Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 40: Công Tác




Ngày qua ngày rồi hết một tuần, rốt cuộc đến ngày Trình Khiêm đi công tác, sáng sớm thư ký Diệp Đồ mang theo một bộ âu phục chạy tới căn hộ của Đàm Tư Cẩm, gõ cửa.

Đưa quần áo xong thì Diệp Đồ xuống lầu chờ ông chủ ở trong xe, Trình Khiêm vừa thay quần áo vừa lưu luyến ôm hôn Đàm Tư Cẩm, thẳng đến khi Đàm Tư Cẩm thắt cà vạt cho hắn mới thoáng an phận một chút.

Đàm Tư Cẩm linh hoạt thắt nút cà vạt, kéo lên, tầm mắt cũng tự nhiên chuyển đến yết hầu gợi cảm kia, đêm hôm trước bị đối phương... chạy nước rút, anh còn ý loạn tình mê cắn một cái về phía yết hầu này.

May không để lại dấu vết gì, Đàm Tư Cẩm nghĩ, nhưng Trình Khiêm lại đột nhiên ôm chặt anh oán giận nói: "Không đi cùng em, hừ."

Đàm Tư Cẩm bất đắc dĩ tiếp tục thắt dây lưng trên quần tây cho hắn, âm thanh thanh thúy vang lên: "Không phải buổi chiều em sẽ về à?"

Trình Khiêm hoàn mỹ diễn giải ngày trở về hôm đó giống như sinh ly tử biệt, ôm Đàm Tư Cẩm tiếp tục dụi tới dụi lui: "Em biết anh sẽ không đi cùng nên mới phải về trong ngày, không thì chúng ta có thể ở lại khu phía nam chơi một chút."

Đàm Tư Cẩm đẩy hắn: "Ài tóc, sửa sang lại cho tốt chút." Anh nâng khuôn mặt Trình Khiêm còn có chút sưng, "Em đi làm mà, anh sẽ không làm phiền em. Lát nữa trên đường đi bảo Tiểu Diệp mua cho một ly cafe, nhìn mặt quá sưng không đủ tinh thần."

Trình Khiêm buồn bực bĩu môi: "Em biết rồi. Vậy anh ở nhà chờ em về, không được đi đâu hết."

Đàm Tư Cẩm nhìn lại bộ âu phục của hắn: "Được rồi, nấu cơm tối ở nhà chờ em, đi đi."

Lúc này Trình Khiêm mới miễn cưỡng cười ra, ôm anh lại hôn một lát mới tách được, hắn nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, mắt ngẩn ra, lập tức quẹo nhanh chạy ra ngoài cửa. Đàm Tư Cẩm bất đắc dĩ đi theo Trình Khiêm xuống lầu, đưa hắn vào trong xe, lại nhìn theo chiếc xe rời khỏi khu mới yên lặng đi lên lầu.

Về đến nhà đóng cửa lại, không khí chợt im lặng, trong nhà thiếu một người làm ầm ĩ đột nhiên có chút không quen.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi rung lên hai cái, Đàm Tư Cẩm mở ra xem, là Trình Khiêm gửi cho anh hai tin nhắn.

"Nhớ anh, lúc không có ở đây vẫn luôn nhớ anh ♡."

"Ôm ôm hôn hôn.jpg"

Đàm Tư Cẩm không nhịn được cười nhìn hai tin nhắn kia, nhanh chóng gõ xuống một hàng chữ.

"Anh cũng nhớ em ♡ làm việc cho tốt, tối chờ em về."



Hai giây sau, Trình Khiêm gửi tới một chuỗi hôn dài. Đàm Tư Cẩm cười tắt điện thoại di động, nhìn quanh nhà một đống hỗn độn, cân nhắc bắt đầu thu dọn từ đâu.

Trình Khiêm ở trên xe cười trả lời xong một chuỗi nhãn dán dài, thấy Đàm Tư Cẩm không trả lời hắn nữa, vì thế cũng ấn tắt điện thoại. Lúc ngẩng đầu hắn đã nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, nói với Diệp Đồ đang lái phụ: "Hôm nay gặp mấy vị khách, cho tôi xem tư liệu của bọn họ chút."

