Nhất thời trong lòng Trình Khải Nhân khẽ rục rịch, nhưng cảm xúc bắt đầu xuất hiện cũng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở một khắc kia, gần như thoáng qua. Ông đã quen với những lời nói dối bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, cho nên cho dù Đàm Tư Cẩm nói thật thì ông cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng chỉ là một Đàm Tư Cẩm cũng không ảnh hưởng quá nhiều, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của họ Trình, con trai muốn có Omega nào hay bao nhiêu Omega cũng không sao cả. Cho dù là con trai muốn thành hôn với con gái nhà họ Hạ thì trong đó liên lụy phức tạp, rất nhiều chuyện phải đàm phán kỹ càng hơn, cần đánh canh bạc sau đó đưa ra lựa chọn, mà đối với con trai ông mà nói, thêm một người vợ bình hoa không có lợi ích liên lụy, cũng không phải là một chuyện xấu.
Trình Khải Nhân so với bất luận kẻ nào đều nhìn thấu, suy nghĩ xa, cũng càng thêm có ý định. Ông nhìn chằm chằm Đàm Tư Cẩm cười cười, vẫy tay bảo chú Lê đến gần, vừa đi vừa dặn dò hai câu, sau đó lên xe golf.
Đàm Tư Cẩm đi theo một chiếc xe phía sau, hai chiếc xe một trước một sau, rất nhanh đường cũ trở về khu vực ăn uống. Trình Khiêm nhìn thấy hai chấm đen nhỏ dần dần đến gần thì đứng lên đón người, quả thật hắn không nghĩ hai người họ lại trở về nhanh như thế.
Xe chạy đến gần chỗ cũ mới dừng lại, Lý Mạn Hi cũng vừa vặn từ hoa viên chậm rãi đi dạo trở về, trong tay chú Lê đã có thêm văn kiện, trước khi Trình Khải Nhân ngồi xuống đã bày ra bàn ăn đã dọn dẹp.
Chú Lê đưa bút chuẩn bị đến trước mặt Đàm Tư Cẩm, Đàm Tư Cẩm lập tức hiểu đây là cái gì, Trình Khiêm đi lên xem tiêu đề văn kiện một cái, ngọn lửa vô danh đè nén hồi lâu lại bốc lên.
"Ba, đây là cái gì vậy?" Trình Khiêm ngẩng đầu chất vấn ba ngồi đối diện, Đàm Tư Cẩm bên cạnh đã rút nắp bút ra, một tay giữ chặt cánh tay của hắn, "Không có gì, ngồi xuống đi."
Văn kiện ít ỏi mấy trang, Đàm Tư Cẩm lật hai cái nhanh chóng xem xong nội dung sau đó ký tên ở trang cuối cùng, Trình Khiêm vội vàng giữ chặt cổ tay anh hỏi: "Đây là làm gì thế ạ?"
Vừa hỏi xong, chú Lê đứng ở một bên đã thu hồi hợp đồng, còn chưa đợi Đàm Tư Cẩm trả lời thì Trình Khải Nhân đối diện đột nhiên sâu kín mở miệng: "Được rồi, hôn sự của hai đứa ba đồng ý. Lão Lê, chuẩn bị chút đồ cho thông gia, Mạn Hi, em chọn thời gian đi một chuyến đi."
Ánh mặt trời buổi chiều cũng không mãnh liệt, là một loại ấm áp, vị trí của Trình Khải Nhân cõng ánh sáng, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, cũng không thể làm cho người ta phân biệt rõ cảm xúc của ông, nhưng mà giọng điệu của ông lại tương đối bình thản, không nghe ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Dứt lời, ông đứng dậy rời đi không để lại cho người khác một chút khoảng trống vòng qua vòng lại, đường nét của ông đón hoàng hôn mà đi, biến mất cùng chú Lê ở góc đường cuối khu vực ăn uống.
Nhưng mà, ngay khi Trình Khải Nhân sắp rời khỏi con đường nhỏ thì ông bỗng nhiên nhớ tới lời nói của Đàm Tư Cẩm, một chút cảm xúc khác thường lại bắt đầu khởi động, ở thời khắc người khác chưa phát hiện nhìn về phía Lý Mạn Hi một cái, sau đó thần sắc như thường rời đi.
Lý Mạn Hi sờ sờ chén trà đã nguội, thản nhiên nói: "Chúc mừng hai đứa. Tư Cẩm, hỏi ba mẹ con xem thời gian nào rảnh, đến lúc đó dì tới thăm."
Đàm Tư Cẩm mỉm cười: "Được, cảm ơn dì."
