Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 63: Bạch Gia




“Con đã ăn gì chưa?” Bạch Y Vân hỏi han Tiểu Nghiên, chỉ lo hôm nay bà qua đột ngột quá cô chưa kịp ăn sáng.

“Dạ con ăn rồi, hôm nay mình đi đâu ạ?” Cô cười cười, bà vẫn luôn quan tâm cô như con ruột vậy.

“Hôm nay mình đi trung tâm thương mại, sắm đồ.”

Chắc cô sẽ chỉ đi xem thôi mất, nhà của tên Bạch Phong Thần kia có thiếu thứ gì đâu. Hầu hết những gì cô cần đều có đầy đủ, nói đúng hơn thì còn thừa là đằng khác.

Trên xe Bạch Y Vân kể cho Tiểu Nghiên nghe về rất nhiều chuyện, bà biết Bạch Phong Thần đã nói cô nghe về hoàn cảnh của gia đình nên cũng không giấu giếm nữa. Ngồi tâm sự với cô.

“Phong Thần hồi nhỏ có hơi thiếu thốn tình cảm của bố mẹ nên thằng bé có tính cách trầm mặc hơn so với các bạn bè cùng trang lứa. Cùng với những bài tập rèn luyện khắc nghiệt đã làm cho thằng bé càng thêm thu mình với thế giới…” Bà nhớ lại những kí ức đau buồn hồi trẻ.

Bạch Phong Thần luôn trầm mặc như thế cũng một phần do bà, khi đấy bà không thể cho hắn những tình yêu thương mà một đứa trẻ đáng có được vì bà còn phải lo gánh vác mọi chuyện ở Bạch gia. Có một thời gian nguyên một năm bà không gặp được con, không biết con đã lớn hơn chưa, không biết con có vui vẻ sống không nữa.

Để lại hậu quả làm bà cũng không ngờ tới, xuyên suốt một năm đấy Bạch Phong Thần không hé răng nói nửa lời, hầu như chỉ giao tiếp bằng những câu ‘Ừm.’ phát ra từ sâu trong cổ họng. Mọi sai lầm đều phải trả giá, nhìn con mình như vậy bà cũng rất đau lòng, cộng thêm những công việc làm ăn thua lỗ lớn nên bà khi ấy cũng mắc bệnh trầm cảm.

Mọi người hồi đấy đều tưởng Bạch gia đã tán gia bại sản, nhưng điều không ngờ là chỉ sau một năm sau Bạch Gia đã trở mình. Không ngừng vươn lên, giá cổ phiếu cũng theo đó mà tăng vọt, tất cả đều là nhờ Bạch Quốc Huy chú họ của Bạch Phong Thần.

Ông ấy cũng là một doanh nhân có tiếng thời ấy, Bạch Quốc Huy đã tình nguyện đứng ra điều hành công ty đang trên bờ vực phá sản, phục hồi đưa nó lên đỉnh cao.

Quốc Huy có một người vợ, nhưng hai người mãi không có con nên đã đi nhận nuôi một cô con gái. Ông đã giúp đỡ gia đình bà rất nhiều nên trong lòng bà vẫn luôn ghi nhớ công ơn này.

Tiểu Nghiên nghe xong những gì Bạch Y Vân kể cũng rất thông cảm cho bà, ai trong tình cảnh đấy đều sẽ như bà thôi. Bản thân bà cũng đâu muốn bỏ mặc Bạch Phong Thần như vậy đâu chứ. Tất cả đều do hoàn cảnh đưa đẩy, không ai muốn nhưng điều xấu như vậy sẽ đến với mình cả.

“Dù trong quá khứ có như nào, nhưng bây giờ bác nên nhìn vào tương lai mà hướng tới. Không phải mọi thứ đều đã ổn định lại rồi sao.” Cô nắm lấy bàn tay của Bạch Y Vân, an ủi bà.

Đúng vậy, bây giờ việc cần thiết nhất chính là tìm hạnh phúc cho Bạch Phong Thần bù đắp những gì bà đã làm trong quá khứ.

Mải nói chuyện mà xe của bọn họ đã đến khu trung tâm thương mại lúc nào không hay. Khung cảnh sầm uất, náo nhiệt nơi đây cũng làm dịu đi những tâm trạng khi nãy của bà.

“Tiểu Nghiên, con nhìn xem cái này đẹp lắm phải không.” Bạch Y Vân cầm trên tay chiếc vòng cổ vô cùng tinh xảo mà không ngừng cảm thán.

“Dạ, đẹp lắm.” Tiểu Nghiên nhìn chăm chú vào chuỗi vòng, cô từ trước đến nay vốn không hay đeo những loại trạng sức rườm rà này nên cô cũng không rõ lắm về giá trị của nó.

“Lấy cho tôi cái này.” Bà thấy cô cũng thích thú liền cho nhân viên gói lại.

Ách, chỉ hỏi thôi mà đã chốt luôn rồi sao. Đừng nói là bác Y Vân mua cái này cho cô à nha, cô không dám nhận đâu.

“Con có muốn mua gì không? Nãy giờ toàn là bác lựa đồ không hà.” Bà quay sang Tiểu Nghiên nói, nhìn giỏ hàng của hai người họ nhiều thì có nhiều thật nhưng hình như toàn là đồ của bà.

Đột nhiên từ đằng xa bóng dáng một người con gái đi đến chỗ Bạch Y Vân và Tiểu Nghiên đang đứng. Khuôn mặt diễm lệ, cùng thần thái sang chảnh thu hút mọi ánh nhìn.

“Bác Y Vân.” Cô gái ấy gọi bà.

Bạch Y Vân quay qua hướng có tiếng gọi, khi thấy người vừa gọi tên mình, vẻ mặt bà không khỏi vui mừng, xen chút bất ngờ. Bà đi đến chỗ cô gái ấy nắm lấy bàn tay của cô ta.

“Thanh Vy, con về nước lúc nào thế?”

“Con mới về hôm qua, cũng chưa kịp đến thăm bác.” Thanh Vy trên miệng vẫn nở nụ cười, ôm lấy cơ thể của bà. Nhận thấy vẫn còn một người nữa đang đứng đấy cô quay qua hỏi.“Đây là…”

“À quên chưa giới thiệu với con, đây là Tiểu Nghiên con gái của bạn thân bác. Tiểu Nghiên đây là Thanh Vy cháu họ bác.” Bạch Y Vân vui vẻ giới thiệu hai người với nhau.

Tiểu Nghiên không nói gì chỉ cười thân thiện, không biết vì sao nhưng trong lòng cô cứ có cảm giác không được thích người tên Thanh Vy trước mặt này cho lắm. Không phải ác cảm, chỉ là cứ thấy không được thích cô ấy cho lắm.