Trình Khiêm dùng không đến hai mươi phút để đến quán bar, chuông gió đón khách vang lên, Cẩu Vãn Tinh gần như là liếc mắt một cái đã thấy hắn tới, kèm theo áp suất thấp xông vào.
Cẩu Vãn Tinh thấy hắn có mặt thì rốt cuộc cũng dám buông tha để vui sướng hưởng thụ, không để ý tình hình quầy bar bên kia nữa.
Trình Khiêm ăn mặc rất khiêm tốn, còn đội mũ lưỡi trai màu đen, nhìn qua cực kỳ giống sát thủ lão luyện muốn tới báo thù trong phim.
Khi hắn bước vào cửa quán bar thì điều đầu tiên là bị sự ồn ào bên kia ghế hấp dẫn lực chú ý, Trình Khiêm giống như người xa lạ giao tầm mắt với Cẩu Vãn Tinh trong thoáng chốc rồi quay đầu nhìn về phía góc khác, lập tức đặt bóng dáng Đàm Tư Cẩm vào trong mắt.
Anh ăn mặc thoải mái như vậy Trình Khiêm chưa từng thấy qua, là mặt khác được che giấu dưới lớp áo sơ mi quần tây ngày thường, cách đó không xa Đàm Tư Cẩm uống một ngụm rượu, vẻ mặt tựa hồ không tốt lắm, lông mi thật dài che nửa mắt, đôi môi bị cồn ngâm đến hồng nhuận không ngừng khép mở, giống như đang thổ lộ một ít bí mật đè nén ở đáy lòng.
Thấy Đàm Tư Cẩm và bạn rượu vẫn duy trì khoảng cách an toàn, Trình Khiêm hơi nhíu mày, cũng không trực tiếp đi lên hỏi, giờ phút này giống như lúc trước hắn nảy ra ý định muốn Đàm Tư Cẩm chuyển vào chỗ ở của mình nhưng hắn không có thân phận cũng không có lý do gì tùy tiện cắt ngang cuộc hẹn riêng của Đàm Tư Cẩm.
Hắn sợ Đàm Tư Cẩm chán ghét hắn, hơn nữa giờ phút này, hắn càng tò mò rốt cuộc Đàm Tư Cẩm đang nói cái gì.
Trình Khiêm kéo vành mũ xuống, tìm một góc bí mật ở trong quán bar đã ngồi khá kín để yên vị, vị trí này vừa vặn có thể nghe rõ giọng của Đàm Tư Cẩm.
Hắn nhìn qua danh sách rượu trong menu nhân viên phục vụ đưa, không dài dòng xin một ly nước đá tránh phát ra bất kỳ động tĩnh nào khiến người khác chú ý. Cuộc đối thoại giữa Đàm Tư Cẩm và người kia rất nhanh truyền vào tai hắn.
Hẳn Đàm Tư Cẩm có chút say nên âm thanh cao hơn bình thường, không còn lưu loát tĩnh lặng mà là xen lẫn vài phần kết cấu đằng đặc, âm sắc từ tính mơ hồ lộ ra khổ sở.
"Anh Đông" Trình Khiêm nghe Đàm Tư Cẩm gọi đối phương như vậy, nhanh chóng liếc mắt nhìn vị trí kia một cái, khắc dung mạo của người đàn ông kia vào trong đầu, sau gáy anh ta không có dấu vết miếng dán ngăn cách, chắc là Beta.
Tiếng của Đàm Tư Cẩm còn đang tiếp tục, dùng một giọng điệu cầu khẩn hỏi, "Em nên làm cái gì bây giờ?"
Lục Đông thở dài, cố sức lấy hơi xuyên qua lá phổi ngập mùi thuốc lá, từ mũi cao thẳng tản ra: "Ngay từ đầu anh đã nói, em có thể thử nói chuyện với cậu ta một chút, em không cần phải dùng đến những thứ... làm tổn thương thân thể, còn có thể giảm bớt thống khổ trong kỳ phát tình, như vậy không tốt à?"
Trái tim Trình Khiêm căng thẳng, không nhịn được siết chặt nắm đấm, hắn biết chắc họ đang đàm luận về mình.
Nhưng mà câu trả lời của Đàm Tư Cẩm lại mơ hồ bịt kín một tầng bi thương, bởi vì tác dụng của rượu mà trở nên có chút hỗn độn: "Em không có cách nào cả... Anh Đông... Tại sao cứ phải là độ phù hợp pheromone? Em từng nghi ngờ chính mình ỷ lại vào hắn, cả hảo cảm, có phải chỉ là pheromone phù hợp nên mang đến ảo giác hay không? Em sợ không thể thoát ra loại thoải mái này..."
Dường như anh nghẹn ngào một chút, ánh mắt nhìn về phía ly rượu dần mất tiêu cự, giống như đắm chìm trong ảo tưởng không thể chạm tới, "Em thà là một Beta, em tình nguyện gặp cậu ta không phải vì pheromone... Anh Đông, em không rõ lòng của mình..."
Nói xong Đàm Tư Cẩm giơ ly rượu lên muốn uống hết, Lục Đông cầm lấy cổ tay anh nhìn chằm chằm khóe mắt ướt át của anh khuyên nhủ: "A Cẩm, đừng uống nữa, em có chút say rồi. Anh sẽ đưa em về trường, hãy ngủ một giấc thật ngon, không phải nghĩ về cái này nữa."
