Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 78: Bé trai 34 tuổi đời




Nghe anh chồng già đề nghị, tôi liền tiến gần đến nơi ổng nằm và kéo kín rèm xung quanh lại.

- Đừng nói với em là anh nhịn nãy giờ nha, anh muốn bị thận hả?

Tôi mắng nhỏ chỉ đủ 2 người nghe, vừa cầm cái bô lên vừa kéo quần thầy xuống. Còn mặt mày của anh giáo lại đang rất chi là gian tà:

- Đâu có, tự nhiên thấy em về là anh lại mắc, chắc tại 'nó' nhớ em sáng giờ nên muốn được em quan tâm và chiều chuộng đó.

Nhiều khi không thể tưởng tượng nổi là những sự xấu xa này, nó lại hiện hữu bên trong vẻ ngoài quá ư là hoàn mỹ của lão trâu già kia. Chỉ nhìn thầy mà ứ họng vì không biết phải nói gì thêm. Tay tôi cầm 'thằng nhỏ' bên dưới dùm ổng, mông thì bị ổng xoa bóp. Ông chồng lưu manh vừa được xả lũ vừa được hưởng thụ, khuôn mặt có vợ hầu hạ lộ rõ sự thoả mãn và khoan khoái vô cùng.

Bên ngoài, mẹ chồng nhìn chúng tôi khuất đằng sau bức rèm đang bao lấy xung quanh giường bệnh, bà lắc đầu cười rồi ngồi xuống lại bên cạnh chị Tiên. Khi chị đang cố gắng tỏ vẻ thật bình thường trước bà và nghe bà quảng bá về tôi rằng:

- Con gái út của nhà cô đó, cục kim cương hột xoàn của Jack luôn đó. Jack nó cưng con bé như trứng, không để sứt mẻ miếng nào đâu.

Chị Tiên lúc này tuy đang cảm thấy rất khó chịu và ganh tị trong lòng, nhưng giờ cũng chỉ biết mỉm cười thảo mai và hỏi lại bà rằng:

- Anh Jack với cô bé đó bên nhau lâu chưa cô? Con cứ tưởng trước giờ ảnh chỉ chú tâm vào làm việc, không hề hứng thú với chuyện trai gái chứ. Trông ảnh khó thế kia cơ mà.

- Hai đứa mới bên nhau mấy tháng thôi, nhưng đi đăng kí kết hôn rồi. Tại Jack nó giống chú Vũ của con. Một khi chú ý tới ai là xác định cưới luôn chứ không có muốn lằng nhằng.

Mẹ thầy nhiệt tình trả lời câu hỏi của chị Tiên, nhưng cũng sẵn dịp bà muốn an ủi chị ấy. Nên quãng sau này bà nói rất nhỏ, cốt không muốn để tôi và thầy ở bên trong nghe thấy vì sợ tôi lại nghĩ ngợi:

- Thôi Tiên à, cô biết con thương thằng Vinh nhà cô bao nhiêu lâu nay. Nhưng duyên phận của nó, cô tuy là mẹ cũng đâu thể can thiệp hay ép buộc nó được. Con giỏi giang và xinh đẹp như thế này, biết bao nhiêu người ngoài kia trông mong được nên duyên với con. Giờ thằng Jack nó đã có ý chung nhân rồi. Con cũng đừng vì chuyện này mà buồn lòng, hãy tạo cơ hội và mở cửa cho nhiều anh chàng khác cũng đang theo đuổi con đi Tiên.

Vừa nói, bà vừa vỗ lấy mu bàn tay của chị ấy khuyên nhủ, và cũng cảm thấy tội nghiệp cô gái chung tình với con trai mình biết bao nhiêu năm qua. Nhưng số kiếp đã an bài, khi định đoạt con trai bà được sinh ra là để chở che cho bé ốc tiêu mỏng manh yếu đuối kia rồi. Mặc dù từ lâu, bà cũng ưng chị Tiên làm dâu mình ấy chứ. Thấy chị thông minh lại xinh đẹp, cứ tò tò theo sau hỗ trợ thầy bao nhiêu năm nay. Và thật ra khi trước, bà cũng mong muốn con trai trưởng của mình lấy vợ sớm giống chú Jill, không muốn con lập gia đình trễ quá giống ba Vũ cũng không hay. Nhưng cơ bản, ông chồng già của tôi chưa 1 lần ngỏ ý muốn tiến tới cùng với chị Tiên, vì trong lòng ổng không có chút rung động yêu đương nam nữ nào với chị ấy cả.

