Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 37: Đùa Giỡn (1)




Sáng sớm hôm sau, Đàm Tư Cẩm đã bị chăn hình người làm nóng tỉnh, vốn anh định xuống giường sớm một chút chuẩn bị bữa sáng, kết quả vừa mới động đậy đã bị người ôm mình khiêu khích dục hỏa buổi sáng.

Trình Khiêm nhắm mắt hừ hai tiếng, người còn chưa tỉnh mà cây nấm đã tỉnh trước.

Vì thế Trình Khiêm lại bắt đầu làm nũng chơi xấu, Đàm Tư Cẩm cản hắn nhưng không nổi, cuối cùng hai người vẫn là cả thân mồ hôi đầm đìa làm một hồi mới tận hứng. Sau đó, Đàm Tư Cẩm đi làm chút thức ăn lấp đầy bụng bọn họ rồi đẩy Trình Khiêm vào phòng tắm.

Trình Khiêm thành thành thật thật trần truồng ngồi trên ghế nhỏ, chân trái duỗi thẳng lên một cái ghế khác, cả bắp chân được bọc bằng màng thực phẩm, yên lặng để Đàm Tư Cẩm loay hoay, tuyệt không thấy uy phong trên giường.

Đàm Tư Cẩm cầm vòi hoa sen xả từ đầu đến cuối cho Trình Khiêm, ướt một lần, lại dùng dầu gội đầu và sữa tắm chà xát cho hắn thành người tuyết, anh buồn cười nhìn kiệt tác của mình, kết quả Trình Khiêm lại ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chỉ chỉ phía dưới mình: "Tiểu đệ đệ chưa rửa sạch."

Đàm Tư Cẩm trừng mắt nhìn một cái, nhét bông tắm vào trong tay hắn: "Tự chà đi."

Trình Khiêm tủi thân bĩu môi, sau đó tự chậm rãi tạo bọt cho hạ thân, hắn nâng thân cây xoa xoa vòng quanh, để Đàm Tư Cẩm nhìn nóng mắt.

Thân thịt mềm nằm sấp cũng lớn như vậy, rốt cuộc ăn cái gì không biết.

Nhưng mà không đợi Đàm Tư Cẩm quay đầu đi thì Trình Khiêm lại đột nhiên đưa ra yêu cầu: "Đỡ em một chút đi, không rửa mông được."

Đàm Tư Cẩm thấy hắn đáng thương nhìn mình nên đành phải đỡ hắn đứng lên. Kết quả Trình Khiêm kéo tay anh cầm bông tắm rửa chà xát phía sau, phía trước vung vẩy tính khí chọc anh, cười hì hì nói đùa: "Làm sao bây giờ, tại anh mà đằng trước lại cứng rồi."

Đàm Tư Cẩm rút tay về, hận không thể bóp một nhát cái thứ đang làm loạn kia, anh cảnh cáo trừng mắt nhìn chân trái Trình Khiêm, lời nói không có lực uy hiếp gì: "Em lại quấy rối, lát nữa ướt vết thương thì làm sao hả? Tắm rửa cho tốt đi!"

Trình Khiêm biết anh quan tâm mình nên cười ngây ngô hai tiếng, lập tức chịu thua: "Được rồi, em không di chuyển nữa, nghe lời anh."

Đàm Tư Cẩm ấn bả vai bảo hắn ngồi xuống, cầm vòi hoa sen thử nhiệt độ nước xong liền dặn dò: "Nhắm mắt lại."

Nước ấm áp từ đầu đổ xuống, trong phòng tắm dần dần xuất hiện sương mù lượn lờ, nhiệt độ cũng tăng lên, chờ Đàm Tư Cẩm mặt đối mặt hướng về phía trước cho Trình Khiêm, một tay Trình Khiêm lau nước trên mặt, xoa nước ướt trên mái tóc đi, tay kia cầm tính khí bán cương để cho nước chảy rửa sạch bọt phía trên, dòng nước dày đặc trượt qua da rất ngứa, làm cho hắn không nhịn được xoa xoa hai cái.

Đàm Tư Cẩm vội vàng rời tầm mắt, cả người sắp cháy lên.



Thời gian năm năm giống như bị nhiệt liệt gặp lại nén thành một đoạn ký ức có cũng được không có cũng không sao, nhưng từng chút từng chút thời gian lại lưu lại dấu ấn rõ ràng có thể thấy được trên người Trình Khiêm, hắn không chỉ cao lên mà toàn bộ thân thể so với trước kia cũng lớn hơn một chút, càng thêm kiên cố hoàn mỹ, mỗi một tấc cơ bắp đều do vận động quanh năm tạo hình vừa vặn, da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng mơ hồ bị hơi nóng hun ra, phảng phất như món tráng miệng có vỏ cứng tinh xảo nhất trên bàn ăn nhưng là loại hàm chứa rượu.

