Thầy À! Thuốc Ức Chế Của Thầy Hết Rồi

Chương 34: Hạ Sốt




Hai loại pheromone có độ phù hợp cao lập tức dây dưa cùng một chỗ, rất nhanh hòa giải ra mùi rượu ngon mang theo hương hoa, làm cho người ta nhanh chóng rơi vào tay giặc, Trình Khiêm trơ mắt nhìn Đàm Tư Cẩm cúi người xuống, khi phản ứng lại đối phương muốn làm cái gì thì khiếp sợ kêu: "Anh đừng, bẩn..."

Nhưng mà chữ thứ ba vừa mới ra khỏi miệng một nửa thì Trình Khiêm đã bị khoái cảm xông thẳng vào đại não đánh ngất đi, một tiếng đau đớn chặt đứt lời nói của hắn, yết hầu cao cao hung hăng phập phồng, cảm giác được khoang miệng mềm mại bao bọc gần như trong nháy mắt đưa Trình Khiêm lên cao trào.

Đàm Tư Cẩm lấy tay đỡ cây gậy thịt đỏ bừng kia, vụng về ngậm quy đầu vào miệng, anh chưa bao giờ làm chuyện này cho người khác, chỉ có thể thử nhẹ nhàng ngậm một chút, lại dùng đầu lưỡi quấn quanh quy đầu liếm qua một vòng, theo đỉnh rãnh vương khẽ chọc, liếm đi tinh dịch chảy ra, nhẹ nhàng gẩy hai cái, tính khí ướt sũng kia mang theo một chút dịch thể mặn nồng, còn không hiểu sao pha lẫn chút mùi rượu.

Hai tay Trình Khiêm nắm chặt ga giường, bị kích thích thị giác cùng thân thể trêu chọc đến hô hấp đều rối loạn, hắn vừa mới căng thẳng thân thể muốn giãy giụa ngồi dậy lại bị hút đến trực tiếp liệt trở lại trên giường, ngửa cổ thở hổn hển, trái tim gần như muốn xé tung lồng ngực bay ra.

Đàm Tư Cẩm vừa mút vừa cố gắng ngậm vào miệng, nhưng cũng chỉ có thể đi xuống không đến một nửa, tính khí phấn chấn lại lớn hơn một vòng, hai tay anh chỉ có thể vòng quanh nửa dưới vừa nhay vừa hút, xoa xoa túi tinh, sau đó nhẫn tâm vùi đầu xuống, kề quy đầu vào cổ họng.

Dị vật xông vào gây ra nôn khan khiến cổ họng kịch liệt co rút lại, khóe mắt Đàm Tư Cẩm chua xót chảy nước mắt, Trình Khiêm bị làm đến liên tục kêu lên, toàn bộ hơi thở chặn ở ngực, hết thảy cảm giác đều tụ tập ở thân dưới kia, những cảm giác khác hoàn toàn vô tri, ngay cả đau đớn cũng tiêu tán không thấy bóng dáng, nhiệt lượng tích tụ từ trong cơ thể cực nhanh tản ra, từng mảng mồ hôi theo mặt góc cạnh rõ ràng không ngừng lăn xuống, cả người giống như ngâm vào bồn tắm ướt đẫm.

Côn thịt căng mọng phủ đầy mạch gân phồng lên, mặt lưỡi Đàm Tư Cẩm có thể cảm nhận rõ ràng những thứ lồi lên, còn có quy đầu xúc động xuất tinh nhảy dựng lên. Trình Khiêm không muốn bắn vào trong miệng anh, cắn răng chịu đựng chống nửa người trên, mà chỉ liếc mắt một cái hắn đã kịch liệt run rẩy xuất.

Đàm Tư Cẩm dùng đôi môi đỏ tươi ngậm dương vật thật lớn của hắn, khóe mắt hơi rũ xuống lộ ra một chút lệ đáng thương, giương mắt nhìn Trình Khiêm, ánh mắt kia lại mang theo dụ dẫn vô tận, giống như còn có một chút ý cười thỏa mãn.

Đàm Tư Cẩm còn chưa kịp lui thì đã bị một luồng tinh dịch lớn bắn vào trong miệng, một ít còn phun lên mặt, anh kịch liệt thở hổn hển, bạch trọc sền sệt theo cằm Đàm Tư Cẩm nhỏ xuống chân Trình Khiêm, anh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nuốt tinh dịch trong miệng xuống.

Lồng ngực Trình Khiêm phập phồng, cả người như nhẹ nhàng trôi nổi trên mây, hắn gắt gao nhìn chằm chằm một màn trước mắt, thật muốn chết luôn vào giờ khắc này.

Ngay khi hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì Đàm Tư Cẩm đã cởi hết thân dưới, trèo lên giường bệnh.