Từ xưa tới nay, mối quan hệ giữa gia đình thầy và nhà chị Tiên vốn rất thân thiết và khắng khít như anh em. Và chuyện chị Tiên có ý với thầy, từ lâu cả 2 bên gia đình ai nhìn vào cũng biết, còn tích cực 'đẩy thuyền' cho thầy và chị ấy đấy chứ. Nhất là chú Quang và cô Tâm, ba mẹ của chị Tiên ưng thầy làm rể vô cùng. Oái ăm thay, lão trâu già nhà tôi cũng chỉ xem chị ấy là 1 cô em gái, con của bạn thân ba mình thôi. Mỗi lần bị mẹ và em gái gài kèo, về đến nhà là thầy làm căng, góp ý thẳng thắn rằng mình cảm thấy rất khó chịu khi bị áp đặt như thế. Nên dần dà, mẹ thầy và cô Ái cũng không dám trêu ghẹo hay tìm cách giúp đỡ chị Tiên được. Đành ngồi chờ người có thể gây mưa sa bão táp, khiến cây cổ thụ này bị bứng gốc thôi. Và thật may mắn biết bao, nhân tố ấy chính là tôi, con ốc tiêu tuy bé nhỏ nhưng lại có sức công phá mãnh liệt. Đã tạo sét khiến thầy bị đánh trúng đứ đừ luôn.

Khi đã hầu hạ 'anh nhỏ' của thầy xong xuôi, (giờ cho lên chức luôn vì đày tôi quá mà), tôi dang tay kéo rèm ra cho thông thoáng. Sau đó chuẩn bị khăn lau mặt lẫn tay của thầy cho sạch sẽ. Mẹ thầy từ xa trông thấy chúng tôi đã xong chuyện, bèn nói vọng tới chọc ghẹo con trai trưởng khi xưa vốn rất lạnh nhạt với chuyện tình yêu, nay đã có người theo kế bên để 'nâng khăn rửa túi' dùm rồi:

- Jack bây giờ đã có vợ nên nhõng nhẽo dữ ha!

Tôi thì ngại ngùng vì bị mẹ ghẹo, nhưng thầy vẫn rất điềm tĩnh trả lời lại mẹ mình, trong khi chờ đợi tôi chuẩn bị đồ ăn trưa cho ổng:

- Không phải mẹ từng cưng con nhất vì con quá giống ba sao?

Một câu trả lời không thể chối cãi, nên bà đành thở dài và quay sang nói với chị Tiên:

- Từ hồi anh Jack con có vợ xong là ăn nói nhiều ra với mặt mày trông dễ chịu hẳn, con có thấy không?

Chị Tiên quay lên nhìn thầy và cũng chỉ bẽn lẽn cười trả lời lại:

- Dạ... con thấy ảnh ở đây thì vậy. Chứ lên công ty vẫn ít nói với khó gần lắm cô.

- Chắc tại đang có vợ nó ở kế bên nên mới trông nó thoải mái như vậy? Có phải không Jack?

Mẹ thầy hỏi tới thầy đang nhìn chằm chằm bóng lưng của tôi ở góc bên này, cả bà lẫn chị Tiên liền nhận được câu trả lời khẳng định:

“Mẹ nói rất chính xác.” Sau đó ổng liền bắt qua tôi hỏi với giọng giỡn hớt:” Ha ốc tiêu ha!”

Lão trâu già dê à, có người khác ở đây nữa, nên xin lão đừng có tình chàng ý thiếp với tui có được không? Lão không ngại nhưng tôi cảm thấy ngại lắm đó. Chẳng lẽ lão không thấy cô gái đang bị lão làm cho thất tình, trong lòng đang đổ lệ và không chấp nhận được hiện thực, là trước nay lão vốn rất lạnh lùng và gương mặt chẳng bao giờ xuất hiện nụ cười. Nhưng nay đã có người con gái khác khiến lão có thể tươi rói và trông yêu đời hơn rất nhiều, lại còn biết trêu đùa và không ngại ngần bày tỏ tình cảm của mình trước mặt mọi người nữa. Bộ lão không cảm nhận được là cô gái ấy đang cảm thấy rất đau khổ hay sao? Nên đừng ác ôn đến nỗi rải 'cơm cẩu' cho người ta ăn mà thêm đau lòng nữa chớ.

Bưng đồ ăn đến bàn ở giường bệnh của thầy đã được tôi dựng lên sẵn. Tôi bắt đầu bày cháo súp còn nóng hổi cho thầy dùng bữa. Tại ổng mới mổ ruột thừa xong, nên mấy ngày này chỉ được dùng những thức ăn dạng lỏng để dễ tiêu hoá. Sau đó tôi cũng lễ phép quay sang hỏi mẹ thầy và chị Tiên rằng:

- Mẹ với chị đã ăn trưa chưa ạ? Để con bày ra bàn ăn ngoài này mình dùng chung luôn nha!

- Mẹ mới ăn rồi con. Con cứ ăn đi rồi còn lên trường học nữa kìa.

- Chị cũng có việc đi bây giờ rồi, em cứ ăn đi em!

