Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 47: Khúc Mắc




"Thật sự tôi không biết cô là Omega, vốn tôi chỉ định tìm một Beta để phát tiết."

Cẩu Vãn Tinh thuần thục đánh vô lăng, không ngừng nhanh chóng lạng lách trong dòng xe khổng lồ, "Nếu biết cô là Omega thì tối hôm qua tôi sẽ không làm với cô."

Hạ Ly cũng không bực bội, ngược lại còn cười tủm tỉm đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, thẳng thắn nói: "Là tôi vừa ý anh rồi nha, tôi thích anh như vậy mà anh muốn tìm Beta, tôi chỉ có thể lừa anh lên giường trước."

Thay vào đó cô tò mò hỏi, "Tại sao lại không hẹn pháo với Omega? Sao vậy nè? Vị sĩ quan của chúng ta sợ xảy ra vấn đề hả?"

Cẩu Vãn Tinh lười giải thích với cô, khẽ thở dài: "Đại tiểu thư à, tối qua hai chúng ta chính là sai lầm, tôi đã có lỗi với anh em tốt của mình, làm ơn để tôi đưa cô về đi."

Hạ Ly bĩu môi, rất có khí thế quấn chặt lấy: "Tôi còn chưa chơi đủ đâu. Với cả anh bạn tốt của anh vừa nhìn đã biết không muốn kết hôn với tôi, vừa lúc tôi cũng không muốn lãng phí thanh xuân, hủy bỏ hôn ước thì quá mừng rồi, anh làm gì mà có lỗi với anh ấy? Tôi sẽ không về."

Cẩu Vãn Tinh lái xe không mục đích, tạm thời lái về địa chỉ Hạ Ly nói trước, tuy rằng hắn ta đoán được mục đích có thể là khách sạn hoặc quán bar để hẹn pháo, nhưng hắn ta cũng không thể đưa người về nhà mình.

Không còn cách nào khác, Cẩu Vãn Tinh đành phải vò mẻ đã sứt, "Vậy tôi đưa cô đến rồi đi, cô muốn tìm ai tôi cũng kệ."

Hạ Ly nhướn mày, một luồng tức giận nhất thời vọt lên. Cô lớn như vậy đọc hiểu vô số người đàn ông, thật đúng là không có một người nào quyết tâm từ chối cô như Cẩu Vãn Tinh, loại cảm giác thất bại này gần như trong nháy mắt đã châm ngòi cho ý chí chiến đấu mãnh liệt của cô.

Cô dùng toàn bộ vốn liếng để mang ra tranh đấu, "Sao anh có thể ném một cô gái ra ngoài thế hả?"

Cẩu Vãn Tinh bất đắc dĩ nói: "Là chính cô không muốn về nhà."

Ngay sau đó Hạ Ly giải thích: "Trình Khiêm nói anh phải bảo vệ sự an toàn của tôi, không phải anh ấy là bạn tốt của anh à? Anh phải nghe lời chứ!"

Cẩu Vãn Tinh sắp bị đối phương quấy rầy phát mệt, thở dài nói: "Không phải cô không thích cậu ấy sao? Vẫn còn nghe lời như vậy."

Hạ Ly nhướn mày: "Tôi không thích anh ấy, nhất là pheromone, mùi quá nồng, hun tôi khó chịu."

Cẩu Vãn Tinh nghe được câu đánh giá này thì đột nhiên rơi vào im lặng, trong lòng hắn ta có một chủ ý, hỏi: "Còn tôi thì sao? Pheromone của tôi không làm cô khó chịu à?"

Giọng nói của hắn ta dường như nặng nề hơn vài phần, không còn là giọng điệu nhẹ nhàng như lúc trước, Hạ Ly cảm thấy có chút kỳ quái, khó hiểu nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Cẩu Vãn Tinh: "À không, mùi của anh rất dễ ngửi."

Cẩu Vãn Tinh sững sờ một chút, đạp phanh ở lòng bàn chân chặt một chút. Hạ Ly theo quán tính lắc lư vọt về phía trước, sợ tới mức vội vàng kêu: "Ôi chúa tôi, khen anh thôi mà cũng phản ứng lớn như vậy hả?"

Ánh đèn đêm rực rỡ chiếu lên mặt Cẩu Tinh, Hạ Ly nhìn không ra biểu cảm của hắn ta, chỉ có thể nghe thấy hắn ta cúi đầu cảnh cáo một câu: "Đừng lừa dối tôi."



Hạ Ly cảm thấy rất kỳ quái, vội vàng gào thét giải thích: "Tại sao tôi phải lừa anh? Dễ ngửi thì là dễ ngửi thôi, pheromone của anh giống như..", Cô nghiêm túc cân nhắc một chút tính từ có thể tượng tượng, "Giống như bưởi đầu xuân, rất tươi mát, là có chút cay đắng ngọt ngào, nhưng tôi rất thích."

