Trong thế giới này, nam nữ đã trở thành sự khác nhau chỉ về ngoại hình, phân chia giới tính thực sự được thông qua việc phân hoá ABO ở tuổi vị thành niên, và việc ngẫu nhiên phân hoá này trông công bằng nhất nhưng mặt trái đã làm thay đổi số phận của vô số người, vì làm cho mọi người... Có một cái đánh dấu không công bằng nhất.
Alpha có nghĩa là quyền lực và khống chế, Omega là đối tượng bị áp bách và bị khống chế, hai loại giới tính phân biệt độc đáo mặc dù chiếm thiểu số, nhưng tất cả đều là sự tồn tại rực rỡ và được tìm kiếm, và Beta sống trên thế giới này với số lượng áp đảo, tuyến thể của họ có khiếm khuyết, không thể sản sinh và tiếp nhận pheromone, hầu hết rất khó có con cái, trở thành đại diện của công chúng bình thường và tầng lớp dưới cùng.
Sau khi Đàm Tư Cẩm mười tuổi chứng kiến bạn thân của mình bị hãm hiếp tập thể tự sát, không quá hai năm anh cũng phân hóa thành Omega, vẫn giống như người bạn đã mất, là Omega cấp cao với pheromone cao cấp.
Ngày có kết quả xét nghiệm phân hóa là lúc đang học trung học cơ sở, anh cầm tờ báo cáo bệnh viện có đóng dấu bí mật lâm vào im lặng thật lâu. Trong những ngày sau đó, Đàm Tư Cẩm không nói chuyện cho nên ba mẹ của anh đã nhầm lẫn rằng anh bị mất ngôn ngữ vì sự kích thích quá lớn.
Mãi cho đến khi anh thấy mẹ mình bị bệnh vì lo lắng tột cùng, Đàm Tư Cẩm đã cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận thực tế là anh đã phân hoá thành Omega.
Kể từ khi đó, anh bắt đầu dán miếng ngăn cách ở bất cứ nơi nào, mua một số lượng lớn các loại thuốc ức chế để chuẩn bị đầy đủ cho sự xuất hiện của giai đoạn kỳ phát tình đầu tiên.
Không tiết lộ phân hoá của mình là Omega, đó là cuộc đấu tranh của anh với số phận mỗi thời điểm.
Nhưng mà lần đầu tiên phát tình bất ngờ mà đến, vẫn trực tiếp kéo Đàm Tư Cẩm xuống địa ngục.
Khát vọng đối với tình dục như vạn kiến cắn xương, giống như ma túy thấm vào ý thức của anh, mang đến thống khổ tê tâm liệt phế, mà phản ứng sinh lý của thân thể lại trực tiếp phá hủy ý chí của Đàm Tư Cẩm, dịch thể dính dính như không tự chủ ướt đẫm quần của anh, đồng thời cũng xé nát tôn nghiêm của anh.
Đàm Tư Cẩm giãy giụa tránh đám người, dùng áo che mông ướt sũng, run rẩy đâm mạnh vào tuyến của mình, anh trốn trong nhà vệ sinh công cộng hôi thối ước chừng gần nửa giờ mới từ trong hư ảo tỉnh táo lại.
Đây là lần đầu tiên anh trải qua kỳ phát tình, trải nghiệm sỉ nhục như vậy từ đó khắc sâu vào trong đầu Đàm Tư Cẩm.
Sau đó, anh bắt đầu kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống nghỉ ngơi của mình, đến bệnh viện đúng giờ để kiểm tra, cố gắng chuẩn bị đầy đủ trước mỗi lần phát tình, bóp nghẹt thời gian nảy mầm, sau vài lần thì Đàm Tư Cẩm cũng đã thành công trong việc này, tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.
Ngay khi anh cho rằng mình có thể sống như người bình thường thì thân thể anh lại xuất hiện miễn dịch với thuốc ức chế.
Liều lượng của một ống thuốc ức chế đã không đủ để áp chế việc phát tình của Đàm Tư Cẩm, anh dần dần gia tăng liều lượng cho đến khi vượt qua liều an toàn mà thân thể người bình thường có thể thừa nhận.
