Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 50: Tại Sao Anh Lại Thích Em?




Sau khi ăn xong hai người trở về biệt thự, Tiểu Nghiên mệt mỏi nằm ra ghế sofa, hôm nay thực sự quá mệt đi.

“A, em phải lên xếp đồ để mai đi về nữa.” Cô mệt mỏi, lết thân xác lên tầng. Trong lòng đang thầm ghen tị với Bạch Phong Thần chẳng cần mang theo gì đi quá nhẹ nhàng luôn.

“Để anh phụ em.” Hắn đứng khoanh tay dựa người ngoài cửa. Nghe thấy có người nói muốn giúp mình, cô liền phấn chấn hẳn, lần sau cô sẽ rút kinh nghiệm mang ít đồ hơn. Lần này vác mệt rồi, nhưng mà cô cũng đâu phải xách đồ đâu nhỉ.

Nói là phụ nhưng Bạch Phong Thần lại tranh hết phần của Tiểu Nghiên làm cô chẳng còn việc gì làm đành đi tắm, để mặc hắn với đống đồ.

Ngâm mình trong bồn tắm, cả cơ thể cô như nhẹ đi, cảm giác rất thoải mái. Mùi thơm của sữa tắm cùng với dầu gội hoà vào nhau ngấm vào cơ thể của Tiểu Nghiên. Những giọt nước lăn dài trên làn da trắng mịn, một vài giọt còn đọng lại trên da thịt cô lấp lánh vô cùng.

Tiểu Nghiên thả lỏng cơ thể đến nỗi ngủ quên luôn ở trong đấy, mãi lúc sau cô mới chợt tỉnh dậy. Cô bước ra khỏi bồn tắm, với lấy khăn tắm được vắt ở gần đấy quấn vào người. Mái tóc dài đen tuyền, những giọt nước từ trên mái tóc nhỏ xuống vai cô chảy dần xuống khe ngực rồi biến mất. Cô lấy khăn lau khô tóc, rồi mặc bộ đồ ngủ đã để sẵn đấy.

Tắm xong đúng là sảng khoái hẳn, Tiểu Nghiên cả người phấn chấn mở cửa bước ra ngoài thì đụng phải Bạch Phong Thần đang đứng lù lù ở cửa. Cả người cô như mất đà va phải vào cơ ngực săn chắc của hắn.

“Sao anh lại đứng ở đây chứ.” Tiểu Nghiên trách cứ hắn, đi đứng gì mà chẳng phát ra tiếng động nào bộ hắn là ma hả.

“Anh đợi em. Nào qua đây anh sấy tóc cho.” Hắn kéo tay cô ra bàn trang điểm ở gần đấy rồi lấy máy sấy tóc sấy cho cô. . Truyện Đông Phương

Những ngón tay thon dài củ Bạch Phong Thần luồn vào da đầu làm cô hơi nhột nhột, những luồng khí nóng thổi đến khiến những giọt nước đọng trên tóc được thổi bay đi. Trông hai người bọn họ bây giờ không khác nào vợ chồng son cả, tình tứ vô cùng.

Trong khi Tiểu Nghiên cả người cứng nhắc không dám nhúc nhích thì Bạch Phong Thần lại trông rất chuyên tâm sấy tóc cho khô.

“Tại sao anh lại thích em?” Đột nhiên cô lên tiếng, có thể là do rảnh quá không có gì làm nên buộc miệng hỏi đi.

Không biết Bạch Phong Thần có nghe thấy hay không, vì tiếng máy sấy cũng khá ồn mà giọng của Tiểu Nghiên lại rất nhỏ nữa, nên cô ngồi chờ đợi một hồi vẫn chưa nhận được câu trả lời từ hắn.

“Rất khó để nói…” Bạch Phong Thần lên tiếng, tay ấn nút tắt máy sấy đi căn phòng phòng lúc này quay trở lại với sự im lặng.

“Anh không thích em! Mà anh yêu em.” Hắn cúi người xuống đối diện với Tiểu Nghiên, trân thành nói. Tình yêu của hắn không bỗng nhiên mà có, nó như hạt giống vậy từ từ nảy sinh, đâm hoa kết trái trong trái tim ấy. Yêu cô từ lúc nào không hay, rồi dần dần tình yêu ấy ngày càng mãnh liệt, muốn độc chiếm cô thành của riêng mình.

Cô bị những lời nói ấy của hắn làm cho rung động, tuy hai người họ chưa gặp lại nhau lâu lắm nhưng cô có thể cảm nhận được sự ân cần từ hắn, cách hắn quan tâm, bảo vệ cô.

“Còn em thì sao?” Bạch Phong Thần hỏi ngược lại cô, hắn thực sự muốn chính cô nói ra cô cũng thích hắn.

“Em…” Tiểu Nghiên suy nghĩ hồi lâu, tự hỏi bản thân, mình có yêu người đàn ông trước mặt này không? Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn kia mà không kìm được trái tim cô trở nên loạn nhịp.

“Em…em cũng vậy.” Mặt cô bây giờ đã đỏ lên như trái cà chua rồi. Nhưng tên Bạch Phong Thần kia còn giả điếc bắt cô nói lại lần nữa.

“Cũng vậy là cũng như nào vậy?”

“Là cũng yêu…yêu…” Cô ngậm ngừng định nói nốt từ cuối nhưng lại nhìn ra ý đồ của hắn nên cô sửa lại câu cuối “Yêu Meomeo á.”

Trên mặt Bạch Phong Thần lúc này xuất hiện những tầng mây đen mù mịt, hắn giơ tay lên bẻ những khớp ngón tay kêu lên ‘răng rắc.’ Tiến gần đến người cô, vẻ mặt hắn lúc này rất đáng sợ nha.

“Em mới nói gì cơ?” Bạch Phong Thần tiến đến cù lét Tiểu Nghiên, làm cô không nhịn được cười, cả người vặn vẹo để tránh những đòn tấn công đến từ hắn không thể nào ngồi vững nổi.

“Tha…tha cho em đi.” Cô cười hết nổi rồi, quay ra van xin hắn.

“Vừa nãy em nói gì?” Bạch Phong Thần vẫn mặt không biểu cảm, dừng lại một chút để cho cô có sức thở.

“Em…em nói là…em yêu anh.” Tiểu Nghiên hít lấy luồng không khí vào, khó khăn nói.

“Được, anh cũng yêu em.” Hắn vừa lòng hả dạ, buông tha cho cô.

Xí đây có được coi là bị ép nói không, chứ cô chưa cam tâm tình nguyện đâu à nha.

“Rồi rồi anh về phòng ngủ đi, em phải đi ngủ đây.” Cô lật lọng muốn đuổi người về, nhưng con người kia lại thuộc hàng cao thủ luôn rồi. Muốn đuổi ư? Đấy là chuyện trong mơ chứ đuổi thế nào được hắn.

“Anh muốn ngủ cùng cơ.” Bạch Phong Thần không chịu rời khỏi phòng cô nửa bước, đã thế hắn còn tiện chân leo luôn lên giường nằm.