Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 46: Kẻ đội mũ đen




Được rồi, không vớ vẩn. Em đói không? Anh mua đồ ăn bồi bổ cho em.

- Bụng em đánh trống rồi.

- Để anh về nấu cho em.

- Khoan đã...

Bạch Ninh Kiều muốn ngồi dậy nhưng cả cơ thể cử động liền đau nhức. Một số chỗ bị thương ngoài da bây giờ đã trở nên bỏng rát.

- Từ từ thôi.

- Em muốn ăn nhưng muốn anh ở đây với em.

- Nhưng anh phải về nấu mà.

- Anh mua đồ ở ngoài cũng được mà.

- Không an toàn.

- Chỗ mà Lộ Lộ thường hay mua đồ ăn sáng đó, họ cũng cho ship mà. Đặt đi...

Khương Triết bất lực không biết nên làm thế nào. Trong lúc đang suy nghĩ thì Bạch Ninh Kiều đã không do dự cầm lấy điện thoại từ tay anh và đặt hàng trong một nốt nhạc.

- Xong rồi.

- Thật là... Em có thật sự là không sao không? Đưa tay anh xem.

Khương Triết cầm lấy cánh tay phải của cô rồi mở ống tay ra, chỉ là xước một đường nhẹ. Anh cẩn thận kiểm tra tay trái, cánh tay này đã được băng bó lại.

- Bó bột như vậy mà còn nói không sao. Đưa chân đây.

Anh mở hai ống quần lên cao một chút, bàn chân đã băng bó và sưng húp cả lên.

- Nhìn đi, không sao của em đó.



- Từ từ sẽ lành lại mà, nhưng mà Lộ Lộ đâu?

- Anh bảo Khương Thịnh đưa Quách Lộ về rồi, em nó cũng trông nhợt nhạt lắm, chứng kiến một vụ tai nạn chắc cũng ám ảnh.

- Ừm, cũng phải.

Một lát sau, ông bà Bạch đi đến, thấy cô nằm trên giường bình an vô sự, trong lòng họ cũng nhẹ nhõm hẳn.

Có sự chăm sóc của ba mẹ vợ, Khương Triết cũng không lo lắng nhiều. Anh có việc nên xin phép đi trước, mà việc của anh cũng không đâu xa lạ.

Khương Triết một mình đi đến căn cứ của bọn xã hội đen, người cầm đầu ở đây là một tên hung tợn và lừng lẫy. Đám người này đi đến đâu càn quét đến đó, trong giới giang hồ không ai là không biết đến ông Lãnh.

- Tôi muốn gặp ông chủ của các người.

Anh đeo một chiếc kính râm đi đến trước mặt hai tên gác cổng.

- Ông chủ tôi không phải muốn gặp là gặp. Mời anh đi cho.

- Tôi từng là người của tổ chức SF.

Nghe đến đây, hai kẻ canh gác xanh mặt nhìn nhau. Khương Triết lấy ra một tấm thẻ ra vào của tổ chức khi còn ở Đức khiến bọn họ chỉ có thể cúi đầu.

- Mời anh...

Anh hiên ngang bước vào, một ải đã thành công vượt qua nhưng còn rất nhiều ải đang ở phía trước.

- Mày là thằng nào.

Cùng lúc ấy, đàn em thân cận nhất của ông Lãnh đi ra, trên người toàn là xăm trổ, trên mặt có vài vết sẹo.

- Tôi muốn gặp ông Lãnh.

- Muốn gặp thì phải hẹn trước, không hẹn trước thì không được đâu. Biến.

- Tôi là người của tổ chức SF, chẳng phải từ lâu SF và ông Lãnh giữ mối quan hệ thân thiết hay sao?



Tên kia nhăn mày, đang lúc phân vân suy nghĩ. Ông Lãnh từ trên cầu thang đi xuống, phía sau còn có mấy tên đàn em vẻ mặt vô cùng hung tợn.

Khương Triết không sợ bọn chúng, anh còn cả gan ngồi vào ghế sofa, vắt chân lên như ông hoàng.

- Cậu là ai?

Khác với những tên nhóc lanh chanh khác, ông Lãnh giọng nói điềm đạm đi đến ngồi vào ghế, ánh mắt và hành động vô cùng nhã nhặn.

- Đại ca, thằng đó là người của SF.

Khuôn mặt ông Lãnh vẫn không một chút biểu cảm nào.

- Cậu tìm tôi có việc gì?

- Là tôi tin tưởng ông nên tôi mời tìm ông. Tôi cần đàn em của ông tìm giúp tôi một người. Càng nhanh càng tốt.

Khương Triết cũng không vòng vo, anh lấy từ trong túi một phong bì khá dày đặt lên bàn.

Đàn em xung quanh đều sáng mắt, một số người không kìm được mà nuốt nước bọt liên tục.

- Là ai?

- Có hơi khó cho ông một chút vì ảnh không cận mặt.

- Chút chuyện nhỏ như vậy thì nên nói với đàn em của tôi, cậu phải gặp được tôi mới vừa lòng sao?

- Chuyện nhỏ nhưng mà số tiền lớn, tôi nghĩ ông hứng thú với nó.

Lúc này ông Lãnh đưa mắt nhìn phong bì đang đặt trên bàn. Ông ta nhìn đàn em thân cận của mình, chỉ một ánh mắt là cũng đủ hiểu.

Tên đàn em người đầy xăm trổ kia cầm lấy phong bì và mở ra, nhìn sơ qua thì phải vài chục triệu. Hắn ta đếm sơ qua liền gật đầu với đại ca của mình.

- Tôi sẽ giúp cậu.

????⬅⬅⬅