Điểm chính trong sự kiện lịch sử này là việc hai chiếc phi cơ bí ẩn đột nhiên đâm thẳng vào trung tâm thương mại thế giới và lầu Năm Góc.
Tôi run run giơ tay nhìn đồng hồ. Hiện tại là 18:00 theo giờ Bắc Kinh, tức là còn ba tiếng nữa sẽ tới rạng sáng ở New York.
Tiểu quỷ kia lúc này hẳn vẫn còn cuộn mình trong chăn ấm. Từ tháng 9 đến giờ khối lượng bài vở ngày một nhiều nên số lần hắn gọi điện thoại cho tôi giảm xuống chỉ còn mỗi ngày một lần.
Ban đầu tôi có chút không quen nhưng nghĩ lại, cước gọi điện thoại quốc tế rất đắt, nếu cả hai cứ dính lấy nhau cả ngày vừa tốn kém cũng dễ gây nhàm chán. Những lúc hắn gọi phần lớn là giờ nghỉ trưa của tôi nghĩa là buổi đêm ở chỗ Trần Hy. Chiều nay hắn lại gọi, tôi có chút bất an, trả lời vài câu lấy lệ rồi viện cớ cúp máy trước.
Tiểu quỷ, thật xin lỗi! Không phải lỗi của cậu, chỉ là tớ không thể nào bắt tâm trạng mình bình tĩnh hơn được.
Nên hay không nên can thiệp vào sự kiện này??
Tôi giằng co giữa hai lựa chọn, để mặc bánh xe lịch sử tự vận hành hay tìm cách cứu lấy sinh mạng quan trọng kia…
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng tay tôi vẫn run run hướng về chiếc di động. Có lẽ sự can thiệp của tôi sẽ giúp Trần Hy thoát khỏi kiếp nạn lớn này nhưng cũng có thể việc này sẽ khiến cho những cố gắng thay đổi cuộc đời tôi hết thảy đều tan biến …
Nhưng, tiểu quỷ, tớ không muốn cậu chết.
Việc thay đổi lịch sử kỳ thật cần rất nhiều dũng khí nhưng tôi cũng không dám đem sinh tử của Trần Hy ra đánh cuộc. Một chút cũng không dám.
“Hello?” Đầu dây bên kia vang lên âm thanh nhỏ khàn khàn
“..là tớ”
Trần Hy nghe được giọng tôi liền chấn động, lập tức tỉnh ngủ, la lên “Nhâm Kim Sanh!?”
“uh, tớ đây” Tôi mỉm cười đáp lại
Cảm giác vui sướng của Trần Hy dường như có thể truyền qua đường dây điện thoại mà lan đến chỗ tôi, giọng nói vui vẻ sảng khoái lại cất lên “Đây là lần đầu tiên cậu chủ động gọi cho tớ đấy. Ngạc nhiên quá nhỉ!”
“..uhm” Tôi khẽ gật đầu một cái mới ngẩn ra, đúng là như thế thật. Lâu nay tôi cứ lo lắng thấp thỏm mà sơ ý đến việc này cũng không phát giác ra. Tôi áy náy khẽ khàng nói
“Thực xin lỗi! Có phải tớ đã thiếu quan tâm đến cậu không?”
Tiểu quỷ kia hừ mũi một cái “Cậu biết là tốt rồi”
“Tớ biết sai rồi. Tớ nhận lỗi rồi còn chưa được sao..” Tôi ôm di động, thanh âm khẽ khàng làm nũng “Cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân này đi nha!!”
Trần Hy lại hừ một tiếng không nói gì nhưng tôi cảm nhận được tâm tình của hắn rõ là đã tốt lên nhiều.
Tôi do dự một lúc rồi thừa dịp hắn đang vui vẻ mà cẩn thận thăm dò “Đúng rồi, cậu hôm nay có kế hoạch đi đâu không?” Thật sự vẫn có chút không quen, rõ ràng ở bên này đã gần hết ngày rồi mà ở chỗ Trần Hy thì mới vừa sáng sớm.
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi cho biết thôi” Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của tên nhóc, “Vậy cậu có tính đi đâu không?”
Trần Hy nghĩ nghĩ một lát rồi trả lời
“Uhm…có lẽ đến trung tâm thương mại mua ít đồ”
Cái gì!?
Trái tim tôi dừng mất một nhịp. “Không được đi!!”
Tên nhóc bị tôi kịch liệt phản đối khiến cho ngơ ngác cả người “Cậu làm sao vậy?”
“…à..không có gì” Tôi gấp rút bình ổn lại tâm trạng, trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực “Tớ không sao”
Nếu vừa rồi tôi không gọi cuộc điện thoại này, vậy hắn….sẽ là một trong những nạn nhân xấu số của thảm kịch 11 tháng 09 sao ?
Tay tôi run lên không ngừng, mồ hôi lạnh túa ra làm chiếc điện thoại trơn trượt, cổ tay như nhũn xuống thiếu chút nữa không cầm nổi chiếc di động.
Giọng Trần Hy lại vang lên vẫn còn chút kỳ quái “Nhâm Kim Sanh?”
Lần này tôi đã kịp phản ứng lại “Thật ngại quá, vừa rồi có chút thất thần”
Tên nhóc giọng có vẻ hờn dỗi “Gần đây sao cậu luôn thất thần vậy, nói chuyện với tớ khó khăn thế à?”
“Không phải mà, chỉ là tớ sắp lên cấp 3 nên áp lực rất lớn. Không phải do cậu đâu” Tôi âm thầm la hoảng trong lòng. Trời đất! sao lại hiểu lầm thành ra thế này chứ!?