Một trong những người bạn bác sĩ của anh đã cố gắng thuyết phục, anh có muốn tìm một Alpha có pheromone phù hợp kết bạn để giảm bớt nỗi đau của thời kỳ phát tình không, nhưng Đàm Tư Cẩm đã không xem xét cách tiếp cận này từ đầu đến cuối. Trong lòng anh thì việc khuất phục trước sự ức hiếp của Alpha, dùng cách thức giao phối hóa giải vấn đề nan giải này sẽ đi theo anh cả đời, quả thực là chà đạp và lăng nhục lòng tự trọng của anh.
Vừa nghĩ đến những chuyện này thì tình huống bi thảm của anh trai nhỏ thời thơ ấu kia sẽ ở trong đầu anh một lần lại một lần nữa diễn ra, anh cắn răng, cảm thấy mình tình nguyện đi chết cũng không nên dùng cách giao thân cho người này đổi lấy cái gọi là giải thoát.
Đó chỉ là một sự giam cầm theo một nghĩa khác.
Nhưng mà, hết thảy đã dừng lại ở lúc Trình Khiêm phát hiện ra Đàm Tư Cẩm, điều này làm cho cuộc sống của anh đang đi trên đường ray đột nhiên bị trật cực nhanh, hơn nữa kết quả còn vô cùng thảm thiết.
Bộ dáng không chịu nổi của thời kỳ phát tình thúc giục bị người ta nhìn thấy tất cả, bị người ta tạm thời đánh dấu, bị lột sạch quần áo lăn qua lộn lại mà làm, mà thế nhưng mình còn ở trong loại giao hợp dựa vào khát vọng tình dục này không ngừng cao trào, không ngừng chảy nước, vô cùng hưởng thụ trầm luân, hơn nữa mê luyến loại trải nghiệm hoang đường này.
Đàm Tư Cẩm đã hoàn toàn tuyệt vọng với cơ thể dâm đãng của mình, đó là bản chất mà Thiên Chúa đã ban cho Omega, giới tính đã được chỉ định để trở thành một trò chơi dưới thân của Alpha.
Giống như cao trào của anh lúc này.
Thân thể Đàm Tư Cẩm theo bản năng căng thẳng, ôm siết lấy cánh tay đối phương, trong cổ phát ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, lại vội vàng ngăn tiếng phát ra xuống. Khoái cảm như thủy triều dâng lên trong cơ thể anh, giống như sóng biển vỗ về trên bãi cát lúc hoàng hôn mùa hè, dịu dàng trải ra từng tầng ấm áp, khua sạch tất cả bất an với nôn nóng.
Trình Khiêm cũng bắn, mặt hắn vẫn chôn ở hốc vai Đàm Tư Cẩm, hơi nóng thở ra là nhiệt độ nóng bỏng của chàng trai. Đợi hai người đều thoáng chậm lại một lát thì Trình Khiêm nghiêng đầu, tiếng hít còn hơi hơi thở dốc, lại mở miệng ở bên tai anh trước.
"Sao rồi? Anh khá hơn chút nào không?"
Sự quan tâm bất thình lình khiến Đàm Tư Cẩm tỉnh táo có chút không thoải mái, nhưng cũng làm cho nội tâm giãy giụa thoáng hòa hoãn lại, ánh mắt anh chua xót, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trình Khiêm nhẹ nhàng thở ra, bất tri bất giác thân thể cũng đè xuống vài phần, Đàm Tư Cẩm lập tức nhận ra sự thả lỏng của hắn, lúc này mới ý thức được đối phương có bao nhiêu sự khẩn trương với anh.
Khoé mắt cay cay lại dâng lên, anh đột nhiên nảy sinh ý định chạy trốn trong đầu.
Anh buông tay ôm đối phương ra, chậm rãi rút về trước ngực: "Tôi không sao, mấy ngày nay... Quấy rầy cậu rồi."
Loại lời nói khách sáo này đã cắt đứt cảm giác của Trình Khiêm trong nháy mắt, ngày hôm trước bọn họ còn giống những cặp tình nhân ôm nhau ngủ như keo như sơn, giờ phút này lại biến thành hai người bạn giường tạm thời hẹn pháo mặc quần áo rời đi.