Lý Mạn Hi lại thuận tiện nhắc nhở: "Chuyện thi giao lưu nhớ trả lời dì, chờ gặp ba mẹ con xong, nếu không có chuyện gì khác thì hai đứa tìm thời gian đi lĩnh giấy chứng nhận đi." Bà giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, "Không còn sớm nữa, hai đứa trở về đi."
"Được, gặp lại dì sau." Đàm Tư Cẩm lễ phép chào hỏi rồi đứng dậy, lại nhẹ nhàng kéo Trình Khiêm sắc mặt vẫn không tốt bên cạnh. Trình Khiêm không nói một lời đứng dậy, thần sắc phức tạp nhìn mẹ mình, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nút thắt nào đó ẩn sâu trong lòng đã lâu đang chậm rãi cởi bỏ.
"Cảm ơn mẹ." Trình Khiêm bình tĩnh nói, "Chúng con đi trước."
Lý Mạn Hi vẫn lạnh nhạt nhìn con trai mình gật đầu, sau đó không nói gì nữa. Tình yêu không lời nằm rải rác trong gió, trốn trong một góc bí mật mà không có ánh nắng mặt trời, không thể phát hiện nhưng có ở khắp mọi nơi.
Bà nhìn theo hai người đi xa, một trái tim rốt cuộc rơi xuống đất, sau đó cũng đứng dậy rời khỏi trang viên, chạy tới nơi bà vẫn cần chiến đấu, nơi đó là thể diện bà thông qua mười mấy năm cố gắng kiếm được, là chỗ dựa để bà đối kháng chồng và cả gia tộc.
Đàm Tư Cẩm nắm tay Trình Khiêm rất nhanh đi tới vị trí bãi đỗ xe ngoài trời, anh lấy chìa khoá xe từ Trình Khiêm, trước một bước đi tới vị trí lái xe: "Để anh lái."
Trình Khiêm thuận theo yên lặng ngồi lên ghế phụ. Sau khi trải qua cảm xúc trắc trở của toàn bộ bữa tiệc, sự thất bại để lại cho hắn bây giờ lớn hơn niềm vui.
Đàm Tư Cẩm khởi động xe, thấy Trình Khiêm vẫn là một bộ biểu cảm mất mát, ý đồ an ủi nói: "Sao mà rầu rĩ không vui, ba mẹ em đồng ý hôn sự của chúng ta thì em nên vui vẻ mới đúng chứ."
Trình Khiêm im lặng một lát rốt cuộc mở miệng: "Là em còn chưa đủ lớn mạnh, không bảo vệ được anh. Em nên cố gắng hơn một chút để không ai có thể lay chuyển mối quan hệ của chúng ta, để anh không còn phải chịu loại ủy khuất này."
Đàm Tư Cẩm nắm vô lăng lái xe ra khỏi cửa trang viên: "Đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, chúng ta còn một chặng đường dài đi cùng nhau, bất luận là cái gì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, không phải sao?"
Anh cười với Trình Khiêm, thoải mái nói, "Anh càng hy vọng em có thể làm chuyện mình thích, giống như em chờ mong ở anh vậy."
Cuối cùng Trình Khiêm ở trong trấn an của Đàm Tư Cẩm bật cười, hắn cảm thấy Đàm Tư Cẩm luôn có một loại ma lực, có thể khi hắn cực độ mệt mỏi hoặc hoang mang cho hắn sức mạnh vô hạn, dẫn hắn đi về phía ánh sáng.
"Chuyện em thích chính là ở cùng với anh, làm chuyện mình thích." Vẻ mặt Trình Khiêm thành khẩn nói.
Đàm Tư Cẩm thấy Trình Khiêm đã bắt đầu có khí lực ba hoa, vì thế yên lòng, hơi nhíu mày: "Mồm mép láu lỉnh."
"Đâu có." Trình Khiêm bĩu môi, sau đó trên mặt thành khẩn nổi lên vài phần tâm tư nhỏ, "Em yêu vợ nhất."
Cho đến hôm nay, dù Đàm Tư Cẩm đeo nhẫn cưới, làm vô số lần với Trình Khiêm thì anh nghe Trình Khiêm xưng hô như vậy vẫn sẽ bốc lên xấu hổ, hai má anh hơi nóng, vẻ mặt khẽ động, là bộ dáng Trình Khiêm đặc biệt thích nhìn.
Chiếc SUV nhanh chóng đi trên đường cao tốc, từ chạng vạng ấm áp đến khi màn đêm buông xuống, đèn đêm bên đường đúng sáu giờ cùng sáng lên, trong nháy mắt thắp sáng cả con đường Ngoạ Long, cùng ánh sáng chưa tắt hết hoà hợp, trong bóng đêm sinh ra màu mới. Hai người trên xe cười nói không ngừng chạy về phía hy vọng trên con đường trở về với tên gọi là nhà.