Hắn vẫn chưa hết nghi ngờ “…thật không?”
“Uh” Tôi không muốn sa đà vào vấn đề này nữa, liền quay lại chủ đề về trung tâm thương mại “Hôm nay…cậu có thể đừng đi trung tâm thương mại được không?”
“Vì sao?” Hắn khó hiểu hỏi.
“Bởi vì….” Tôi ngập ngừng
Bởi vì cậu sẽ chết.
Bởi vì tớ không muốn rời xa cậu.
“Ha ha, bởi vì tớ muốn một món quà. Mà phải là một món quà độc nhất vô nhị mới được nha” Tôi ra vẻ hài hước mè nheo hắn “Tớ muốn cậu mua cho tớ ngay hôm nay”
Hắn bật cười “Đến trung tâm thương mại cũng có thể mua được mà. Tớ đến đó sẽ mua luôn cho cậu”
“Không Được!” Thiếu chút nữa tôi lại hét lên lần nữa, lời nói đã ra đến miệng lại vội vã nuốt trở lại. Tôi hít một hơi rồi nhẹ nhàng nói “Tớ đã nói muốn một món quà độc nhất vô nhị cơ mà. Trung tâm thương mại làm gì có. Tớ mặc kệ! cậu phải tặng tớ một món quà đặc biệt”
Hắn suy tư vài giây rồi nói “Vậy để tớ đi lầu Năm Góc, nơi đó chắc có”
“Không! Được!”
Tôi nghiến răng ken két. Lịch sử! mi cứ phải quấn lấy ta như vậy sao?
“Lại sao vậy?”
“Đồ ở lầu Năm Góc đắt lắm” Tôi khó khăn mới tìm được một lý do thích hợp
Ở đầu dây bên kia, hắn ấm áp cười với tôi “Không đắt. Mua quà cho cậu thì cái gì cũng không đắt”
Mũi tôi sắp thở ra lửa, oán giận nói “Tớ cũng không phải người chỉ thích đồ xa xỉ, cậu không nhất thiết phải đi lầu Năm Góc, đến chỗ khác mua quà không được sao?”
Trần Hy trịnh trọng nói “Tớ muốn tặng cậu thứ tốt nhất”
Một dòng suối ấm áp len lỏi chảy vào trái tim khiến tôi chỉ có thể gật đầu. Không cách nào hét lên với hắn rằng “Tớ không cần cậu đi lầu Năm Góc, đồ ngốc!”
Một cảm giác mơ hồ không rõ ràng cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Gác điện thoại, tôi vô lực xụi lơ trên ghế nửa ngày không buồn nhúc nhích.
Thái Hậu rửa chén bát xong đi lên phòng khách, liếc thấy bản mặt thất thần của tôi liền dí đầu tôi một cái “Nhóc con, sao không nói năng gì thế?”
Tôi miễn cưỡng nhếch mép rặn ra một nụ cười “Không có gì, con chỉ đang suy nghĩ một chút thôi”
Thái Hậu vỗ vỗ gáy tôi cười nói “Cái mặt cười trông khó coi hơn cả khóc mà còn định qua mặt mẹ già này hả. Có chuyện gì nói ra mẹ nghe xem nào”
Tôi nhịn không được, bổ nhào vào lòng Thái Hậu dụi dụi
“Là tên nhóc Trần Hy sao? Nó khi dễ con à?” Thái Hậu lắc lắc người ta, ánh mắt sắc bén dò hỏi
« Không phải thế » Tôi ở trong lòng Thái Hậu lúc lắc đầu, chọn lựa từ ngữ « Không phải lỗi của hắn. Chỉ là con cảm thấy…tình yêu…không giống như trong tưởng tượng » Tôi không ngờ rằng sẽ có một ngày mình mắc vào loại tâm tình bất an lo được lo mất của một tiểu nữ nhân thế này
« Tình yêu…ừm.. có đôi khi quả thực dễ làm cho người ta lạc lối, nhưng có lạc lối thì mới đúng là tình yêu » Thái Hậu vỗ lưng tôi trấn an « Trên đời này không có gì hoàn mĩ cả, hết thảy đều có khuyết điểm, tình yêu cũng không ngoại lệ. Đôi khi tình yêu thậm chí còn trở nên tàn khốc hơn bất cứ điều gì. Bởi vậy con càng nên thận trọng khi quyết định tình cảm của chính mình. Nếu không thể tiến tiếp thì không cần miễn cưỡng. Có như vậy con mới có thể quay trở về »
Bao suy nghĩ rối rắm cứ ngổn ngang trong đầu. Tôi vẫn áp mặt vào lòng mẹ trầm ngâm không nói, mẹ cũng không hối thúc, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Gian phòng khách chỉ còn lại âm thanh của chiếc ti vi đang phát sóng vài chương trình quen thuộc.
Rất lâu sau, tôi mới tiếp tục câu chuyện « Có người nói thực sự yêu một người nghĩa là thà giết chết đối phương cũng không muốn để cho đối phương phản bội mình. Con không thể giết cậu ấy, cũng không muốn thấy cậu chết. Điều đó có phải vì con đã thích cậu ấy chưa đủ không ? »
Thái Hậu cười lắc đầu, chậm rãi nói « Thực sự yêu một người quả thật sẽ không thể chấp nhận bất cứ sự phản bội nào. Nhưng nếu con cảm thấy việc người đó có thể sống còn quan trọng hơn cả những đau đớn của bản thân, điều đó cũng chứng tỏ con đã thực sự yêu người ta »
Là vì yêu cậu, cho nên thà rằng chịu tổn thương
Là vì yêu cậu, cho nên mọi nỗi đau đều đáng giá