Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 11: Chứng Minh Cho Em Thấy Như Nào Mới Được Gọi Là Cầm Thú




Đan Tiểu Nghiên vội vã đi đến chỗ con Ferrari đậu bên đường. Cô mở cửa ra rồi vào trong, nhưng chưa kịp thắt dây an toàn thì Bạch Phong Thần đã lao tới hôn cô. Nụ hôn này khác với hồi sáng, nó mạnh bạo hơn rất nhiều, khác hẳn với nụ hôn quyến luyến sáng nay.

Hắn gặm lấy cánh môi cô, cắn đến sưng đỏ, hai tay hắn ghì chặt không để cô khắng cự. Cứ thế Bạch Phong Thần ngấu nghiến hôn Tiểu Nghiên, cho đến khi cô cắn mạnh vào lưỡi hắn, hắn mới buông cô ra.

“Bạch Phong Thần, đồ cầm thú nhà anh!”

Hắn sờ vào chỗ đầu lưỡi bị Đan Tiểu Nghiên cắn, vì cô dùng lực cắn khá mạnh nên chỗ đấy có rỉ một chút máu. Hàng lông mày của Bạch Phong Thần cau lại.

“Chiều em quá nên em tạo phản hả.” hắn lườm Tiểu Nghiên rồi thắt dây an toàn cho cô, sau đó phóng xe đi.

“Anh định đưa tôi đi đâu?” Tiểu Nghiên bất an nhìn hắn.

“Về nhà.” Bạch Phong Thần trả lời không đầu không đuôi.

Hả? về nhà? nhưng đây đâu phải đường về Đan gia đâu?

“Đây không phải đường về nhà tôi.”

“Tôi đâu có bảo về nhà em.” hắn vẫn không mặn không nhạt nói.

“…” Đan Tiểu Nghiên lúc này thực sự hoảng rồi, hắn không đưa cô về nhà, vậy định đưa đi đâu?

Rất nhanh xe hắn đã dừng tại một căn biệt thự xa hoa, với tông chủ đạo là màu trắng, rất hiện đại. Cánh cổng sắt mở ra, trước mắt cô là cả một khoảng vườn rộng lớn, với đủ loại hoa nhưng thứ thu hút sự chú ý của Tiểu Nghiên nhất lại là vườn hoa hồng trắng nhà Bạch Phong Thần. Những bông hoa hồng trắng nở rộ đầy kiêu hãnh, màu trắng thuần khiết của những cách hoa càng làm cho tổng thể căn biệt thự thêm nguy nga.

Có nhiều người luôn quan niệm rằng hoa hồng trắng là đại diện cho tang thương, vì màu trắng của nó như gợi sự an ủi cho tâm hồn của người ở lại.

Nhưng Tiểu Nghiên thì không, cô rất thích hoa hồng trắng. Những bông hoa nhỏ bé ấy luôn thu hút sự chú ý và tâm trí của cô. Đối với cô hoa hồng trắng là đại diện cho một tình yêu thiêng liêng, thuần khiết, một tình yêu vĩnh cửu.

Đan Tiểu Nghiên thẫn thần lúc lâu, đến khi Bạch Phong Thần đi đến mở cửa chỗ cô, mới kịp hoàn hồn lại.

Bạch Phong Thần kéo Tiểu Nghiên vào nhà, bây giờ cô mới cảm thấy có gì đó sai sai. Trong đầu cô bỗng nảy số ‘Ủa sao mình lại ngoan ngoãn theo hắn vào nhà nhỉ?’

Tiểu Nghiên rút tay ra khỏi tay hắn, lùi lại phía sau.

“Sao anh lại đưa tôi đến đây?” giọng cô có phần sợ sệt.

“Chứng minh cho em thấy như nào mới được gọi là cầm thú!” Bạch Phong Thần gian tà nhìn cô.1

“Áaaa!” bỏ tôi ra!” cô dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy. Còn Bạch Phong Thần không nói tiếng nào, hắn nhấc bổng Đan Tiểu Nghiên lên, mặc cô đang khua chân múa tay.

Đôi chân dài của hắn sải bước trên những bậc thang, rất nhanh hắn đã dừng tại một cách cửa gỗ màu trắng.

