Hai thân thể ướt sũng ôm nhau trong đệm giường mềm mại, qua một lúc mới rơi xuống từ cao trào, Trình Khiêm say sưa hôn đối phương, mà khi mút đến đôi môi đỏ mọng nóng ẩm kia, rõ ràng hắn cảm giác được đối phương đáp lại.
Đàm Tư Cẩm trả hắn một nụ hôn nhẹ nhàng.
Trình Khiêm lập tức ngừng lại, người mệt mỏi trong ngực thế nhưng không ngủ mà mở hai mắt lim dim nhìn chằm chằm hắn.
Mặt hắn bất giác nóng lên, chần chờ mở miệng hỏi: "Anh không ngủ một lát à?"
Đàm Tư Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tràn đầy mệt mỏi sau khi vận động: "Tôi vẫn ổn, không muốn ngủ nữa."
Não bộ Đàm Tư Cẩm bị tình dục ngâm tẩm còn có chút chậm chạp, đợi một lát lại hỏi: "Cậu có đói không?"
Trình Khiêm mỉm cười: "Sao luôn sợ em đói thế?"
Ánh mắt Đàm Tư Cẩm vẫn có chút mê ly, không biết tại sao, sau tình sự thì trong cơ thể anh tràn ngập từng đợt ấm áp, thân thể phảng phất tràn đầy tình yêu chưa hạ xuống, muốn gần gũi một chút.
Vậy nên anh lẩm bẩm: "Cậu không thể ngủ ngon. Ăn uống vào thì tâm trạng sẽ tốt hơn."
Trình Khiêm nhẹ nhàng cười, thầm nghĩ, ăn cái gì cũng không tốt bằng ăn anh.
Hắn nín thở trả lời: "Buổi sáng em đã xuống nhà mua đồ, mua cả một ít đồ ăn nhanh, hâm nóng là có thể ăn, hai ngày nay anh rất mệt mỏi, không cần nấu ăn. Nếu đói thì xuống giường ăn cơm, em sẽ lấy quần áo cho anh."
Đàm Tư Cẩm đột nhiên nghĩ đến cảnh mới rời giường, anh có chút thẹn thùng len lén liếc mắt nhìn đồ trên ghế, muốn xác nhận: "Cậu xuống lầu mua đồ?"
Trình Khiêm đã sớm nhìn thấy ánh mắt của anh, cưng chiều nhìn người trong ngực, trong lòng gào thét sao đáng yêu quá vậy: "Vâng, mua cho anh, mua một túi lớn, chắc chắn đủ dùng."
Trong lòng Đàm Tư Cẩm khẽ động, anh cảm nhận được thiện ý che chở của đối phương, nhưng sâu trong nội tâm vẫn chôn giấu một phần kháng cự, kháng cự đối với Alpha tuyệt đối chiếm hữu khống chế Omega.
Mà lồng ngực người ôm anh rất nóng, trong mắt tràn đầy nâng niu, vô luận ý tốt của hắn có phải xuất phát từ độ phù hợp pheromone hay không thì Đàm Tư Cẩm cũng không có cách nào làm chuyện quá mức tổn thương đến hắn.
Giãy giụa trong lòng khiến anh muốn thoát khỏi sự đụng chạm thân mật lúc này, Đàm Tư Cẩm cố gắng chống đỡ tinh thần, đề nghị: "Tôi muốn ăn một chút gì đó."
"Vâng." Trình Khiêm cười cười buông lỏng cánh tay ôm chặt đối phương, đưa quần chống thấm nước chưa bóc tem với quần thể thao áo thun đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt anh.
"Em đi hâm nóng lại chút." Hắn vội vã mặc đồ của mình rời khỏi phòng ngủ trong chớp mắt.
Vốn Đàm Tư Cẩm định mặc quần áo của mình, nhưng mà anh cầm lấy quần áo của đối phương, ngửi được mùi hương quen thuộc thì dựa vào bản năng yên lặng lựa chọn hai món đối phương đưa cho.
Anh lơ đãng cười nhạo mình, đây chính là sức mạnh 96% độ phù hợp sao?
Chờ anh loạt soạt xuống giường, trong phòng khách đã toả ra mùi cơm.
