Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 54: Trở Về Nước




Cuối cùng thì xe của bọn họ cũng dừng lại ở cổng sân bay quốc tế. Trước khi đi, Tiểu Nghiên có gọi điện cho Vương Hân với Hoắc Hiên để tạm biệt. Rất nhanh hai người họ đã làm xong thủ tục để lên máy bay. Ngồi trong khoang máy bay Tiểu Nghiên buồn chán khoá máy lại rồi nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay thật đẹp, không khí luôn man mát không chút oi ả của tiết trời giao nhau giữa mùa hè và mùa thu. Thật đẹp!

Tạm biệt nước Mỹ, nơi cất giữ những kỉ niệm đẹp của cô, tuy rất ngắn ngủi nhưng nó sẽ khiến cô nhớ mãi.

Bạch Phong Thần ngồi bên cạnh đang tập trung làm việc qua laptop, nhìn hắn lúc đang nghiêm túc trông rất ngầu nha. Tiểu Nghiên bị vẻ điển trai kia của hắn làm cho si mê, đến quên cả nói chuyện.

“Nhìn đã chưa?” Bạch Phong Thần lên tiếng đánh thức tâm trí của cô đang ở tít chín tầng mây.

“A, em đâu có nhìn anh đâu.” Tiểu Nghiên chối đay đẩy, ai đời đi nhìn trộm lại để người ta phát hiện như cô chứ.

“Ồ vậy sao.” Nhìn si mê thế mà miệng vẫn còn chối đước ư.

“Đúng vậy…Không phải anh đang làm việc sao, anh cứ làm tiếp đi…” Cô cảm nhận được ánh nhìn thăm dò từ hắn.

“Anh làm xong rồi bây giờ đang rất rảnh.” Bạch Phong Thần trống tay lên thành ghế, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt của cô. Trong đầu hắn đang nghĩ việc đầu tiên về nước là làm gì đây? Đi đăng ký kết hôn luôn hay về nhà cho cô nghỉ ngơi?

“Em muốn tổ chức hôn lễ không?” Hắn đột ngột hỏi.

Tiểu Nghiên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu. Tổ chức gì hôn lễ để sau cũng được mà, cô còn phải đi học nữa, nếu mà tổ chức bây giờ không khác gì công khai cho mọi người trong trường là bọn họ đã thành vợ chồng sao. Mọi người trong trường sẽ nghĩ thế nào, chẳng phải chuyện sẽ rắc rối hơn sao?

Đấy là những suy nghĩ trong đầu cô ngay lúc này, có suy đi sét lại đến đâu cũng vẫn thấy không phù hợp.

“Đợi em tốt nghiệp rồi tổ chức cũng được mà.”

“Vậy được, nghe theo em hết.” Tuy nói không tổ chức đám cưới nhưng ít ra vẫn phải đến xin cưới hỏi đàng hoàng chứ. Bạch Phong Thần sẽ thu xếp để sang nhà Tiểu Nghiên xin phép bố mẹ cô.

Từ bé Tiểu Nghiên đã có một mơ ước về hôn lễ của mình, cô từng tưởng tượng mình sẽ như nào trong chiếc váy cưới màu trắng, hào hứng mong chờ giây phút cùng người mình yêu bước vào lễ đường. Thậm chí bây giờ cô vẫn luôn mơ ước một đám cưới trong mơ như vậy, nhưng tại thời điểm này thì chưa được rồi. Cô vẫn còn phải đi học, Bạch Phong Thần cũng không khả quan hơn là mấy, hắn còn phải đi dạy, rồi còn đi làm nữa.

Hôn lễ đối với cô là một thứ gì đấy rất linh thiêng, không thể làm chóng vánh được. Dù tổ chức sau cũng không sao.

Ăn trưa xong thì Tiểu Nghiên lăn ra ngủ, Bạch Phong Thần vẫn ngồi làm việc mà không nghỉ ngơi tí nào. Hắn bận sắp xếp mọi thứ để đi rước dâu.

Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố C, Tiểu Nghiên đi theo sau Bạch Phong Thần. Thấy biểu hiện vội vàng như thế của hắn làm cô nhớ ra những gì mà trước khi đi hắn nói với cô. Vội vã như vậy là để đi đăng ký kết hôn ư? Nhưng giấy tờ vẫn chưa chuẩn bị mà.

“Anh! Đi từ từ thôi.” Cô gọi với theo hắn.

Bạch Phong Thần dừng lại đợi cô, xuyên suốt chuyến bay hắn không chợp mắt được tí nào nên bây giờ tâm trạng có hơi khó chịu, chỉ muốn ngay bây giờ về nhà ôm cô ngủ.

“Anh làm gì mà vội thế.” Tiểu Nghiên trách móc hắn nhưng chưa kịp dừng lại để thở thì cổ tay cô đã bị hắn nắm lấy kéo đi.

“Về nhà ngủ.” Bạch Phong Thần nói ngắn gọn. Đi thẳng một mạch ra xe.

Hả ngủ gì nữa vậy? Cô ngủ chán chê trên máy bay rồi nên bây giờ rất tỉnh táo. Tiểu Nghiên nhìn nét mặt hắn, thấy có vẻ mệt mỏi. Hắn thức trong cả chuyến bay sao?

Lên trên xe cô tranh thủ gọi điện về cho bố mẹ mình, báo cho họ là cô với tên Bạch Phong Thần này đã về nước rồi. Còn hắn từ khi lên xe đã ôm khư khư lấy cô rồi gục lên vai cô ngủ.

“Ai bảo anh lao đầu vào làm việc cơ chứ.” Tiểu Nghiên vuốt vuốt bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình thầm oán trách.

Ngồi ê mông hơn nửa tiếng thì cuối cùng bọn họ cũng về đến nhà, Bạch Phong Thần nhanh chóng kéo cô lên phòng ngủ của hắn.

“Đợi, đợi đã. Em muốn về phòng xếp đồ.” Cô định dứt tay ra thì đã bị hắn bế luôn lên vai.

“Để sau đi, anh muốn đi ngủ.” Hắn bá đạo nói, động tác vẫn vô cùng nhanh chóng.

Cô đến bó tay với hắn, không chống cự nữa mặc cho Bạch Phong Thần ôm mình ngủ. Nhưng do cô đã ngủ trước đấy rồi nên ngủ cũng không được sâu.

Một lúc sau Tiểu Nghiên tỉnh dậy, cô nhẹ nhàng hết sức có thể để nhấc cánh tay của hắn đang đặt trên người mình ra. Chật vật một hồi cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Cô đi về phòng xếp vali đồ vào trong tủ, rồi đi vào phòng tắm.