Mở cửa ra là căn phòng ngủ rộng lớn không kém, nhưng nó không hề khoa trương, mọi nội thất trong căn phòng đều tối giản hết mức, tuy vậy nhưng trông vẫn rất hiện đại.

Bạch Phong Thần ôm Tiểu Nghiên đi vào trong nhà tắm, hắn mở vòi nước ra, đặt cô vào bồn tắm rồi xả nước lên cơ thể cô.

“Á…Bạch Phong Thần anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra!” cô vùng vẫy, nhưng hắn ta vẫn không nói gì giữ chặt cổ tay cô.

“Nói đi hắn đã chạm vào chỗ nào?” tự nhiên đùng cái Bạch Phong Thần nổi khùng nổi điên lên tra hỏi cô.

“hả…. anh nói….cái gì cơ.” cô cố gắng đẩy cái vòi sen ra.

“Cái thằng lúc nãy nói chuyện vui vẻ với em đấy!” càng nghĩ đến chuyện cô cười đùa với tên khác, càng khiến hắn sôi máu.

Ý hắn là Trịnh Vĩ sao? Đan Tiểu Nghiên cảm thấy hắn đang hiểu nhầm gì đấy nên lắc đầu nguầy nguậy.

“Không, không phải như anh nghĩ đâu.” cô xua tay mắt ngước lên nhìn hắn.

Bạch Phong Thần có ngưng động tác đang làm lại, hắn chĩa vòi hoa sen ra chỗ khác, im lặng nghe cô giải thích.

“Tôi với cậu ấy chỉ là bạn học bình thường thôi, vì bọn tôi làm chung nhóm nên có vài chuyện cần thảo luận…” cô hơi ngập ngừng, ngó xem biểu cảm của Bạch Phong Thần. Nhưng hai hành lông mày của hắn vẫn chưa duỗi ra mà cằng thêm nhăn lại.

Bạch Phong Thần tắt vòi nước đi, dùng hai tay nhấc bổng cô lên rồi di chuyển ra bồn rửa mặt. Hắn đặt Tiểu Nghiên ngồi trên bàn, rồi chạy đi lấy khăn tắm cuốn vào người cô.

Đan Tiểu Nghiên không hiểu vì sao hắn lại có những hành động kì lạ đó, tại sao hắn lại quan tâm cô quá mức như vậy.1

Đi từ phòng thay đồ ra, Bạch Phong Thần cầm trên tay một chiếc áo sơ mi, có vẻ như nó nhỏ hơn cái áo đang mặc của Bạch Phong Thần một chút.

“Mặc vào đi.”

Tiểu Nghiên nhận lấy, nhưng đang không biết nên mặc như nào khi đồ lót của cô cũng đã bị hắn dội cho ướt hết. Bạch Phong Thần lại đi vào phòng thay đồ, hắn lấy ra một cái giỏ nhỏ rồi đặt xuống.

“Thay xong thì bỏ vào đây, tôi đem đi giặt cho.” nói rồi hắn đi ra ngoài để lại cho Tiểu Nghiên một không gian riêng tư.

Cô loay hoay rất lâu ở trong nhà tắm, vẫn không biết ra ngoài kia đối mặt với Bạch Phong Thần như nào, nhất là khi cô chỉ mặc đúng một chiếc áo sơ mi dài quá mông, nội y bên trong đều không có, thực sự quá ngại đi a.

Tên sói già ngồi trên chiếc giường rộng lớn, chờ lâu quá nên hắn mất kiên nhẫn.

“Bộ em định ngủ luôn trong đấy sao?” giọng hắn nói rất lớn làm cho Tiểu Nghiên ở trong phòng tắm không khỏi giật mình. Cô vẫn là quyệt định, hôm nay không thể thoát ra khỏi đây, chi bằng liều mình khô mâu với hắn luôn.

Ngó đầu ra ngoài, thấy Bạch Phong Thần đang đọc sách. Hắn ngước lên nhìn rồi gọi cô.

“Lại đây.”

“…” Cô vẫn chưa đủ dũng khí để đối mặt với hắn, nhưng nếu bây giờ cô không ra, không biết hắn còn nổi điên nổi khùng mà ăn cô luôn không.