Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 21: Tại Ai Mà Tôi Thành Ra Như Thế Này




Sáng hôm sau Tiểu Nghiên tỉnh dậy thì cả cơ thể cô mỏi nhừ, cơn đau từ bên dưới truyền lên khiến cả cơ thể dường như tê liệt. Tiểu Nghiên cố rời khỏi giường, nhưng đi chưa được mấy bước cả cơ thể ngã nhào xuống nền đất lạnh cóng.

Cùng lúc đấy Bạch Phong Thần từ và vệ sinh đi ra, hắn thấy Tiểu Nghiên ngã như thế vội chạy lại đỡ.

“Em có sao không?” Hắn dìu cô đến cửa nhà vệ sinh, ân cần hỏi thăm.

“Hứ, tại ai mà tôi thành ra như này chứ.” Tiểu Nghiên hừ lạnh một tiếng, đáy mặt tràn ngập oán hận. Cô bây giờ hối hận rồi, sao có thể dại dột cho tên sói già này lần đầu như vậy được chứ.

“Tại anh, tại anh. Em có tự làm dược không hay để anh giúp.” Trông bộ dạng này của Tiểu Nghiên đúng là rất thảm a, hắn có chút đau lòng, chỉ có thể ân cần giúp đỡ cho cô.

“Khỏi, tôi tự làm được.”

Đóng cửa nhà vệ sinh lại, khi nhìn vào tấm gương treo tường, Tiểu Nghiên không khỏi bàng hoàng. Vì hình ảnh cô trong gương đúng là rất thảm đi, hai mắt thâm quầng, môi bị cắn cho sưng đỏ, chưa kể phần cổ của cô chi chít dấu hôn. Cô không nhận ra mình trong gương luôn rồi, bộ dạng này thì đi học kiểu gì.

Tiểu Nghiên nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi tìm một cái áo có cổ mặc vào, nhưng vẫn không thể che đi những dấu vết trên cổ, hơn nữa bây giờ lại là mua hè, mặc kín đáo như vậy có mà nóng chết mất.

Sau một lúc loay hoay trong đấy mãi cô mới chịu bước ra ngoài, Bạch Phong Thần vẫn đứng ngay ngoài cửa để đợi dìu cô xuống nhà ăn sáng.

Đến lúc này, Tiểu Nghiên mới nhận ra trong nhà hắn không chỉ có hai người, mà còn có bác gái nữa. Nghĩ đến đây cô ngượng đỏ mặt, không biết đối diện với bác ra sao đây.

Bên dưới, Bạch Y Vân đang ngồi ăn sáng bỗng thấy Phong Thần dìu Tiểu Nghiên đi xuống làm bà không hiểu có chuyện gì đã xảy ra. Y Vân vội chạy đến đỡ cô, miệng vẫn không ngừng hỏi han xem cô đã có chuyện gì. Bà còn nghĩ đêm qua thằng con trời đánh kia đã bắt nạt cô nên bà đánh liên tiếp vào người hắn. Bạch Phong Thần không nói gì ra hiệu cho bà bình tĩnh chút mà quan sát, làm bà có chút ngớ người. Để ý kĩ thì khoảng cách giữa hai người họ có chút gần hơn rồi, bà đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, cười vui vẻ với Tiểu Nghiên.

“Nào con gái, lại đây ăn đi. Sáng nay bác có làm món bánh con thích đấy.” Y Vân đem từ trong bếp ra một đĩa bánh bông lan trứng muối mà cô thích không quên để bên cạnh một ly sữa ấm.

Đan Tiểu Nghiên thấy có món ngon liền vui vẻ nếm thử, vẫn là tay nghề của bà là tuyệt nhất, cô không khỏi cảm thán. Bạch Y Vân thấy cô phấn chấn hơn cũng mừng thầm.

“Bác còn một mẻ bánh nữa ở trong tủ lạnh, con ở nhà khi nào chán có thể lôi ra ăn.”

Cô nghe xong liền vui vẻ, có vẻ vì hôm qua vận động kịch liệt nên bụng cô bây giờ rất đói, Ăn xong cái bánh bông lan đấy cô vẫn thấy chưa đỡ hơn, nên định đứng dậy tìm thêm gì đấy để ăn.

“Em định lấy gì sao? Để anh lấy cho.” Bạch Phong Thần thấy Tiểu Nghiên định đứng dậy vội kéo cô ngồi lại xuống.

“Tối vẫn đói.” Cô thấy hắn nhiệt tình vậy cũng không định đứng dậy nữa để mặc Bạch Phong Thần lấy đồ ăn cho cô.

…………

Bạch Y Vân ăn xong cũng phải trở về Bạch gia, nên trong biệt thự bây giờ còn mỗi hai người bọn họ.

“Hôm nay em nghỉ một buổi đi.” Hắn vẫn là không nỡ khi thấy cô bộ dạng này mà cố lết đi học, nên bảo cô ở nhà.

“Tôi cũng đang định nói câu đấy.” Tiểu Nghiên vẫn lạnh nhạt với hắn, cô không đi học được còn không phải tại tên sắc lang hắn sao. Hứ càng nghĩ càng tức.

Bạch Phong Thần ở lại không lâu cũng đi làm, hôm nay hắn không có tiết ở trên trường nên hắn sẽ đến thẳng công ty. Cả căn biệt thự giờ đây chỉ còn mỗi mình Tiểu Nghiên cùng Meomeo, vì ở trong nhà suốt cũng chán nên cô cùng bé mèo đi ra sau vườn chơi. Mọi khi Tiểu Nghiên chỉ ở sân trước hóng mát thôi, nhưng lần này cô quyết định đi ra sân sau thăm quan.

Sân đằng trước đã rộng vô cùng rồi nhưng khi đến sân sau cô càng ngỡ ngàng hơn, vì ở đây phải rộng hơn sân trước rất nhiều. Nhưng trái ngược với sân đằng trước được trồng hoa và rất nhiều loại cây ra thì sân sau lại được Bạch Phong Thần bố trí nhà để xe rộng lớn, bên trong có rất nhiều mẫu siêu xe đẹp đến loá mắt. Trong đó có một chiếc xe quen mắt nhất với cô đó là con Ferrari mà tuần trước Bạch Phong có dùng để đưa đón cô.

Dạo quanh một hồi, Tiểu Nghiên cảm thấy hơi mệt. Cô quyết định đi ra sân trước hóng mát, đang ngồi nghỉ mệt thì đột nhiên điện thoại của cô reo lên.

Nhìn dãy số hiểm thị trên màn hình rồi cô cũng trượt nghe máy.

“Alo Tiểu Nghiên, hôm nay em bệnh sao? có nặng không?” Dương Tư Minh thao thao bất tuyệt.

“Dạ em không sao, chỉ là cảm cúm thôi.” cô cười trừ, trong lòng đang thầm nguyền rủa tên khốn biến cô thành như thế này.

Dương Tư Minh nghe giọng điệu cô chắc chắn là không ốm nặng mới thở phào.

“Không sao là tốt, tí thầy sẽ gửi file bài tập hôm nay cho em.”

“Dạ được.” nói xong Tiểu Nghiên cúp máy, đi vào trong nhà.