Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 68: Thảm cảnh hôm đó




Lau đi, cửa sổ nữa kìa, lau kĩ vào.

- Sắp xong rồi, chỉ vài cái bàn nữa thôi.

Người chỉ hướng này, người chỉ về hướng kia, tuy ai cũng cằn nhằn nhưng vẫn phối hợp với nhau để được về sớm.

- Trời đất thiên địa ơi, sao tôi lại khổ như vậy chứ?

- Nhìn đi, vết thương để lại sau vụ đại chiến đó, trước sau vẫn bị phạt trực nhật, cậu chỉ bị một vết xước mà còn than.

Lưu Doãn đưa cánh tay nhiều vết thương của mình ra cho Quách Lộ xem, giống như đang khoe chiến tích.

- Nhưng mà tôi mệt về tinh thần, cậu có chữa được cho tôi không?

- Cậu đúng là lắm chuyện.

- Lộ Lộ, cố gắng lên nào.

Sau 30 phút, cuối cùng cũng hoàn thành xong việc lao động cực nhọc. Vừa ngồi xuống được vài phút, thầy chủ nhiệm đúng lúc bước vào.

- Làm xong hết chưa? Chỗ này còn bẩn, sao trên sàn không thấy vết bóng nào hết vậy? Đã nói là phải lau cho nó bóng lên cơ mà, làm cho thật sạch đi.

Thầy chủ nhiệm mới mắng một tràng rồi quay người rời đi, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng vào cô, muốn cô đại diện nói thay cho lớp.

- Hm, thầy ơi, em thấy mấy bạn làm cũng mệt rồi, hay hôm nay mình làm đến đây đã, có gì tụi em sẽ làm sau.



Thầy chủ nhiệm mới quay người nhìn cô, vẫn không thể nuốt nổi cục tức mà mình phải chịu. Điểm thi đua bị trừ hết, thành tích học tập cố gắng cả năm cũng vì một chút ảnh hưởng mà bị loại khỏi hàng top đầu.

Đây là một chuyện rất khó để chấp nhận, nhưng có vẻ như thầy chủ nhiệm mới vẫn dễ dàng cho 12A1 nên mới phạt nhẹ như vậy.

- Lớp mình không phải là đầu năm nữa, mà là những năm vừa mới lên vào cấp 3 đã là một lớp học ưu tú gương mẫu. Ngày hôm đó lớp mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Ngay cả ban cán sự lớp ở đó cũng không ngăn cản, các em như thế này là còn nhẹ, còn tôi đây, tôi phải gánh chịu việc này đến nỗi không thể đứng dậy được.

Cả lớp im lặng nghe thấy chủ nhiệm nói, không một tiếng động, không một âm thanh riêng tư nào phát ra cả. Đến khi thấy đi rồi bạn học mới nhìn nhau, đúng là có lỗi thật, trong cuộc chiến ấy lớp nào cũng có cái sai nhưng không thể khóc lóc như đứa con trẻ như vậy.

Ánh mắt mọi người nhìn nhau rồi nở một nụ cười thoải mái mà có chút ngốc nghếch, ngây thơ. Họ cười vì trước nay lớp họ chưa bao giờ làm một việc điên khùng như vậy.

- Các cậu có muốn xem một tin vui không?

- Cái gì vậy?

- Nói nhanh đi.

Quách Lộ mở điện thoại ra đưa cho cả lớp xem một bức ảnh khiến ai cũng cười hả hê.

- Thánh thần thiên địa ơi, 12A2 đây sao? Cô Ý đúng là đỉnh của đỉnh đó.

- Tôi nhìn không lầm chứ? 12A2 bị trực ở nhà vệ sinh, ôi má ơi.

- Quách Lộ à, tin vui này của cậu rất hay đó.



...

Bạch Ninh Kiều trở về nhà, ngoài ngôi nhà này nơi cô tới nhiều nhất cũng chỉ là trường học, suốt mấy tháng qua cô không đi đâu cả, cô đã biến bản thân trở thành một bệnh nhân.

Ba mẹ cô đã biết tin rồi, là một tin sốc nhưng khi thấy tinh thần Bạch Ninh Kiều suốt ngày mệt mỏi và sa sút như vậy hai người họ cũng hết cách. Chỉ đành giấu đi, đến khoảng thời gian nào đó thích hợp, họ sẽ nói cho cô nghe tất cả.

Cho dù đang ngồi trên bàn học nhưng đầu óc cô lại nghĩ đến chuyện hôm đó, cái ngày cuối cùng Khương Triết và Bạch Ninh Kiều gặp nhau lần cuối, trước khi anh bị bắt đi, anh vẫn luôn hướng mắt về phía cô.

Ánh mắt dịu dàng và lo lắng ấy vẫn khiến cô nhớ mãi, đến tận bây giờ vẫn không thể quên được.

Hôm đó cả hai đang chạy trốn trong một thị trấn nhỏ, vô tình chạy vào một con hẻm cụt, ngay lúc ấy đám người SF đuổi đến muốn bắt hai người họ đi.

- Bắt lấy hai đứa chúng nó.

- Khoan đã... khoan đã thả cô ấy ra. Thả cô ấy ra đi. Tôi sẽ nói cho các người biết chứng cứ đang cất ở đâu.

Câu nói như vậy khiến tên đứng đầu SF nghe rất lọt tai, ông ta cho người giải Khương Triết đi, lúc ấy cô vẫn không chịu bỏ qua. Bạch Ninh Kiều cầm lấy một cây gậy gần đó, đây cũng giống như một vũ khí mà ông trời ban cho lúc bị dồn vào đường cùng.

Cô đánh mạnh vào một tên xã hội đen, lực quá yếu khiến hắn ta không cảm nhận được gì, khuôn mặt hắn lúc này còn hung dữ hơn lúc trước.

- Mày muốn chết với nó thì nói với tao một tiếng, đâu cần phải làm như vậy?

Khương Triết bị bịt miệng liền bắt đầu vùng vẫy, anh bị thuộc hạ của SF đánh ngất, ngay sau đó Bạch Ninh Kiều cũng bị một gậy vào đầu, ngất xỉu nằm ra đất.

????⬅⬅⬅