Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 24: Món Quà Bất Ngờ




Hầu như xuyên suốt tiết học, Dương Tư Minh luôn để ý đến cô, anh sợ cô sẽ bị người xấu bắt nạn. Nhưng có vẻ như những lo lắng ấy là thừa thãi rồi.

Cuối giờ, Dương Tư Minh có gọi Tiểu Nghiên ở lại để hỏi thăm nhưng cô chỉ nói đúng một câu “Em ổn, Thầy đừng lo.” rồi cắp sách vở đi về.

Bạch Phong Thần lúc nãy đã nhắn tin bảo cô hết giờ học ra chỗ cũ hắn chờ cô về cùng, nên Tiểu Nghiên không chần trừ mà ba chân bốn cẳng chạy ra cổng sau trường.

“Chậm thôi coi trừng ngã.” Bạch Phong Thần thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang cắm đầu cắm cổ chạy liền không khỏi phì cười.

“Em vội đi đầu thai hay gì mà chạy ghê thế.”

“Không hề, em vội đi gặp thầy mà.” Tiểu Nghiên chớp chớp đôi mắt long lanh nũng nịu với hắn. Nhìn cái biểu cảm hết sức đang yêu này của cô, Bạch Phong Thần lại không tự chủ được đưa tay ra véo má cô một cái.

“Ayza… đau… đau.” Cô ôm cặp má đỏ bừng mà lườm hắn.

“Còn dám lườm sao.”

“Đâu có, đâu có lườm gì đâu.” Tiểu Nghiên thu lại ánh nhìn chui vào trong xe.

Hôm nay Bạch Phong Thần muốn dẫn cô đi ăn một bữa tối lãng mạn, tất nhiên là bí mật hắn sẽ dành cho cô bất ngờ.

Bắt đầu vào kế hoạch thứ nhất, Bạch Phong Thần đưa Tiểu Nghiên về nhà để tắm rửa rồi sẽ cũng cô đi đến trung tâm thương mại gần nhà chơi.

“Đan Tiểu Nghiên! em ngủ trong đấy hay sao mà lâu thế?” Bạch Phong Thấy thấy cô đã ở trong nhà tắm gần nửa tiếng rồi nên hơi cau mày.

Bên này Tiểu Nghiên đang loay hoay trong nhà tắm, cô đang không biết mở lời với hắn như nào vì bà dì của cô đột ngột ghé qua. Mà đen đủi hơn là nhà hắn cũng không có thứ cô đang cần.

“Em không nói gì là tôi xông vào đấy.” Bạch Phong Thần mất kiên nhẫn, hắn đang không biết cô lại tính dở trò gì đây.

Tiểu Nghiên nghe thấy hắn nói như vậy không khỏi hoảng sợ, cô lắp bắp lên tiếng.

“Ừm… Bạch Phong Thần, anh có thể đi mua giúp em băng vệ sinh được không?” Mặt cô bây giờ đã ngượng đỏ như trái cà chua rồi, giọng cô lại nói có phần hơi bé nên tên đại thiếu gia ngoài kia không nghe rõ.

“Em bảo mua gì cơ?” Hắn hỏi lại.

Thực sự bây giờ Tiểu Nghiên muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá, cái chuyện tế nhị như nãy cô vẫn không biết nên mở lời như nào.

“Anh mua hộ em băng vệ sinh được không.” Lần này cô nói với giọng to hơn vừa đủ để Bạch Phong Thần nghe thấy.

“Được, đợi anh 5 phút.”

Tiểu Nghiên khẽ thở dài, thật sự là quá ngượng đi.

Cô ngâm nghê trong nhà tắm hơn năm phút đến nỗi cơ thể cô bắt đầu cảm thấy hơi lạnh thì có tiếng cửa đi vào.

“Anh không biết em dùng loại nào, nên bảo nhân viên lấy loại tốt nhất…” Bạch Phong Thần mở he hé cửa rồi cầm một bọc to đưa cho Tiểu Nghiên.

Cô với tay ra nhận lấy mà không khỏi há hốc mồm, như này thì nhiều quá rồi. Dùng đến bao giờ mới hết chứ.

Bạch Phong Thần vẫn ở ngoài đợi cô, sau khi xong xuôi Tiểu Nghiên bước ra. Trên người cô mặc một chiếc váy trắng thanh lịch, với tóc xoã ngang vai càng khiến cô trở nên xinh đẹp.

“Bây giờ bọn mình đi đâu?”

“Trung tâm thương mại.” Bạch Phong Thần có chút thất thần, Tiểu Nghiên mặc như này thực sự quá xinh rồi.

Tuy chỉ là một chiếc váy trắng bình thường nhưng khi cô mặc lên lại toát ra sức hút lạ thường, làm hắn mải đám chìm nãy giờ, si mê không lối thoát.

Lần này Bạch Phong Thần lại không đi con xe Rolls Royce kia nữa mà thay vào đó là một con Porsche Taycan mới ra mắt.

“Anh lại thay xe tiếp hả.” Tiểu Nghiên ngơ ngàng hỏi hắn. Cô nghĩ trung bình thời gian một người bình thường thay xe chắc là 5-6 năm đi. Nhưng tên Bạch Phong Thần thay liên tục trong một tháng như này thì quá đẳng cấp rồi. À mà hắn có phải người thường đâu, cô chợt nhớ đến sân sau nhà hắn còn một gara toàn siêu xe kia nữa mà đau đầu.

“Ừm, thấy con kia to quá anh không thích.” Bạch Phong Thần bình thản nói, như kiểu thay xe nhanh hơn thay áo này là chuyện rất đỗi bình thường ấy.

“Sao em thích xe cũ hơn à.” Hắn quay qua hỏi cô.

“Có hơi thích.” Thật ra Tiểu Nghiên cũng thấy con xe đấy có hơi khủng bố quá, nhưng cô lại rất thích chi tiết trời sao của xe nó đem lại cho cô cảm giác thư thái, mơ mộng.

“Em thích thì anh cho em đấy, dù sao để một chỗ cũng hỏng.” Bạch Phong Thần nói cho dễ dàng như kiểu đó chỉ là món đồ bình thường.

“Cái gì cho em luôn? Anh bị điên à.” Tiểu Nghiên không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Thậm chí cô còn chưa biết lái, chứ đừng nói đến chuyện lái con xe to chà bá như thế.

“Không anh nói thật đấy, anh sẽ dạy em. Dù gì anh cũng là thầy của em mà.” Hắn cười ranh mãnh nhìn cô.

“Anh cũng còn nhớ mình là thầy của em sao?” Tiểu Nghiên nói mang ý châm chọc hắn.

“Đúng vậy.”

Thật hết nói nổi với tên đại thiếu gia này mà, cô giơ tay đầu hàng. Kết thúc cuộc nói chuyện này mà leo lên xe đi đến trung tâm thương mại.