Thầy Chủ Nhiệm Chờ Tôi Lớn

Chương 16: Hành hiệp trượng nghĩa




Với lí do Bạch Ninh Kiều ( lớp phó học tập) phải đi làm tài liệu học cho lớp nên đi trễ nên đã không đánh vào lỗi đi trễ trong sổ cờ đỏ.

- Thầy ấy bình tĩnh như vậy thảo nào đã nghĩ ra cách giải quyết.

- Ninh Kiều, sao đến trễ vậy, bình thường cậu vẫn giữ tính kỉ luật đó mà, bây giờ phá vỡ nó rồi hả?

- Gặp chuyện bất đắc dĩ thôi, yên tâm sẽ không có lần sau đâu.

Quách Lộ người bạn ngồi cùng bàn cũng là bạn thân của cô thẳng thừng hỏi một câu hỏi mà sáng nay khiến cả trường nháo nhào lên.

- Bạch Ninh Kiều, tôi hỏi thấy cậu, có phải sáng nay thầy Triết chở cậu đi học không?

Bạch Ninh Kiều nhăn mày lại ngạc nhiên nhìn cô bạn thân của mình, tai cô ù đi, cố gắng hỏi lại một lần nữa.

- Ai... ai nói với cậu?

- Trên trang web của trường đó, cậu phải sớm cập nhật chứ? Có một bạn nữ lớp 11 cũng đi học trễ vô tình thấy cậu bước xuống từ xe thầy Triết, mà xe thầy ấy đậu khá xa trường, cậu với thầy ấy đang hẹn hò hả?

- Không có đâu.

Nghe cô bộc bạch chuyện này, cả lớp cũng xúm lại một người hai cái tai nghe bằng hết không chừa một chữ nào.

- Vậy giải thích cho tôi nghe, chúng ta là bạn thân mà phải không?

- Có mà thân ai nấy lo ấy.

- Đó là người ta thôi, còn tôi với cậu thì khác mà, Bạch Ninh Kiều... Kiều Kiều...

- Nín, vào học rồi, để tôi yên.

- Chưa mà, trông chưa có vang.

"tùng... tùng... tùng..."



...

- Đó... chuyện là như vậy.

Bằng cả tâm tình và kiến thức bấy lâu nay đọc truyện ngôn tình, Bạch Ninh Kiều đã kể mọi chuyện mà cô gặp phải cho Quách Lộ nghe, qua miệng cô, câu chuyện này giống một cuộc gặp gỡ định mệnh đã được ông trời sắp đặt sẵn.

- Là bạn từ nhỏ, còn là vợ chưa cưới của em trai thầy Triết, nghe nó hơi khập khiễng nhỉ? Nếu thầy Triết thích cậu có khi mọi chuyện sẽ rất thú vị đó, giống cảnh tranh giành tình yêu trong phim vậy.

- Chính vì vậy nên hôm đó tôi đi bộ vì quên mang tiền đi xe buýt, thầy Triết thấy tôi thảm thương như vậy nên mới cho tôi đi nhờ một đoạn thôi.

- Là vợ chưa cưới của em trai, cũng không thể không giúp được.

- Ừm, đúng rồi.

Quách Lộ không biết được là mọi chuyện mà Bạch Ninh Kiều kể chỉ là đoạn đầu mà thôi, còn đoạn sau chắc phải tốn nhiều nước bọt.

- Ui chết quên mất, sắp đến tiết Hóa mà tôi chưa làm bài tập.

- Cậu về trước đi, tôi ở lại đọc thêm một chút.

- Bạch Ninh Kiều tôi về lớp trước nhé.

- Ừm.

Sau khi Quách Lộ rời đi, không gian yên ắng này cảm giác rất thích hợp với những người đọc sách. Thư viện thường không ít cũng không nhiều người lui tới, hôm nay lại càng vắng vẻ hơn.

Làn gió nhẹ thổi qua, cảm giác dễ chịu cho đến khi nghe tiếng đánh nhau phía sau thư viện.

- Có người đánh nhau sao?

Bạch Ninh Kiều đi đến bên cửa sổ, cô vén màn nhìn ra sau. Là một đám thanh niên cơ thể vạm vỡ ăn hiếp một nam sinh, cậu ấy không chống trả chỉ có thể chịu đòn.

- Mày dám lên mặt với tao, dám tranh giành địa bàn với tao, mày chết chắc rồi con ạ. Tụi bay, cho nó biết hôm nay là ngày tàn của nó.

- vâng...



Tiếng hô vang dội cả đất trời vang lên như sấm khiến cô có chút sợ hãi, nhưng là học sinh gương mẫu, là lớp phó học tập. Nếu như lao vào cứu nam sinh đó có khi sẽ lập công lớn cho mà xem.

Cho dù là bản thân mình như thế nào cô vẫn muốn chứ cậu nhóc đó, một học sinh từng học võ 10 năm như cô, đám ranh này có là gì chứ.

- Năm thằng nhãi đánh một người, không thấy nhục sao?

- Người yêu mày hả?

- Trời ơi? Ai mà xinh thế này.

Tất nhiên những lời hù dọa của cô không thể khiến đám thanh niên này sợ hãi, bọn chính còn trêu đùa cô và buông lời khó nghe, thô tục.

- Em gái, cần tiền không. Anh cho.... rồi đi một đêm với anh.

- Không mày, nó phải đi với tao trước.

- Em đi với tao rồi mới đi với này chứ?

- Món ăn tao ăn rồi nhả ra, mày có ăn lại không? Tao nói tụi này phải nghe, em nó cứ để tao.

Cậu nam sinh bị đánh nằm lăn ra đất, trên mặt rất nhiều vết thương, cơ thể không nhìn cũng biết chắc đã bầm tím cả rồi. Giọng nói hấp hối không còn hơi sức của cậu lại khiến cô không thể nhịn nổi.

- Chạy đi... đừng lo cho tôi... chạy đi.

- Trời ơi xem kìa, người yêu của em gái chân thành quá đó, lần đầu tiên tôi thấy cảnh này bằng chính đôi mắt của mình, thật ngưỡng mộ mà.

Tên cầm đầu hung hãn buông lời châm chọc, Bạch Ninh Kiều không những không sợ mà còn nói lại bọn chúng.

- Tôi cho các người một cơ hội, biến... còn không nếu thân tàn mà dại thì đừng có hối hận quay lại trách tôi.

- Tôi không đi, mày làm được gì tao?

????⬅⬅⬅