Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 61: Đanh đá ngang ngược




Chắc có lẽ anh giáo đang chọc ghẹo tôi cho vui để bớt căng thẳng đây mà. Nhưng mà đùa kiểu này, tôi thấy sợ hơn là thấy vui đó. Nên khi nghe thầy dứt khoát nói như thế, tôi bèn gãi đầu và cười giả lả:

- Anh đừng có giỡn nữa mà, em còn nhỏ xíu thế này mà đăng kí kết hôn cái gì chứ?

Thế nhưng thầy đã từng nói, ổng không thích nói đùa, 1 khi nói là sẽ làm mà.

- Nhìn mặt tôi, em thấy có giống là đang giỡn chơi với em không?

Chết thật đấy! Cũng tại tôi ngu si, tự nhiên đi móc cái chuyện này ra làm chi, để giờ ổng cho tôi đi ký án tù chung thân luôn rồi kìa.

- Thôi, anh muốn gọi em sao cũng được hết á, coi như em chưa nói gì hết nha anh. Anh cứ tập trung lái xe đi ha.

Tôi xạo sự tìm cách lảng tránh vấn đề này, không muốn cùng thầy bàn sâu thêm nữa. Nhưng dễ gì, nước đang đục thì thầy phải thừa cơ hội thả câu chứ, chần chờ đến bao giờ? Nên ổng 'trap' tôi luôn:

- Em nói như thế, là từ giờ em chấp nhận việc tôi gọi em là vợ luôn có đúng không? Vậy thì tôi sẽ để cho pháp luật bảo hộ danh xưng này của em cho đến khi tôi chết.

Ủa đâu ra vậy? Ủa vụ gì vậy trời? Ổng tự biên tự diễn luôn kìa mẹ ơi. Nghe thầy nói xong tôi khiếp vía vội trớ lại liền:

- Không phải mà, ý em không phải vậy?

- Chứ ý em là sao?

Không phải là tôi từ chối thầy, bộ ổng không thấy là tôi còn quá trẻ tuổi để nghĩ đến chuyện kết hôn sao? Thanh xuân của tôi, tuổi trẻ của tôi không thể trói buộc vào hôn nhân sớm quá được. Nên tôi ấp úng trả lời thầy:

- Có...có quá sớm không anh? Em chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình và làm đám cưới đâu. Em mới học năm nhất, còn chưa học xong nữa mà.

Cứ tưởng thầy sẽ suy nghĩ lại về lý do chính đáng của tôi. Ấy thế mà tôi bị ổng nhìn cách đầy ủ khuất kèm theo những lời bắt bẻ đầy ngang ngược:

- Vậy là mấy tháng nay, em coi tôi như chơi qua đường thôi có đúng không? Em không muốn chịu trách nhiệm về đời trai mà tôi đã dành hết cho em. Vì em ỷ em còn trẻ, định chơi chán chê tôi xong cho đến khi tôi già là em đá cái 1, sau đó em đi kiếm thằng khác trẻ khoẻ hơn để cặp kè. Em định sẽ bỏ tôi bơ vơ 1 mình cho đến chết luôn có phải không?

Hả? Nữa rồi, nghe thầy xổ 1 tràng những lời ăn không nói có vu oan cho mình, tôi ngu mặt và bất lực nhìn thầy. Ngời ngợi chói loá như ổng thế kia, tôi đây không sợ mất ổng thì thôi. Ở đó mà anh giáo sợ mình ế cho đến chết như vậy sao? Nhịn không nổi, nên tôi cũng ấm ức đáp trả:

- Anh nói gì kì vậy? Em chơi anh qua đường hồi nào? Ai kêu anh không kiếm người trạc tuổi mình quen rồi cưới đi. Tự nhiên hốt em về xong tối ngày cứ đổ oan là em mê trai trẻ hoài.

