, nghiêng mặt nhìn ra bênngoài, lẳng lặng nghe tiếp giai điệu sâu lắng, buồn bã của bài hát [mười năm]
“Vì sao không quay lại?” Hắn hỏi “Cô không quan tâm hắn sao?”
Tôi mỉm cười, vẫn duy trì tư thế cũ “Có đôi khi, bỏ đi không có nghĩa là không quan tâm. Nhưng tình yêu không phải là tất cả”