Trình Khiêm nghe ra ý tứ Đàm Tư Cẩm muốn rời đi, nhưng hắn không muốn.
Lùi lại một bước mà nói, cho dù Đàm Tư Cẩm đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng có phải đã kết thúc kỳ phát tình hay không vẫn là một dấu hỏi, nếu cứ như vậy thả anh đi, lỡ như thật sự xảy ra sai lầm gì thì hắn sẽ hối hận cả đời.
Hắn quyết tâm giúp Đàm Tư Cẩm vững vàng vượt qua giai đoạn phát tình này.
Khổ sở chua xót dâng lên trong lòng lại bị Trình Khiêm đè xuống, hắn chống đỡ thân thể một chút, dùng một loại giọng điệu đáng thương đặc biệt của thanh niên đáp lại anh: "Thầy, không hề quấy rầy, kỳ nghỉ này chỉ có một mình em, nếu không phải anh nấu mì cho em thì có thể em sẽ bị đói như vậy."
Đàm Tư Cẩm lập tức mềm lòng, hai tay rụt trước ngực bất giác đỡ bả vai đối phương: "Bị đói? Tôi nhớ. Có một lần cậu ra ngoài mua cơm..."
Anh muốn nói lại thôi, không muốn tiết lộ quá nhiều sự thật anh nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trình Khiêm lại có chút tủi thân giải thích: "Chủ quán mì dưới tầng muốn dẫn người nhà đi nghỉ mát, em chỉ ăn quen của nhà này. Nếu không có thầy ở đây thì có thể hai hoặc ba ngày mới ăn một bữa, ăn tùy tiện cho qua để đi học."
Suy nghĩ của Đàm Tư Cẩm hoàn toàn bị ảnh hưởng, tuy học trò của anh vừa mới trưởng thành nhưng vẫn đang phát triển thân thể, người nhà không ở bên cạnh, một mình ở bên ngoài tự chăm sóc đã đủ vất vả rồi, nếu hai ba ngày mới ăn một bữa cơm thì thật sự quá thảm.
Đàm Tư Cẩm suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Kỳ nghỉ... Cậu không về nhà à?"
Trình Khiêm lắc đầu: "Nhà xa, không trở về."
Đàm Tư Cẩm tiếp tục hỏi: "Vậy ba mẹ không đến thăm cậu sao?"
Trình Khiêm khẽ thở dài: "Họ đều quá bận rộn."
Đàm Tư Cẩm hoàn toàn rơi vào khó khăn, tâm tư muốn mau chóng rời đi vừa rồi rất nhanh thu hồi. Anh im lặng một lúc sau đó khó khăn mở miệng: "Vậy thì mấy ngày tới tôi ở lại nấu ăn cho cậu."
Trải qua hai ngày ở chung anh cũng hiểu được tính tình của học sinh trước mắt, hắn cũng không phải là những mãnh thú hồng thủy dọa người, kỳ phát tình của anh cũng đã qua, quan hệ giữa bọn họ hẳn là có thể dừng lại ở kỳ nghỉ này.
Đàm Tư Cẩm nghĩ như vậy.
"Được, cảm ơn thầy." Khoé miệng Trình Khiêm gợi lên một nụ cười không dễ phát hiện, cười tâm tư nhỏ của mình thực hiện được, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi chua, là chua ngọt.
Vì thế, hai người ăn ý không nói nên lời mở ra cuộc sống chung, bình an vô sự qua một ngày, Đàm Tư Cẩm vẫn rất buồn ngủ, ngoại trừ thời gian rời giường nấu cơm thì cơ bản anh đều ở trong phòng ngủ mê man ngày đêm, mà Trình Khiêm thì thường xuyên đi vào phòng ngủ bổ sung một chút pheromone của mình, sau đó rảnh rỗi ở trong phòng khách yên lặng liều mạng lắp Lego.
Mùi pheromone đan xen trong phòng đã dần dần phai nhạt, nhưng có thể ăn được cơm do Đàm Tư Cẩm tự tay nấu thì Trình Khiêm vẫn thỏa mãn rất lớn.