Diệp Đồ nhanh chóng đưa một cái máy tính bảng tới: "Giám đốc Trình, buổi trưa cùng dùng cơm tổng cộng có mười một vị khách, tư liệu đều ở đây. Vị tổng giám đốc họ Hoa kia là đối tượng trọng điểm mà chúng ta gặp mặt hôm nay, trước mắt ông ta là chủ tịch trường đại học liên hợp toàn khu Á Nam, bốn mươi bảy tuổi, có chút không hợp với các lãnh đạo hệ thống cổ hủ ở phía bắc, hiện tại đang tìm cách xây dựng vòng tròn quan hệ của mình."

"Được." Đầu ngón tay Trình Khiêm nhanh chóng lật trang trên máy tính bảng, "Hôm nay sẽ để ý ông ta."

Diệp Đồ tiếp tục hỏi: "Sau bữa trưa bên kia cực lực mời anh ở lại, tôi lấy lý do công việc bận rộn của anh mà từ chối. Nhưng hình như tổng giám đốc Hoa cũng thôi."

Trình Khiêm khẽ nhíu mày: "Được."

Hắn yên lặng tiếp tục nhìn hình ảnh và giới thiệu của mười một vị khách nhân kia, trong lòng đã nắm chắc phần thắng.

Tuy bề ngoài buổi lễ cắt băng khánh thành lần này là vì khánh thành một trường đại học hàng đầu mới xây dựng lên, nhưng thực chất là các thế lực giáo dục khắp nơi ở khu Á Nam nhân cơ hội này tụ tập, vì bản thân xây dựng quan hệ giao thiệp. Ba Trình Khiêm là Bộ trưởng Bộ Giáo dục Trung ương Liên Hiệp Châu Á, mặc dù quản lý huyết mạch giáo dục của cả châu Á nhưng nền móng và giới quan hệ của ông phần lớn ở phía bắc, tức là hệ thống cổ hủ phía bắc mà Diệp Đồ nhắc tới. Trước mắt mặc dù Trình Khiêm chỉ làm việc ở tuyến đầu nhưng mượn danh nghĩa của ba cũng đủ để cho người chỉ nắm tiền trong tay cúi đầu trước quyền lực, hắn muốn mượn cơ hội này mở ra cục diện thế lực mới cho Á Nam, dùng cái này chống lại ba.

Chuyện Trình Khiêm chỉ ở lại dùng một bữa cơm đã sớm truyền đến tai của tất cả người tham dự, mà cách làm của tổng giám đốc Hoa là cố ý nghiêng về phía mình, sớm biểu hiện lập trường.

Cũng tốt, dù sao một bữa cơm tán gẫu cũng có thể giải quyết, buổi chiều không chừng còn sắp xếp hoạt động tệ hại trong hội nào đó, chưa bao giờ Trình Khiêm muốn xen vào những thứ này, hơn nữa lỡ bị bắt được nhược điểm gì thì mất nhiều hơn được.

Hơn nữa nhà có vợ, hoa dại bên ngoài nào có mùi hoa hồng như chính tay trong nhà trồng. Từ lâu thân thể và linh hồn của hắn đã chỉ thuộc về một người người duy nhất.

Trình Khiêm lại hỏi Diệp Đồ mấy phần tư liệu, chờ hắn sẽ xem xong thì lão Khúc đã đỗ xe ở lối vào sân bay.

Nhân viên phục vụ sân bay đã chuẩn bị xe lăn chờ ở lối vào, Diệp Đồ cầm cặp chào hỏi lão Khúc rồi đi theo Trình Khiêm vào sân bay.

Trình Khiêm không tham gia bất kỳ hoạt động nào, cũng không tiếp nhận phỏng vấn, toàn bộ quá trình rất khiêm tốn, chỉ khi dùng cơm mới hiện thân. Mà mười một người còn lại tham dự tiệc trưa đều rất ăn ý để lại chủ vị trên bàn ăn, chờ đợi vị trí cao nhất chân chính sau ánh đèn sân khấu đến.

Mà vị tổng giám đốc Hoa kia ngồi ở bên tay phải hắn, trong quá trình dùng cơm thì hai người nói chuyện rất vui vẻ, tuy trong suốt cuộc nói chuyện khó tránh khỏi có chút gợn sóng nhưng bầu không khí ăn cơm đại khái coi như hòa hợp.