Nghe được miêu tả này, hô hấp của Cẩu Vãn Tinh cũng căng thẳng, đầu óc xoay tròn như không hiểu Hạ Ly nói gì, rồi lại như rơi xuống đất nghe vào tai. Hắn ta dứt khoát dừng xe ở ven đường trước, cho mình thời gian hòa hoãn, sợ lái tiếp có thể không khống chế được xảy ra tai nạn.

Hạ Ly bị cái dừng xe bất thình lình làm hoảng sợ. Cô cho rằng Cẩu Vãn Tinh muốn đuổi cô xuống xe nên gắt gao túm dây an toàn trừng mắt nhìn hắn ta. Nhưng Cẩu Vãn Tinh lại quay đầu, sắc mặt phức tạp mang theo chút cô đơn, không xác định hỏi: "Thật sao?"

Hạ Ly cũng ngây người, hỏi ngược lại: "Cái gì thật sao?"

Cẩu Vãn Tinh bình tĩnh nhìn về phía cô: "Cái loại cô vừa mới hình dung, hương vị pheromone của tôi, là thật sao?"

Hạ Ly gật đầu khẳng định: "Đương nhiên là thật. Tại sao anh luôn cảm thấy tôi đang lừa dối anh thế, cho dù là để lên giường với anh thì tôi cũng không cần phải nói dối như vậy."

Cẩu Vãn Tinh nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc hỗn loạn mà Hạ Ly không hiểu, vô số hồi ức hắn ta không muốn đối mặt tranh nhau dâng lên đầu, gợi lên nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng.

Năm đó hắn ta mới học cấp hai, vừa mới phân hóa xong không bao lâu, thiếu niên mười mấy tuổi tâm hồn ngây thơ, trong thời gian thuận buồm xuôi gió gặp được cô gái Cẩu Vãn Tinh yêu thích nhất, một Omega thuần khiết.

Giống như hầu hết Alpha, hắn ta sẽ tạo ra những cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ở góc hành lang giữa giờ học, cố ý chờ cô ra khỏi cổng trường, vào buổi trưa, cô đến căng tin thì mặt dày chen chúc ở cùng một bàn ăn cơm, sau khi dần dần quen thuộc sẽ liên lạc, bắt đầu quăng cho nhau thông tin hàng ngày, tặng quà, tỏ tình trong một lễ hội lãng mạn và thành công trở thành một cặp người yêu trong khuôn viên trường. Cẩu Vãn Tinh dùng một trái tim chân thành canh giữ mối tình đầu thuần khiết không tỳ vết của hắn ta, nhìn khuôn mặt tươi cười yên tĩnh mà xinh đẹp kia liền cảm thấy hình như mình đã có được ngày mai hạnh phúc nhất.

Thẳng đến khi Cẩu Vãn Tinh phát hiện mối tình đầu của hắn ta lén hôn môi ở góc khuất của tòa nhà giảng dạy cùng người khác, tất cả những gì hắn ta quý trọng và không dám khinh nhờn trong mắt người khác kỳ thật tùy tiện dễ dàng có được.

Cẩu Vãn Tinh không thể tin vào mắt mình, suy nghĩ kỹ càng mới chặn người sau giờ học, nhưng mối tình đầu lại dựa vào lòng người khác, dùng vẻ mặt vô tội nhất nói những lời nhẫn tâm nhất.

"Tôi không thích cậu nữa, cậu đi đi."

Thế giới của Cẩu Vãn Tinh đã hoàn toàn nghiêng ngả, hắn ta không thể tin mà run rẩy môi hỏi: "Vì sao..."

Mối tình đầu lại cười cười, khóe miệng nhếch lên độ cong tà ác, cô ta còn liếc mắt đưa tình nhìn người bạn trai mới của mình, giống như đang nói một trò đùa không sao cả.

"Bởi vì cậu có mùi như một quả bưởi thối, đắng và chát. Không ai nói với cậu à?"

Cô ta nói xong lại không chút để ý cười vài tiếng: "Chia tay đi, Cẩu Vãn Tinh, cậu thật sự rất nhàm chán. Đáng lẽ tôi phải nói với cậu lâu rồi."

Cẩu Vãn Tinh hoàn toàn sụp đổ.

Hắn ta đỏ mắt, trơ mắt nhìn mối tình đầu và người yêu mới của mình quay đầu rời đi, sỉ nhục cùng lửa giận trong cơ thể đánh nhau thành một cục, Cẩu Vãn Tinh nhìn bóng lưng hai người, vừa định xông lên thì cánh tay lại bị một bàn tay có lực đột nhiên bắt lấy.



"Về thôi, vì người như vậy... Đánh một trận, không đáng."

Là Trình Khiêm kéo hắn ta lại.