Chị Tiên trả lời tôi xong cũng đứng dậy cầm giỏ xách và xấp tài liệu thầy vừa xem xét xong. Sau đó chào mẹ thầy cùng anh giáo và cũng tạm biệt tôi rồi rời đi. Khi bóng chị ấy vừa khuất sau cánh cửa, anh giáo lại bắt đầu bày trò nhõng nhẽo.

- Ốc tiêu, hay em ăn trước cho no rồi đút anh ăn đi. Anh cầm muỗng không có nổi!

Ơ hơ hơ, vừa nãy còn thấy ổng ngồi gõ bàn phím lạch cạch trông khoẻ khoắn lắm mà. Giờ lại dở chứng than không cầm muỗng được là sao?

Mẹ thầy trông thấy thế đành lắc đầu và lẩm bẩm: “Cha con gì đâu cái nết y chang nhau”. Nói rồi bà cũng ngả lưng ra ghế dành cho người nuôi bệnh để nằm nghỉ chốc lát, cho 2 vợ chồng bọn tôi ở đó muốn tình tứ gì với nhau thì làm.

Tôi đành leo lên giường bày đồ ăn của mình lên bàn ngồi ăn chung với thầy, đợi cho cháo nguội rồi đút cho bé trai già 34 tuổi đời, lâu lâu được bệnh 1 lần nên đang có cớ làm nũng.

Khẽ vuốt tóc tôi lên tai rồi cố rướn người hôn lên má tôi 1 cái, thầy nhìn tôi đang ngồi kế bên ổng với ánh mắt tràn đầy vẻ sủng nịnh. Nhưng lời nói lại trái ngược hoàn toàn với nội tâm của mình:

- Cái mặt em ngày càng trông khó ưa lắm rồi đó!

- Chắc cái mặt anh dễ mến lắm ha!

Tôi chua ngoa đáp trả, lại rất nhanh bị thầy dùng tay bóp 2 bên má của tôi lại. Sau đó xoay mặt tôi sang bên ổng và 'ứ'. Tôi bị ổng cắn mạnh vào mỏ nhưng không dám la lớn. Hai mắt tròn to hằn rõ sự tức giận, chỉ biết dùng tay xoa lấy cặp môi mới bị 'phập' mà nhỏ giọng mắng mỏ:

- Anh này nữa!!!

- Ai kêu thấy ghét quá làm chi.

..................

Chiều ấy, sau khi tôi học xong rồi chở lại bệnh viện để chăm chồng. Liền cảm thấy vô cùng hốt hoảng vì phòng bệnh lúc này toàn trái cây, hoa quả, các loại yến, sâm thảo dược, thuốc bổ....mà bạn bè, người quen và các đối tác làm ăn của thầy gửi tặng để hỏi thăm sức khoẻ. Tất cả dồn lại bày muốn gần nửa cái phòng luôn. Lúc trưa tôi chỉ thấy có vài giỏ, trong vòng mấy tiếng mà quà cáp tăng lên gấp bội, nhìn thôi mà đã thấy muốn chóng hết cả mặt mày.

Tôi tạm biệt mẹ chồng để bà về với ba Vũ và cũng nói với bà rằng, ngày mai bà khỏi cần lên coi sóc thầy vì là thứ 7 cuối tuần rồi, tôi không có tiết học nào nên cả ngày sẽ ở đây với thầy luôn. Dặn 2 ông bà cứ ở nhà Tổ nghỉ ngơi, đừng đi tới lui mà mệt người vì thầy đã khoẻ ra rất nhiều rồi, nên 2 ông bà đừng lo lắng gì về vợ chồng tôi nữa.

Theo tiễn chân bà xuống dưới sảnh bệnh viện, vừa đi bà vừa nói riêng với tôi:

- Bé Phương à! Con đừng để tâm chuyện gì về bé Tiên kia với chồng con nha. Thật ra giữa 2 đứa nó không có gì với nhau trong quá khứ hết. Mẹ biết con bé đó nó thương thằng Jack nhiều lắm, nhưng Jack nó không có tình ý gì với nó đâu. Nhưng mẹ vẫn sợ chuyện ấy lại làm con buồn và nghĩ ngợi nhiều. Nhưng con cứ luôn tin tưởng Jack nha con, mẹ đảm bảo nó sẽ không bao giờ khiến con cảm thấy tủi thân hay làm điều gì phản bội con đâu. Mẹ cũng đã nói chuyện riêng với bé Tiên, cũng khuyên nó hãy quên chồng con đi rồi. Mong nó hiểu chuyện và thông suốt mà đừng làm gì mù quáng, lại khiến cho 2 vợ chồng con lục đục. Nhưng dù có như thế nào, mẹ cũng sẽ đứng về phía con và bảo vệ con. Nên có chuyện gì con cứ nói và tâm sự cho mẹ nghe, mẹ sẽ đứng ra giải quyết cho con. Nha con!