Áo sơ mi giản dị của Đàm Tư Cẩm rất rộng nhưng vạt áo khó khăn lắm mới che được phần dưới, cậu bé đã ngẩng đầu hơi nâng góc áo lên, có thể mơ hồ nhìn thấy nhẹ nhàng lắc lư.

Trình Khiêm cố gắng chống đỡ tinh thần, nâng tay gạt mồ hôi mặn quanh mắt, vội vàng khẽ kêu: "Không, không cần..."



Thân dưới hắn gần như sắp lên nữa, lại bị Đàm Tư Cẩm đang ngồi trên người hắn ấn bả vai đẩy trở lại trên giường, mông mềm mại nhẹ nhàng dán vào bụng Trình Khiêm, lúc này hắn mới phát hiện tiểu huyệt của Đàm Tư Cẩm đã sớm ướt đến rối tinh rối mù.

Đàm Tư Cẩm dùng ánh mắt ướt sũng lặng lẽ nhìn hắn, cởi bỏ nút áo bệnh cho Trình Khiêm, sau đó một tay chống lên cơ bụng rắn chắc của hắn, một tay vịn cây tính khí vẫn cứng rắn như trước, nhắm ngay huyệt khẩu chậm rãi ngồi xuống.

Dương vật nóng bỏng từng chút từng chút nhồi vào tiểu huyệt, tuy rằng bên trong đã đủ ẩm ướt nhưng hành lang đã lâu không bị khai phá tiến vào vẫn có chút gian nan, Đàm Tư Cẩm chịu đựng đau đớn bị cực độ mở ra, vẫn là từng chút từng chút ăn toàn bộ tính khí vào.

Mồ hôi Trình Khiêm vẫn không ngừng tuôn ra ngoài, trên trán cùng cổ đều căng lên gân xanh, khoái cảm không ngừng trùng kích thần kinh của hắn, phá hủy lý trí của hắn, Trình Khiêm hoàn toàn nhìn chằm chằm người ngồi trên người mình, khi cả cây tính khí tiến vào tiểu huyệt thì phát ra một tiếng thở dài sảng khoái.

Đàm Tư Cẩm ngồi ngửa đầu thích ứng trong chốc lát, cảm giác lấp đầy quen thuộc dần dần đánh thức dục vọng chôn sâu trong cơ thể anh, anh vội vàng thở hổn hển cúi đầu, hơi cúi nhìn Trình Khiêm muốn dục tiên dục tử dưới thân, hai chân phát lực nâng chính mình chậm rãi rút ra.

Tính khí đã lâu không sử dụng cũng rất mẫn cảm, mỗi một tấc thần kinh trên thân cột cũng truyền đi hưng phấn cùng khoái cảm cực lớn, xé rách sự khắc chế còn sót lại của Trình Khiêm. Hắn giơ tay lên đưa vào trong áo sơ mi của Đàm Tư Cẩm, sờ đến chỗ hai người không ngừng giao hợp va chạm, lại kéo dài một đường hướng lên trên, đầu ngón tay truyền qua nhiệt độ thân thể Đàm Tư Cẩm làm cho tình dục phù hợp của bọn họ không ngừng giao triền trong lúc chạm vào.

Tiếng nước dâm mỹ quanh quẩn khắp phòng bệnh, Đàm Tư Cẩm đâm rút càng ngày càng nhanh, nệm nằm bắt đầu phập phồng phát ra tiếng vang rất nhỏ, Trình Khiêm cũng không kiềm chế được mà hơi ngồi dậy nghênh đón, đưa tính khí nhanh hơn sâu hơn, hai người trong lúc nhanh chóng rút ra gần như đồng thời đạt tới cao trào.

Từng luồng tinh dịch phun vào hành lang nóng bức, trộn lẫn dâm thủy do cao trào phun ra, theo khe hở hai người còn đang rút dần tồn đọng chảy ra, làm hạ thân hai người ướt một mảng lớn, ga trải giường màu trắng cũng thành một khối nước sẫm màu. Cao trào đã lâu không gặp qua đi, hạ thân hai người vẫn chưa tách ra, Đàm Tư Cẩm thở hổn hển thật sâu, mềm nhũn nằm sấp ngã vào trong ngực Trình Khiêm.

Da thịt nóng bỏng đã hạ xuống nhiệt độ bình thường, chỉ còn lại mồ hôi ướt đẫm làm ướt áo sơ mi của Đàm Tư Cẩm, hai người dùng tư thế áp sát như vậy thở một hồi lâu mới bình tĩnh lại, Đàm Tư Cẩm giơ tay sờ sờ trán Trình Khiêm, thản nhiên nói: "Hạ sốt rồi."

Anh vừa muốn đứng thẳng dậy lại bị Trình Khiêm một lần nữa ôm vào trong ngực, Trình Khiêm hôn lên trán Đàm Tư Cẩm, lại không nỡ rời hôn lên môi anh, thật cẩn thận hỏi: "Anh sẽ không rời đi đúng không?"