Đàm Tư Cẩm rất mệt mỏi, nhưng sau khi ăn hai miếng cơm nóng hổi xong thì dạ dày căng ra lại xua tan đi vài phần buồn ngủ. Anh tùy ý nuốt vài miếng thức ăn vô vị, chậm rãi nhai nửa ngày, rốt cuộc buông thìa xuống.
Trình Khiêm thấy anh dừng lại, hỏi: "Thầy no rồi ạ?"
Đàm Tư Cẩm gật gật đầu, chỉ thấy Trình Khiêm bưng phần của anh đến trước mặt mình, bắt đầu say sưa ăn, vừa nhai vừa nói: "Không thể lãng phí đồ ăn."
Đàm Tư Cẩm thấy má hắn phồng lên như chuột đồng tích trữ lương thực, buồn cười không khỏi hỏi: "Cái này ngon à?"
Trình Khiêm không sao cả trả lời: "Ăn được ạ. Ăn gì cũng giống nhau, cứ no là được."
Đàm Tư Cẩm không khỏi thu hồi ý cười, cái loại chua xót nhàn nhạt này lại dâng lên trong lòng.
Đứa trẻ này lớn lên như nào vậy?
Không đợi anh suy nghĩ nhiều thì Trình Khiêm đã càn quét xong cả bàn, vứt đồ dùng một lần đi. Chờ Trình Khiêm lần nữa ngồi trở lại sofa thì lúc này Đàm Tư Cẩm mới để ý đến trên bàn còn trải một đống Lego lắp được một nửa.
Anh nhìn vào mặt bàn rồi hỏi: "Đang lắp cái này hả?"
Trình Khiêm thấy Đàm Tư Cẩm cảm thấy hứng thú, vội vàng gật gật đầu, đặt mông ngồi lên thảm dày trước sofa, dựa lưng vào đệm rồi đưa tay vỗ vỗ ý bảo Đàm Tư Cẩm cùng ngồi.
Đàm Tư Cẩm không từ chối, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, nghe đối phương nghiêm túc giới thiệu: "Đây là một chiếc xe Monster Jam, em vừa mới lắp giá đỡ, có thể hoạt động như vậy." Trình Khiêm dùng tay đè phần giá đỡ của cả chiếc xe xuống một chút, chế tác tinh tế đến mức có chức năng giảm xóc giống như xe việt dã thật vậy. "Thành phẩm giống y trên hộp, có thể điều chỉnh phương hướng, rất linh hoạt, rất đẹp."
Trình Khiêm nói xong, ngón tay thon dài nhanh chóng lấy ra mấy bộ phận từ trong hộp, tốc độ lắp ráp khiến Đàm Tư Cẩm có chút hoa mắt, hắn đang trang bị phần nắp và bánh xe, thỉnh thoảng nhìn theo quyển sách đang mở ra đối chiếu một chút, tỉ mỉ, nghiêm túc, chuyên chú, tư thế hơi cúi đầu làm khuôn mặt nhỏ hơn một vòng, đường nét tuấn tú tinh xảo lại mang theo một chút cảm giác ngây ngô của tuổi trẻ.
Đàm Tư Cẩm lặng lẽ nhìn hắn bất giác bị mê mẩn, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, trong lòng anh không khỏi thì thầm, đúng thật khi nghiêm túc là đẹp nhất.
Rất nhanh, một chiếc xe lớn trong tay Trình Khiêm thành hình dạng, hắn vặn trục phương hướng loay hoay hai cái, sau đó nâng đến trước mặt Đàm Tư Cẩm. Anh thật cẩn thận nhận lấy, lại bị Trình Khiêm cầm tay đặt lên trên bàn, dạy anh chơi.
"Có thể di chuyển thế này, như vậy có thể chạy, bánh xe cũng rất linh hoạt."
Lòng bàn tay Trình Khiêm rất nóng, là độ nóng mà tuổi trẻ nên có, lòng tay phủ một lớp sần mỏng do quanh năm chơi bóng, ngón tay thon dài, bàn tay dày, so với bàn tay mảnh khảnh của Đàm Tư Cẩm thì lớn hơn một vòng, gần như nắm chặt là có thể bọc tay anh hoàn toàn. Đàm Tư Cẩm bị cầm tay nghịch xe mô hình, trong lúc giật mình nhớ tới khoái cảm được bàn tay to của Trình Khiêm tùy ý vuốt ve, nhất là lúc xoa cậu nhỏ cho anh.