Và tôi bị thầy bật lại:

- Ủa em nói vậy là sao? Vậy là trước giờ em không tự nguyện có đúng không? Đó, tôi biết mà, chỉ xin 1 tờ giấy đăng ký kết hôn để cho tôi chắc kèo và yên tâm mà không chịu. Thế mà tối ngày nói thương tui yêu tui, hoá ra toàn là những lời xảo trá. Đã thế còn kêu tui đi quen rồi cưới người khác. Vậy là trước nay em đâu có thật lòng với tui đâu, cũng chẳng có ý nghĩ muốn cùng tôi răng long đầu bạc. Thôi tui hiểu rồi, tui biết rồi...

Thầy không thèm dòm sang tôi nữa, vừa lái xe vừa nói bâng quơ 1 mình cách đầy móc mỉa.

Thấy mặt anh giáo hờn dỗi trông thấy tội quá, tôi đành xin khất nợ:

- Tại em còn chưa chín chắn, cũng vừa mới tốt nghiệp cấp 3 không bao lâu. Vả lại, em còn nhiều dự định và ước mơ lắm, em chưa muốn lấy chồng rồi sinh con đẻ cái đâu anh. Anh để cho em thư thả từ từ có được không?

Anh giáo quay sang nhìn tôi với đôi mắt thoáng có nét buồn, nhưng rất nhanh, thầy tiếp tục nhìn thẳng để dòm đường lái xe. Và 1 câu hỏi được thầy đề cập:

- Có phải...là tôi đang giam cầm thanh xuân của em?

Tôi không đồng tình với ý kiến này của thầy, giam cầm cái gì chứ? Cứ như chú thím Jill Na, họ là cả tuổi thơ, cả thanh xuân và sẽ là cả đời của nhau đó. Chả lẽ nói họ là đang giam cầm nhau sao? Tôi yêu anh giáo và ở bên thầy từ khi còn trẻ như thế này là tôi hoàn toàn tự nguyện. Chẳng qua là do gặp thầy khi còn quá nhỏ tuổi, nên nhiều người sẽ nghĩ là tôi chôn vùi tuổi trẻ ở nơi thầy. Nhưng thật ra chúng tôi cũng như bao cặp đôi khác, yêu đương nhau và muốn ở bên nhau dài lâu như lẽ thường tình thôi. Mà nói thật, 1 người quá đỗi tuyệt vời như thầy, lại thương yêu, chăm lo và chung tình với tôi cách hoàn hảo như thế này, thì tôi cần gì phải đứng núi này trông núi nọ nữa.

Vội lắc đầu để phủ định câu hỏi của thầy, tôi liền bày tỏ cõi lòng của mình với anh giáo:

- Không phải mà anh, anh đừng nghĩ là anh đang giam cầm em. Chỉ là em còn quá nhỏ, chưa làm được gì cho anh và cho đời hết. Biết là anh cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Nhưng mà mình làm đám cưới sớm như thế rồi em phải sinh con đẻ cái. Thật sự là em chưa sẵn sàng mà. Em lo thân em còn chưa xong, mà anh bắt em lo thêm con cái nữa. Nghĩ tới em hãi lắm!

Nghe tôi nói 1 tràng về những suy nghĩ của mình, anh giáo vội cau mặt nhìn tôi rồi cũng trần tình những ý định của mình:

- Trời ơi bà nhỏ của tui ơi! Tui dẫn bà đi đăng kí kết hôn là để cho bà có 1 danh phận rõ ràng với tui. Rồi còn cho bà nhập vào hộ khẩu nhà tui nữa. Mai sau bà có giấy tờ ở trên thành phố, đi làm việc gì cũng dễ dàng tránh thủ tục rườm rà. Chứ tôi có bắt bà lên lễ đường làm đám cưới liền, rồi tiêm cho bà trương bụng bắt bà nghỉ học ở nhà chăm con đẻ cái đâu mà bà lo xa dữ vậy hả?

Hơ, thì ban đầu ổng nói oạch toẹt ra vậy đi. Đùng đùng kêu đi đăng kí kết hôn làm tưởng bắt làm đám cưới rồi đẻ đái luôn chứ.