Đàm Tư Cẩm cũng trả lời bằng một nụ hôn dịu dàng: "Anh sẽ không đi nữa."

*

Mấy ngày hắn nằm viện, Đàm Tư Cẩm cũng xin ông chủ cửa hàng nhạc cụ nghỉ nửa tháng, vẫn ở bên cạnh Trình Khiêm, tâm tình Trình Khiêm ổn định lại, vết thương trên người bằng mắt thường cũng có thể thấy dần dần khỏi hẳn, chẳng qua chân trái bởi vì phải cố định bằng giá đỡ đi lại có chút bất tiện, chú Lê chuẩn bị cho hắn một bộ nạng cùng một chiếc xe lăn điện có thể gập lại, vì Trình Khiêm duy trì rèn luyện không để cho cơ bắp thoái hóa nên số lần dùng nạng ngược lại so với xe lăn còn nhiều hơn.



Một tuần trôi qua rất nhanh, bác sĩ chủ trị đề nghị có thể về nhà điều trị từ từ, giá cố định cũng được tháo rời tương đối nhẹ nhàng một chút, vận động quanh năm làm cho chân của Trình Khiêm rất đủ lực, chỉ cần một cây nạng đặc chế là có thể chậm rãi đi lại.

Tuy rằng tốc độ đi lại ở trong mắt Đàm Tư Cẩm cực kỳ giống rùa bò.

Một ngày trước khi xuất viện, Trình Khiêm đã bắt đầu hưng phấn thương lượng với Đàm Tư Cẩm vấn đề đi đâu tiếp tục dưỡng thương, vẻ mặt Đàm Tư Cẩm khó hiểu nhìn hắn, hỏi: "Hiện tại em ở đâu?"

Trình Khiêm thành thật trả lời: "Vẫn ở trong căn nhà chung cư cũ kia, lúc còn đi học."

Vô số ký ức hai người từng ở chung rất nhanh như thủy triều dâng tới, làm Đàm Tư Cẩm bỗng nhiên cảm thán vạn phần. Bác sĩ điều trị trong bệnh viện vẫn gọi hắn là "Tiểu Trình tổng", không khỏi có thể khiến người ta đoán ra thân phận địa vị hiện tại của hắn, nhưng vị Tiểu Trình tổng này lại còn ở trong căn phòng nhỏ kia, điều này quả thật khiến cho Đàm Tư Cẩm thấy có chút khác biệt.

Anh tự nhiên biết tại sao. Nhưng tòa nhà khu học cũ kia ngay cả thang máy cũng không có, mỗi ngày đi lên đi xuống đối với Trình Khiêm mà nói đều là một vấn đề lớn.

Trình Khiêm thấy vẻ mặt của Đàm Tư Cẩm, trong lòng không khỏi mừng thầm, hắn không đợi đối phương hỏi lại mà là chiếm lấy lời mở miệng nói: "Em cũng không có chỗ ở nào khác, ba mẹ bên kia cũng không có ý định trở về, anh cũng biết mà." Trình Khiêm bày ra bộ dáng đáng thương, "Nhà anh ở bây giờ có thang máy không? Em có thể ở lại vài hôm không? Chờ chân tốt lên thì em sẽ đi."

Hắn thấy Đàm Tư Cẩm lâm vào do dự, vội vàng thêm một câu, "Anh đã đáp ứng sẽ chăm sóc em."

Quả thật, lời nói đã ra không thể nuốt lời, nếu bàn về chỗ ở thích hợp cho Trình Khiêm, dù sao căn hộ của Đàm Tư Cẩm cũng có thang máy, đích thật là lựa chọn tốt nhất trước mắt.

Vì thế Đàm Tư Cẩm vẫn lựa chọn nhượng bộ: "Được rồi. Nhưng anh sợ em không thể sống được."

Trình Khiêm sáng mắt nhìn anh, liên tục lắc đầu: "Sẽ quen ạ, có anh là quen."

Đàm Tư Cẩm nhìn Trình Khiêm nhuận lông trước mắt nhất thời có chút buồn cười, cách nhiều năm như thế, tuy khuôn mặt này đã phai đi sự ngây ngô năm đó, khắp người đều tản ra mị lực Alpha thành thục nhưng khi nhu thuận vẫn là bộ dáng thiếu niên kia.

Thấy Đàm Tư Cẩm ngầm đồng ý thì Trình Khiêm vội vàng nhắn tin cho chú Lê bảo ông tranh thủ thời gian chuẩn bị hành lý, đợi gõ xong mấy chữ ngắn gọn, hắn lại cười hì hì nhìn chằm chằm Đàm Tư Cẩm, bất giác tiến lại gần về phía anh, nội tâm đã vội vàng mong chờ những ngày sống chung.