Đàm Tư Cẩm hoảng hốt vội vàng rút tay ra, lại sợ đối phương dùng chiêu cũ phóng thích pheromone câu mình phát tình, đỏ mặt nói năng lộn xộn nói: "Cậu lắp thật tốt... Nhanh và kỹ."
Trình Khiêm nghe chữ "nhanh" này, tuy rằng là đang khen hắn nhưng nghe thế nào lại cảm thấy có chút khó chịu, vì thế giải thích: "Bởi vì bộ phận giá đỡ là khó nhất, lúc anh nghỉ ngơi em đã lắp xong. Nhưng đừng nói em nhanh."
Đàm Tư Cẩm nghe ra thâm ý trong lời nói, mặt càng nóng như cháy, vội vàng có chút ấp úng: "Cậu còn nói những lời như vậy... Vừa rồi ở trong phòng tắm, cậu... Tôi..."
Trình Khiêm liều chết nhịn xuống xúc động cười ra tiếng, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, lấy tay ôm bả vai rồi kéo người vào trong ngực.
Đàm Tư Cẩm bị hoảng sợ, vừa định giãy giụa thì cảm giác được Trình Khiêm ngửi ngửi sau gáy anh, bình thản nói: "Lần này không phải phát tình, là thẹn thùng."
Đàm Tư Cẩm thoáng tránh ra, vội vàng che tuyến thể, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn hỏi: "Cái gì?"
Trình Khiêm khẽ cười cười, không chút hoang mang giải thích: "Em ngửi được mùi anh phát tình..." Lỗ tai hắn cũng hơi hơi nóng, "Ngày hôm qua ở trường học cũng vậy, vừa rồi ở phòng tắm cũng vậy, anh khát vọng đến đầu óc choáng váng, vì để anh nhanh chóng được giải tỏa thì em chỉ có thể chủ động một chút."
Giọng điệu chàng trai vững vàng, trên mặt vẫn mang theo vài phần ngượng ngùng ngây ngô làm đáy lòng Đàm Tư Cẩm nổi lên một gợn sóng khác thường, anh cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, nhìn đôi mắt trong suốt lại kiên định kia, bổ sung hỏi: "Vừa rồi ở phòng tắm không phải là do cậu..."
Phóng thích pheromone để quyến rũ tôi trước sao?
Đàm Tư Cẩm xấu hổ ngại nói ra, Trình Khiêm lại lập tức hiểu được nghi vấn của đối phương, vì thế thẳng thừng trả lời: "Là em ngửi thấy mùi sắp phát tình của anh, muốn nắm chặt giúp anh giải quyết nhanh chóng. Em chỉ giúp anh xin nghỉ hai ngày nên phải thừa dịp mới nảy mầm để anh được phóng thích ra, như vậy ngày kia anh có thể đi làm, em cũng có thể yên tâm."
Đàm Tư Cẩm nhất thời lúng túng khó xử cực kỳ, làm nửa ngày thì ra nguyên nhân đều từ mình, còn trách lầm đối phương. Anh khẩn trương đến miệng khô lưỡi khô, sợ mình bị cảm xúc dao động lần nữa dẫn đến phát tình, độ phù hợp cao của bọn họ quả nhiên đáng sợ, thật sự chỉ không để ý một chút liền có nguy cơ lăn vào nhau.
Đàm Tư Cẩm nuốt nước miếng, trong cơn nóng cháy thật vất vả tiêu hóa xong lời nói của hắn, đột nhiên bắt được trọng điểm, nghi hoặc hỏi: "Giúp tôi xin nghỉ?"
Trình Khiêm gật gật đầu: "Vâng, xin lỗi vì tự tiện mở khoá điện thoại của anh, em gửi tin nhắn cho cấp trên của anh, sợ anh không đi làm cũng không có tin tức gì, trường học sẽ tìm anh gây phiền phức."
Đàm Tư Cẩm dần dần tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn chàng trai trước mắt, có chút không thể tin.
Thế mà còn có thể lo đến chu toàn vậy sao?