- Ủa, là ý anh muốn mình đăng kí xong rồi để đó, chừng nào làm đám cưới cũng được hả?

Lại nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn 1 đứa con 'giời'. Thầy thở dài lắc dầu, sau đó tiếp tục giải thích với tôi bằng giọng xóc xỉa:

- Dạ vâng, em đưa chị đi kí giấy, rồi chừng nào chị muốn làm đám cưới hay có nhu cầu sanh nở thì liên hệ với em để em chuẩn bị. Giờ thì chị tập trung lo học hành, rồi muốn tung hoành ngang dọc chơi bời hết cái tuổi trẻ của chị cho đã đời đi. Chừng nào mà chị thấy tóc tai tui bạc phơ bạc phất như 1 ông lão á, lúc đó chị hãy ngó ngàng tới tôi. Ha, vừa ý chị chưa?

Haha, nghe thầy nói xong tôi mắc cười quá. Nhìn khuôn mặt đang bặm môi của thầy mà tôi thấy dễ thương quá chừng luôn. Ôi cái nết kỳ khôi đanh đá này, sao mà cái gen nó trội như thế này không biết.

Khẽ mỉm cười, tôi vươn mặt tới hôn cái 'chụt' lên má thầy 1 cái rồi ngọt giọng làm hoà, để an ủi ông chú có tâm hồn hay dỗi hờn này. Nhưng cũng không quên chọc ghẹo ổng:

- Vậy thì anh đưa em bao nhiêu tờ em cũng ký hết luôn. Đợi khi nào anh có tóc bạc thì mình làm đám cưới rồi sinh con sau vậy, ha anh ha!

Lời nói của tôi vừa dứt, anh giáo già liền bặm môi, rồi đưa tay cú lên đầu tôi 1 cái trách cứ:

- Vậy thì em đợi đến lúc tôi nằm yên trong quan tài, rồi mình làm 'minh hôn' luôn đi!

( Minh hôn hay còn được biết với tên Âm hôn (đám cưới ma) là một hủ tục ghê rợn của người Trung Quốc. Đám cưới này là sự kết duyên giữa hai người đã mất hoặc 1 người vừa mất và một người còn sống)

Nhiều khi tôi nghĩ tới mà thấy mắc cười anh giáo và cha Vũ già của tôi thiệt, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ bỏ theo trai trẻ. Nói ra cũng tội nghiệp lắm ấy chứ, nhưng ai kêu yêu gái nhỏ tuổi quá làm chi, để tối ngày nơm nớp lo sợ mình ngày 1 già mà vợ mình còn phơi phới.

Muốn lẫy lại thầy cho bõ ghét. Nên nhìn sang thầy, tôi liền bắt bẻ:

- Không cầu hôn em miếng nào, cũng chả hỏi là em có đồng ý hay không? Mà anh ào ào đòi hốt em lên phường làm vợ anh liền. Hỏi ai mà không tủi!

Thề luôn, tôi vừa vu vơ nói bâng quơ xong, anh giáo không nói chuyện với tôi nữa, mà lẳng lặng đeo Airpods lên tai. Sau đó gọi điện cho ai đó trong tích tắc:

“Kiệt, cậu liên hệ với quản lý toà nhà Empire City bao hết tầng trên cùng dùm tôi. Báo với bên tổ chức sự kiện trang trí trên đó thật lãng mạn, cho họ thời gian khoảng 1 đến 2 tiếng đồng hồ để 'set up'. Tranh thủ càng nhanh càng tốt để tôi cầu hôn vợ tôi liền. Sẵn tiện, cậu gọi qua bên chị Hà, chiếc nhẫn 'The Unique Pink' không đem đi đấu giá nữa, đóng hộp nó cẩn thận chuẩn bị mang qua cho tôi gấp.” Rồi thầy đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó tiếp tục nói với anh Kiệt: ”Bây giờ là 8 giờ tối, tôi muốn đúng 10 giờ, mọi thứ phải sẵn sàng để tôi vào việc.”