Khu Á Nam này một mảnh long tranh hổ đấu cũng rất kịch liệt, nhưng ăn một bữa cơm thì cơ bản Trình Khiêm cũng đạt được mục đích lôi kéo một mảnh này, tiệc trưa rất nhanh tiến vào kết thúc, Trình Khiêm nâng chén lưu loát đề nghị kết thúc, sau đó lần lượt cáo biệt người ở đây rồi rời đi.

Ngồi trên xe trở về, Trình Khiêm giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, hắn thoáng nới lỏng cà vạt, đã bắt đầu nhớ tới cơm Đàm Tư Cẩm nấu.



Hành trình trở về dài dằng dặc, trên máy bay, Trình Khiêm buộc mình chợp mắt một lát để dưỡng sức chuẩn bị về nhà. Khi tiếng máy bay hạ cánh vang lên, hắn tháo bịt mắt ra, yêu cầu tiếp viên hàng không chuẩn bị xe lăn ra khỏi khoang.

Mà vừa mới ngồi lên xe về nhà thì Trình Khiêm bắt đầu điên cuồng oanh tạc gửi tin nhắn cho Đàm Tư Cẩm, báo cáo hành trình sắp về nhà của hắn, đếm ngược số đếm theo từng km.

Ngay khi còn chưa tới năm km, màn hình điện thoại Trình Khiêm đột nhiên sáng lên, ID người gọi là của Lý Mạn Hi.

Hắn để mặc điện thoại rung lên một lát mới nhận, giọng nói đã lâu không thấy của mẹ đột nhiên vang lên ở đầu kia: "Chân tốt hơn chút nào chưa?"

Thiếu chút nữa Trình Khiêm đã bị vấn đề tràn ngập quan tâm này lừa gạt, hắn im lặng một lát mới phản ứng hỏi: "Mẹ có chắc là gọi điện tới đơn thuần chỉ muốn hỏi con có khoẻ không không?"

Khóe miệng Lý Mạn Hi khẽ nhếch lên, nghĩ thầm rất tốt, còn có sức lực chống cãi lại, xem ra được nuôi dưỡng không tệ, bà tiếp tục bình tĩnh nói: "Vị hôn thê của con sắp về nước, cuối tuần sau sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt."

Trình Khiêm ngẩn ra, vừa định cúp điện thoại thì cảnh cáo của Lý Mạn Hi đúng lúc vang lên: "Đây là sắp xếp của ba con, đừng tưởng hôm nay con đi Á Nam tính kế gì ba con không biết. Mẹ đề nghị con nên đến cuộc hẹn."

Đang lúc Trình Khiêm còn sửng sốt, đối diện ngược lại cúp điện thoại trước. Hắn cầm điện thoại phiền lòng lại kéo cà vạt, sau khi ấn màn hình lại hỏi lão Khúc tài xế: "Sắp tới chưa?"

Hai người ngồi ở phía trước đều bị động tĩnh đột nhiên vang lên làm cho giật nảy mình, lão Khúc vội vàng trả lời: "Sắp tới rồi ạ."

Trình Khiêm không để hai người tiễn mà tự mình chống nạng trở về nhà, Đàm Tư Cẩm thấy tin nhắn Trình Khiêm bị dừng đột ngột nên đã sớm xách xe lăn điện chạy xuống lầu chờ hắn.

Ánh sáng hoàng hôn giao tiếp chiếu lên người chờ hắn, vì hắn khoác một tầng áo choàng màu gấm, Trình Khiêm bất giác bước nhanh hơn, khập khiễng chạy tới bóng dáng xa xa kia.

Đàm Tư Cẩm mở tay tiếp lấy vòng tay của hắn: "Về rồi à, thật nhanh."

Trình Khiêm đang dần dần bao phủ lại ánh mắt anh: "Vốn còn có thể nhanh hơn nữa."

Lúc này đèn đường lấp lánh sáng lên, như sao tô điểm cho thế giới trong mắt họ.

Đàm Tư Cẩm cười cười: "Gấp cái gì. Đi thôi, về nhà ăn tối nào."