Bất tri bất giác, sự tò mò của Đàm Tư Cẩm đối với Trình Khiêm lại tăng thêm vài phần, anh nhìn chiếc xe phức tạp tinh tế trên bàn, không khỏi hỏi: "Cậu, rất thích chơi Lego như này hả?"
"Vâng." Sự chú ý của Trình Khiêm lập tức chuyển sang chuyện mình thích, "Khi còn bé thích xe hơi nhưng ba mẹ em đều rất bận, không có người mua và cùng em chơi, sau này lớn lên chắc là có loại tâm lý muốn bồi thường cho mình một chút đi, nên em thích Lego."
Hắn nói xong rất tự nhiên nắm tay Đàm Tư Cẩm, dẫn anh đi tới bên cạnh giá sách bày đầy Lego: "Mấy cái này đều do em lắp, chắc cũng mấy năm rồi, anh thích cái nào em sẽ tặng anh."
Đàm Tư Cẩm nhìn từng hàng đồ chơi tinh xảo phức tạp đến hoa mắt, quan sát gần khiến anh chưa bao giờ tiếp xúc với Lego quả thực phải cảm thán. Anh nghe thấy Trình Khiêm bảo muốn tặng mình, vừa định từ chối thì thấy trong tay Trình Khiêm đã ôm lấy cái mũ bảo hiểm Graffiti màu đen chậm rãi đội lên đầu mình.
Đầu trùng xuống, Đàm Tư Cẩm bị đè nặng lắc lắc cổ, Trình Khiêm lại nhẹ nhàng cởi ra cho anh nhìn con số trên mũ: "Đây là mũ do thần tượng tự tay ký tên cho em, hắn là một tay đua nổi tiếng quốc tế nhưng năm ngoái đã giải nghệ rồi, sự nghiệp của hắn là hai mươi mốt năm, cái này cũng là do hắn tự tay phun lên."
Đàm Tư Cẩm bị thao tác liên tiếp làm cho có chút bối rối, anh nhìn chằm chằm con số "21", đột nhiên nhớ tới lúc mình lừa gạt tuổi tác với đối phương.
Hóa ra có rất nhiều câu chuyện đằng sau những thứ này.
Đàm Tư Cẩm lặng lẽ nhìn cái mũ bảo hiểm tiêu hóa lời kể của đối phương, cảm giác trong lòng có thứ gì đó đang chậm rãi hòa tan, hình như tuổi thơ của đứa nhỏ trước mắt này trôi qua cũng không hạnh phúc, mà bây giờ nói đến thứ mình thích thì lải nhải không ngớt, hào hứng bừng bừng, một chút cũng không có bộ dáng lạnh lùng chán ghét như bình thường.
Đây mới là bộ dáng của một chàng trai nên có, hoặc nên nói là người bình thường không nhìn thấy con người khác trong hắn.
Đàm Tư Cẩm đột nhiên cảm thấy mình đang chậm rãi tới gần người này, người trong ấn tượng chỉ biết cường đoạt ở trên giường đang chậm rãi sống động ở trong mắt anh, chậm rãi lấp đầy một mặt khác anh không biết đến.
Loại cảm giác cắt đứt này khó có thể nói thành lời, Đàm Tư Cẩm thử ổn định, lắp ghép nhiều mặt của người trước mắt này lại.
"Thầy"
Đàm Tư Cẩm ngẩn ra một lúc mới hồi phục tinh thần từ trong trầm tư của mình lại, nghe đối phương tiếp tục nói, "Anh có thể chia sẻ chuyện của mình cho em không?"
Đàm Tư Cẩm ngượng ngùng tránh né ánh mắt tha thiết của Trình Khiêm, lần trước anh mới lừa gạt đối phương, còn ở sau lưng vụng trộm điều tra hắn, muốn né tránh hắn, đối mặt với sự thẳng thắn của hắn như mổ xẻ tim gan, anh làm thầy, ngược lại có chút hèn hạ.
"Tôi, tôi rất nhàm chán." Đàm Tư Cẩm có chút ngại cúi đầu, hô hấp lại nóng lên.
Trong nháy mắt khi ý thức của Đàm Tư Cẩm sắp mơ hồ thì bên tai vang lên một câu sâu xa: "Không, thầy chính là kho báu."