Ặc, tôi nghe anh giáo nói 1 lèo mà không kịp cản. Nói giỡn chơi có chút xíu ai ngờ ổng làm thiệt kìa. Tự nhiên tôi thấy có lỗi với cấp dưới của thầy quá, vì tôi chắc họ vắt chân lên cổ chạy không kịp với thầy luôn. Tình thế đang vô cùng khẩn cấp, tôi quýnh quáng bám lấy cánh tay thầy vội lên tiếng can ngăn, khi thầy còn chưa tắt máy với anh Kiệt:

- Em đùa mà anh, em giỡn á. Anh đừng bày vẽ làm gì mất công tội người ta. Em đồng ý làm vợ của anh liền nè, nên anh khỏi cần cầu hôn làm gì cho phiền phức. Em sẽ nghe lời, mai theo anh đi đăng ký kết hôn ngay luôn.

Thầy cho dừng xe ở bên vệ đường, tai vẫn gắn 'headphone' và híp mắt nhìn sang tôi đang trắng mặt trắng mày ở cạnh bên. Nhưng cơ bản là ổng vẫn rất cố chấp:

- Tôi cứ làm cho đúng thủ tục, con gái tụi em sợ bây giờ nói như thế, chứ mốt có chuyện lại dở chứng bắt bẻ tôi nữa cho coi.

Thấy thầy rất cương quyết, tôi phải tháo dây an toàn mà lao đến ổng quyết can ngăn cho bằng được. Cái này mà là cầu hôn tôi gì chứ, phải gọi là cầu hồn mới đúng hơn:

- Em xin anh đó, em không muốn rườm rà để người ta dòm ngó đâu. Em thề sau này em sẽ không bao giờ bắt bẻ, nếu có, anh cứ việc ngắt tím mông em đi.

Phải cam đoan dữ dội như thế, thầy mới tha cho tôi rồi nói với anh Kiệt tạm thời không triển khai kế hoạch nữa. Như thế mới khiến tôi thở phào và vuốt mồ hôi trên trán. Người gì đâu mà cục tính thấy sợ luôn hà.

Thành công làm cho tôi 1 vố xanh mặt, thầy đưa tay tháo tai nghe ra, ung dung tự đắc nhìn tôi và yêu cầu:

- Em đã đồng ý làm vợ tôi rồi, thế thì gọi tôi 1 tiếng 'chồng' coi xem như thế nào?

Nhìn thầy đầy uỷ khuất, nhưng sợ ổng lại dở tính làm khùng làm điên lên nữa, tôi đành ngọt ngào sến sẩm trong sự gắng gượng:

- Chồng ơi!!!

'Phái, phái, chảy nước miếng'. Nghe tôi gọi với danh xưng mà thầy hằng mong muốn. Đôi mắt chim ưng bỗng sáng lấp lánh ngàn sao trong con ngươi đen tuyền kia. Nhướn chân mày nhìn sang tôi, thầy liền hắng giọng để mong được nghe thêm lần nữa:

- Gì? Gọi lại cho tôi nghe xem. Cái mặt sao giống như đang miễn cưỡng quá vậy?

Mặt tôi cau có, nghe thầy hạnh hoẹ phải cố giãn các cơ ra và dài mỏ nói:

- Em gọi anh là 'chồng yêu', anh đã nghe rõ chưa ạ?

Toàn thân muốn nổi sải rần rần, nhưng tôi vẫn ráng tỏ ra cute hột me cách sượng trân để chiều lòng anh giáo. Thế là anh ấy híp mắt cười khoái chí vô cùng. Công nhận thầy cười rạng rỡ như thế này trông ấm áp và hiền hoà quá chừng luôn.

Một tay cầm vô lăng, tay còn lại thầy vươn qua nhéo nhẹ mũi tôi 1 cái và tỏ ý cực kỳ hài lòng:

- Tốt, từ giờ cứ thế mà phát huy nghe hông?

Nhưng tôi đâu biết, trong đầu anh giáo đang muốn chuẩn bị thật nhiều thứ tuyệt vời khác cho tôi đâu.