Cái đầu nóng bị lý trí mạnh mẽ dập tắt, nước mắt áp lực đã lâu rốt cuộc chảy ra, tuyệt vọng bị vứt bỏ và bi phẫn bị vũ nhục đồng loạt quất vào tim Cẩu Vãn Tinh, hắn ta nhìn thoáng qua Trình Khiêm, buông nắm đấm đang nắm chặt ra.

Trình Khiêm nói đúng, đánh một trận rồi sao, hoà hợp đều đã không còn, lại thêm một trận ấu trĩ hít thở không thông thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ làm cho người xem càng thêm cười nhạo hắn ta mà thôi.

Cẩu Vãn Tinh xoay người, yên lặng đi theo hướng ngược lại, nước mắt không ngừng chảy, Trình Khiêm không nói một lời đi theo bên cạnh hắn ta. Đi một lúc, Cẩu Vãn Tinh cảm thấy đã đủ xa, rốt cuộc ức chế không được bắt đầu nổi giận gầm lên đánh vào tường bên cạnh.

Khớp ngón tay lập tức toé máu, Trình Khiêm nhanh tay lẹ mắt siết chặt hắn ta từ phía sau, gọi tên buộc Cẩu Vãn Tinh thanh tỉnh. Hắn ta oa oa khóc lớn, nước mắt lăn lộn với nước mũi cùng nhau chảy, tiếng hò hét tê tâm liệt phế như muốn đâm toàn bộ tấm chân tình ngày đêm kia cho nát.

Từ đó về sau, Cẩu Vãn Tinh không còn tin vào tình yêu, không còn ước nguyện về tương lai, cũng không muốn để cho bất luận kẻ nào ngửi được mùi pheromone của hắn ta, Cẩu Vãn Tinh tình nguyện lưu luyến xa hoa trụy lạc, đi nghe những lời... nói bậy sau say của bạn pháo sau khi uống rượu, cũng không còn chờ mong mình có thể có được cái gọi là hạnh phúc chân chính.

Đối với hắn ta mà nói, Trình Khiêm có thể gặp được Đàm Tư Cẩm, gặp phải tồn tại 96% xứng đôi thì quả nhiên là may mắn lớn, là giấc mộng đẹp mà Cẩu Vãn Tinh có thể mong đợi, là ảo tưởng ngay cả hâm mộ cùng ghen tị của hắn ta cũng không thể sinh ra, lãng mạn của người khác là rượu với hoa hồng còn mình chẳng qua chỉ là một quả bưởi thối bị giẫm vào bùn đất.

Cẩu Vãn Tinh nhìn Hạ Ly thật sâu, lại hỏi một câu: "Thật sao?"

Không hiểu sao, từ trong ánh mắt hắn ta Hạ Ly đọc ra một loại yếu ớt khiến người ta đau lòng. Alpha tối qua còn phóng đãng tiêu sái kia, trước mắt lại giống như biến thành một chú cún bị dầm mưa ướt đẫm.

Hạ Ly cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng ngứa ngáy chua xót, cảm giác nói không nên lời. Nếu để ở bình thường thì tuyệt đối cô không cho phép mình tiếp tục ở chung với người đã tạo ra cảm xúc khác thường của mình, nhưng lần này, cô bất ngờ muốn nói rõ ràng.

"Thật sự, tôi thề tôi không hề nói dối. Tôi có thể dùng quan hệ trên giường với anh để đảm bảo."

Cẩu Vãn Tinh bật cười, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng du côn không đứng đắn bình thường kia, hai tay hắn ta nắm lấy vô lăng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Còn cô thì sao, cô có mùi gì?"

Tối hôm qua vì Hạ Ly giả vờ là Beta nên cả đêm cũng không vạch trần miếng dán ngăn cách tàng hình đặc biệt của mình. Cô thấy Cẩu Vãn Tinh khôi phục tâm trạng thoải mái, hài lòng cười: "Hương vị mặt trời, hương vị mặt trời ấm áp tràn đầy sức sống. Anh là bưởi đầu xuân nên dưới ánh sáng của tôi sẽ tản mát ra hương thơm đẹp nhất, chúng ta là tuyệt xứng."

Cô vừa khen ngợi vừa nháy wink về hướng Cẩu Vãn Tinh, thẳng thắn nhiệt liệt lại ngây thơ hồn nhiên, không chút che dấu dục vọng của mình cùng khát vọng tìm vui chơi với người mình thích.

Cẩu Vãn Tinh nhìn cô, nút thắt dây dưa nhiều năm trong lòng đột nhiên được cởi bỏ, không phải thông qua việc kéo thẳng tỉ mỉ từng sợi gai khiến người ta đau đớn, mà là bị cây kéo sắc bén vô hình trong tay Hạ Ly chặt đứt.

Hắn ta cúi đầu cười cười rồi lại ngẩng lên nhìn đôi mắt sáng ngời cực nóng kia: "Được, để tối nay tôi ngửi xem mùi mặt trời là như nào."