Thật muốn ăn xong lại hút sạch chung rượu ngọt ngào kia.

Trên người Đàm Tư Cẩm còn mặc quần đùi ngắn, giọt nước bắn tung tóe chỉ ướt một chút bề mặt vải, nếu ướt đẫm tất cả đều dán lên người thì khẳng định sẽ bị Trình Khiêm liếc mắt một cái nhìn ra mình cũng có phản ứng.

Nhưng vốn Đàm Tư Cẩm định nhanh chóng vòng ra phía sau Trình Khiêm lại bị đối phương ôm lấy mông, Trình Khiêm như nhìn thấu anh ác liệt cười, đánh nhẹ hai cái xông lên: "Bảo bối, em khó chịu lắm, mong anh thương xót."

Cằm Trình Khiêm đang đặt ở bụng anh, nói xong còn hôn lên đũng quần Đàm Tư Cẩm, môi cách vải vóc trượt qua tính khí đã có chút ngẩng đầu. Đàm Tư Cẩm bị một phen thao tác của hắn làm cho thiếu chút nữa tưới ướt mình, sau một khắc, anh hổn hển rửa sạch lung tung cho Trình Khiêm hai cái, cởi quần bước lên người Trình Khiêm.

Trình Khiêm dựa lưng vào tường, bị mặt tường có chút lạnh như băng đẩy tiến lại gần, vừa lúc gắt gao ôm lấy Đàm Tư Cẩm, hắn đẩy áo ngủ ngắn tay của Đàm Tư Cẩm lên, cười xấu xa liếm liếm núm vú đỏ bừng: "Còn chưa liếm đã cứng rồi, chắc chắn vừa rồi anh đang suy nghĩ chuyện xấu."

Đàm Tư Cẩm ấn đầu hắn tiếp tục ăn ngực mình, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận: "Là em câu dẫn. Tất cả đều tại em, lần tắm này coi như vô ích."

Trình Khiêm quên mình ngậm ngực của anh, nức nở nói: "Vất vả bảo bối nhà ta, nhất định em sẽ hầu hạ anh thật tốt."

Trong phòng tắm rên rỉ không ngừng, vang lên hồi lâu mới dừng lại, hai người tắm rửa, vừa tắm là mất cả buổi sáng.

Chờ bọn họ lau khô mặc quần áo sấy tóc xong Đàm Tư Cẩm đã mệt đến mức nằm ở một góc sô pha không nhúc nhích, Trình Khiêm vẫn mười phần tinh thần, tìm đồ ăn để đặt, hưng phấn hỏi Đàm Tư Cẩm muốn ăn cái gì.

Đàm Tư Cẩm thấy bộ dáng vui vẻ của hắn, nội tâm phẫn nộ lại không thể làm gì được, đều nói chỉ có trâu mệt chết không có chuyện ruộng đất bị cày phá, nhưng anh cảm giác mảnh đất này của mình bị lục tung mà trâu vẫn có thể vui vẻ.

Đang nghĩ như vậy thì Trình Khiêm bên kia lại đột nhiên có điện thoại gọi tới, hắn nhanh chóng thu hồi trạng thái lười biếng, cả người giống như trong nháy mắt biến thành người khác.

Toàn bộ căn phòng bị khí tràng chuyển đổi của hắn áp chế rất yên tĩnh, đầu dây bên kia mơ hồ nghe ra âm thanh của nam giới trẻ tuổi, đơn giản hỏi hắn vài thứ.

Trình Khiêm đáp một tiếng đối phương mới nói tiếp, chờ đối diện nói xong thì Trình Khiêm hơi suy nghĩ, rất nhanh bình tĩnh trả lời: "Ngày lễ cắt băng khánh thành tôi sẽ có mặt, nhưng từ chối tất cả các hoạt động với phỏng vấn, tôi chỉ cùng bọn họ ăn một bữa cơm, buổi chiều không ở lại, hôm đó tôi sẽ về luôn trong ngày."



Đối phương lên tiếng, giống như lại hỏi một vấn đề, Trình Khiêm suy nghĩ một chút mới trả lời: "Tôi gửi cho cậu một địa chỉ, mang nhanh laptop với bưu kiện của tôi tới đây đi. Liên hệ với chú Lê lái một chiếc xe mới."

Đối phương tiếp tục đáp ứng, lại nói đơn giản vài câu giống như đang miêu tả tình huống gì đó. Trình Khiêm nghe xong rất nhanh trả lời: "Được, biết rồi. Cậu sắp xếp lại rồi nắm bắt thời gian đến, đừng rời công ty quá lâu."