Tuy rằng hắn vẫn thích nhất mùi của Đàm Tư Cẩm.
Kỳ nghỉ dài đảo mắt đã qua hơn nửa, lần cuối cùng Đàm Tư Cẩm phát tình là vào ngày thứ hai sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Trình Khiêm ôm anh phóng thích pheromone của mình, nhưng mà cứ như vậy trấn an một hồi lâu rồi cuối cùng hai người vẫn lăn lại một chỗ, bất tri bất giác da thịt cận kề làm một lần.
Trên người Đàm Tư Cẩm không có dấu vết mới, ngoại trừ vết cắn trên tuyến thể vẫn còn tươi, những thứ khác sau khi bôi thuốc mỡ thì đã tiêu tan gần hết.
Anh đột nhiên sinh lòng cảm kích, nếu không phải Trình Khiêm bảo anh ở lại thì lần phát tình cuối cùng này không biết sẽ xảy ra hậu quả gì.
Lúc này đây, Trình Khiêm cũng rõ ràng cảm giác được Đàm Tư Cẩm bất đồng, đồng dạng là tỉnh táo, anh không giống lần trước chống đối với căng thẳng mà là thoáng thả lỏng thân thể của mình.
Buổi chiều trước khi kỳ nghỉ kết thúc, vì Đàm Tư Cẩm trở về trường sớm làm việc mà rời khỏi chỗ ở của Trình Khiêm, anh mặc quần áo dính mùi của Trình Khiêm, nói lời tạm biệt với học sinh sớm chiều ở chung một tuần.
Vì tránh hiềm nghi nên anh không để Trình Khiêm xuống lầu tiễn. Đi ra hành lang, ánh mặt trời xa xôi chói mắt, không có vài phần nhiệt độ, gió lạnh thổi vào mặt khiến anh hoảng hốt trong chớp mắt, luôn cảm thấy một tuần qua giống như giấc mộng.
Bước chân người thanh niên dừng lại, như có điều suy nghĩ nheo mắt về phía mặt trời, sau đó sải bước rời đi.
Trình Khiêm đứng ở cửa sổ, yên lặng nhìn theo hình bóng đơn bạc kia đi xa, hắn xoay người trở về phòng ngủ, lấy điện thoại di động đã tắt máy nhiều ngày, giữ lâu bật máy.
Các cuộc gọi nhỡ ngoại trừ một "Lý Mạn Hy" thì là hơn hai mươi cuộc gọi khác từ số được ghi chú là "Chó Ngu Ngốc".
Trình Khiêm lập tức gọi lại.
Thấy đối phương nhận máy, đầu dây bên này vang lên một tiếng "Ây" trầm thấp mà tràn ngập từ tính, nhưng đầu kia của điện thoại lại gào thét như nổ tung.
"Cái ĐM, mẹ nó cậu còn biết nghe điện thoại à? Tôi tưởng cậu mất tích, suýt thì báo cảnh sát! Trước khi nghỉ lễ chơi bóng rổ xong liền mất hút, cậu đi đâu thế?!"
Trình Khiêm kéo di động ra xa một chút, mặt không chút thay đổi tùy ý để đối phương hét lớn xong, sau đó lại áp sát điện thoại vào tai, thấp giọng nói: "Giúp tôi tra một người."
Nói xong, lần thứ hai hắn kéo di động ra xa, đối diện lại vang lên một chuỗi tiếng mắng.
"Mẹ nó cậu đang trêu tôi à? Vừa xác chết vùng dậy đã bắt tôi giúp cậu làm việc hả? Tôi đã lo cho đại ca cậu một tuần, cậu đéo có lương tâm!"
Trình Khiêm lại kéo gần điện thoại vào: "Một cái áo đấu số 8 tự tay ký tên."
Đối diện im lặng một giây sau đó dứt khoát lưu loát trả lời: "Thành giao! Nói đi, kiểm tra ai?"
Trình Khiêm dừng một chút, ánh mắt đã phiêu xa: "Thầy âm nhạc của chúng ta, Đàm Tư Cẩm."