Đàm Tư Cẩm bị rượu ngâm đến mềm nhũn, cũng không có chút sức lực nào tránh thoát sự ngăn cản của Lục Đông, anh yếu ớt gật gật đầu, thuận theo anh ta đứng lên. Cơn say đã lên, lòng bàn chân anh như giẫm lên bông, đi có chút không ổn định, Lục Đông đỡ cánh tay của anh cho anh một chút chống đỡ.
Trình Khiêm uống cạn ly nước đá trước mặt, nhanh chóng đứng dậy đi theo ra ngoài.
Hắn gọi taxi theo sát phía sau chiếc taxi hai người lên, Trình Khiêm ngồi ở ghế phụ, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tình huống trong xe phía trước. Lục Đông đặt Đàm Tư Cẩm ở ghế sau rồi mình lên ghế phụ, giống như là vì chỉ đường cho tài xế, bởi vậy nên Trình Khiêm cũng thoáng thả lỏng thần kinh căng thẳng.
Khoảng hơn hai mươi phút sau thì hai chiếc taxi một trước một sau dừng lại ở cổng trường, trên đường Đàm Tư Cẩm mở cửa sổ xe ra một khe hở nhỏ, gió lạnh thổi cả một đường, lúc xuống xe đã tỉnh rượu một chút.
Anh kiên trì không để Lục Đông tiếp tục dẫn anh, lý do là trường học quản lý rất chặt, không tùy tiện cho người lạ vào.
Đàm Tư Cẩm chỉ vào máy quét mặt ở lối vào, "Anh mà quét mặt là máy móc sẽ báo động, đến lúc đó chúng ta còn phải đối phó với bảo vệ. Em thật sự không sao." Anh đi qua đi lại trước mặt Lục Đông hai bước, lại giơ hai tay lên vỗ vỗ hai má, tỏ vẻ mình đã tỉnh táo, "Về đi anh Đông, đã rất muộn rồi. Đi đường cẩn thận."
Lục Đông thở dài, thấy mình không thể vượt qua được anh, trong trường học cũng coi như an toàn nên vỗ vai Đàm Tư Cẩm một cái, thả anh vào.
"Đi đi, về nghỉ ngơi sớm. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, có một số việc cứ để nó thuận theo tự nhiên."
Trong cơn say Đàm Tư Cẩm mệt mỏi nặn ra một nụ cười: "Em biết rồi, tạm biệt anh Đông, cảm ơn anh đã đến cùng em."
Lục Đông khoát tay áo, lấy bao thuốc từ trong túi áo khoác ra, rút một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, sương trắng lơ đãng dâng lên làm mờ khuôn mặt và biểu tình của anh ta.
Lục Đông vẫn nhìn theo Đàm Tư Cẩm vào sân trường, thẳng đến khi bóng dáng biến mất ở cuối đường mới rời đi.
Trong trường học bởi vì nguyên nhân nghỉ lễ nên có vẻ rất vắng vẻ, chỉ có hai hàng đèn đường còn sáng kéo bóng dáng cô độc dần dần xa kia dài ra. Chờ Lục Đông lên taxi thì đèn ở cổng trường chính bật màu xanh biểu hiện thân phận là học sinh.
Trình Khiêm nhìn chằm chằm bóng lưng đi về phía ký túc giáo viên, có chút liêu xiêu, bước đi chậm chạp yếu ớt đến mức khiến hắn muốn lập tức xông lên ôm lấy anh.
Nhưng hắn vẫn nhịn xuống duy trì một khoảng cách không bị phát hiện yên lặng đi theo phía sau Đàm Tư Cẩm, mỗi một bước đều giống như đạp trên lưỡi dao, cắt lòng bàn chân hắn cũng như trái tim vậy.
Bóng đêm đã bao trùm toàn bộ, giáo viên ở trong ký túc phần lớn đều là người trẻ chưa lập gia đình, trong kỳ nghỉ còn có một số người đi du lịch hoặc về nhà, ánh đèn lẻ tẻ đã không còn mấy cái, Đàm Tư Cẩm cầm thẻ mở cửa ký túc sau đó đi vào thang máy.
Trình Khiêm lấy một tấm thẻ từ màu trắng đặt lên máy cảm ứng ở cửa chính ký túc, tích tích một tiếng cửa lập tức mở ra. Hắn đuổi theo nhìn thoáng qua con số thang máy dừng lại, đi vào thang máy khác bên cạnh.
Con số màu đỏ nhảy đến tầng 5, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Trình Khiêm trốn ở góc tường trơ mắt nhìn Đàm Tư Cẩm lấy chìa khóa mở cửa phòng. Đợi khi tiếng đóng cửa vang lên thì Trình Khiêm yên lặng đi tới cửa phòng 505, ở trong hành lang yên tĩnh không người tháo mũ lưỡi trai xuống, đặt trán lên cửa phòng.
Bên kia cửa phòng là người hắn nhớ nhung có lẽ đang cởi áo khoác, đổi dép lê, cũng có thể bởi vì khát nước mà rót một ly nước ấm, đi rửa mặt làm cho mình tỉnh táo, hoặc là trực tiếp ngã xuống giường, mặc kệ tất cả ngủ sâu một giấc. Và cũng có thể làm bất cứ điều gì hắn không thể nhìn thấy.
Chẳng lẽ những ham muốn chiếm hữu và thích khắc cốt ghi tâm đều chỉ là bởi vì pheromone sao?... Nhưng cái cảm giác như tâm ý tương thông kia thì là gì chứ?
Trình Khiêm vô lực ngồi xổm xuống, giống như trái tim bắt đầu dao động cũng chìm theo.