Trình Khiêm cúp điện thoại mới phát hiện Đàm Tư Cẩm đang ở một bên lẳng lặng nhìn mình, cực kỳ giống một con mèo lười biếng mang theo cảnh giác, hắn nắm lấy chân Đàm Tư Cẩm duỗi ra cạnh chân mình sờ sờ, thành thật nói: "Là thư ký của em, họ Diệp, tên là Diệp Đồ."

Đàm Tư Cẩm chưa từng thấy qua bộ dáng Trình Khiêm nhập vào trạng thái làm việc, đối với trạng thái chuyên chú của hắn còn đang dừng ở thời điểm đi học làm đề thi cùng liều mạng lắp Lego, từ trong điện thoại vừa rồi anh dò xét được thân Trình Khiêm là "Tiểu Trình tổng", tựa hồ so với thiếu niên non nớt kia còn càng thêm mê hoặc, khắp nơi tản ra quyết đoán với phong độ do thành thục mang đến.

Nhưng mà điện thoại vừa cắt thì Trình Khiêm lại trở về cậu bé cần ỷ lại, Đàm Tư Cẩm rút chân bị đối phương sờ có chút ngứa: "Ừ, nghe ra."

Trình Khiêm còn tưởng anh vụng trộm ghen, lại vội vàng đưa tay nắm lấy bàn chân trắng nõn kia vào lòng bàn tay, giải thích: "Cậu ấy là học sinh trước đó em từng giúp đỡ, là người chính tay chú Lê nuôi lớn, là Beta, nhỏ hơn mấy tháng so với em, rất thành thật. Bọn em là quan hệ cấp trên cấp dưới, không có cái gì khác."

Đàm Tư Cẩm bị bộ dạng nghiêm trang của Trình Khiêm chọc cho không nhịn được cười: "Anh cũng không hiểu lầm em." Sau đó anh tò mò nói, "Thế nhưng em còn giúp đỡ học sinh, cái này thật đúng là anh không nghĩ tới."

Trình Khiêm thở phào nhẹ nhõm, hôn lên lưng kéo chân trái của anh qua, cười nói: "Anh không hiểu lầm là tốt rồi. Khi còn bé em thường xuyên chuyển trường, Tiểu Diệp từng là đàn em của em, tâm địa thiện lương, học tập cũng rất chăm chỉ nhưng bởi vì điều kiện gia đình không tốt thiếu chút nữa thôi học, sau khi em biết thì lấy tiền mẹ cho em tiết kiệm một phần để giúp cậu ấy. Ngay từ đầu cậu ấy không nhận nên em đã lấy danh nghĩa nhà tài trợ để trả học phí cho cậu ấy, sau này cậu ấy cũng biết."

Đàm Tư Cẩm không cho hắn di chuyển nữa mà chủ động ngồi gần một chút, ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn Trình Khiêm, cười nói: "Tâm địa Tiểu Trình của chúng ta cũng rất tốt."

Không hiểu sao Trình Khiêm bị anh nói hơi xấu hổ, vành tai đỏ lên, ánh mắt cũng mang theo nhăn nhó: "Anh nghiêm túc khen em như vậy làm em tiếp nhận không kịp."

Đàm Tư Cẩm thấy bộ dáng này của hắn thì không khỏi cười đến ngửa ra sau, Trình Khiêm cực kỳ yêu thích nụ cười xán lạn của anh, không nhịn được nhào vào trong ngực Đàm Tư Cẩm, vừa gãi thắt lưng vừa vùi mặt vào trước ngực anh rầu rĩ than: "Anh bắt nạt em, anh bắt nạt em!"

Đàm Tư Cẩm vừa muốn náo loạn với hắn vừa sợ làm thương chân hắn, chỉ có thể bị gãi đến cười khanh khách vỗ lưng Trình Khiêm: "Là em ỷ vào chân đau mà bắt nạt anh đó nhé? Ngứa chết ngứa chết mất!"

Sô pha mềm mại bị bọn họ đè ra một cái ổ sâu, hai người náo loạn lại lăn cùng một chỗ, cười đùa dần dần hóa thành nụ hôn sâu triền miên, Trình Khiêm hôn Đàm Tư Cẩm đầu óc choáng váng mới nhớ tới mình còn chưa gọi xong đồ ăn cho nên hắn vội vàng cầm điện thoại gọi cho Diệp Đồ: "Đến nhà hàng Valentine mua một phần đồ ăn tình nhân, phải thanh đạm một chút."

Không đợi đối diện lên tiếng thì Trình Khiêm đã trực tiếp tắt điện thoại, tiếp tục dấn thân vào nụ hôn dang dở kia.