Trước khi chúng tôi lên xe, dượng - chồng của mẹ, có gọi điện thoại tạm biệt tôi và thầy Vinh. Vì ông chuẩn bị đưa mẹ tôi lên chuyên cơ riêng trở về lại nước Mỹ để cùng nhau giải quyết mọi sự. Ông gửi gắm tôi lại cho thầy và cầu chúc tôi luôn được sống hạnh phúc, cũng khuyên tôi hãy quên đi người mẹ không có nhân đạo này. Tôi cũng gửi lời chúc ông có thật nhiều sức khoẻ, mong ông hãy giơ cao đánh khẽ với mẹ tôi dùm, và hẹn 1 ngày nào đó có thể gặp lại ông.
Trên đường đi đến nhà Tổ của ba mẹ thầy, tôi cứ luôn miệng lải nhải ổng suốt:
- Ba thầy, có khó không vậy? Em còn nhỏ tuổi như thế này, rồi lỡ ba thầy không chịu em thì làm sao?....Thầy, hay để em lớn thêm 1 xíu nữa rồi thầy hãy đưa em về vẫn chưa muộn mà...Rồi thầy ơi, 2 người em của thầy á, đáng tuổi cô chú em luôn đó! Rồi giờ em xưng hô như thế nào đây?...Sao em cứ thầy kì kì làm sao á thầy! Nó sai sai như thế nào á!!!!
Thế là tôi làm cho anh giáo quạu:
- Em ngồi em nói thêm tiếng nữa là tui búng nát cái mỏ em nha...Đang chạy xe mà nó ngồi nói suốt từ lúc ở nhà đến giờ, hỏi tôi có nóng máu không?
Tui bĩu môi, mặt mày chù ụ quay mặt ra cửa sổ không thèm dòm tới ổng nữa. Tức mình nói bâng quơ với thầy vài lời rằng:
- Người ta hồi hộp cũng không cho, xin ở nhà cũng không cho ở, ép đi rồi giờ đòi hành hung người ta!!! Ai mà chịu cho nổi!!!
Ông giáo dừng đèn đỏ ngay chỗ ngã tư, liền bực bội quay sang nạt tôi:
- Ơ cái con nhỏ này, giờ em muốn sao? Tui đã nói là nhà tui ai cũng dễ thương với dễ chịu hết, mà em cứ hỏi tới hỏi lui hoài. Tui đem em về nhà ra mắt, chứ có đem em đi hiến tế đâu mà em ngồi đó lo lắng rồi bồn chồn vậy?
Ừa, thầy nói hay lắm, con gái nhà người ta mới 18 tuổi, năm nhất còn chưa học xong, đi tắm thầy còn phải theo sau gội đầu kỳ cọ dùm. Tự nhiên giờ thầy bắt con nhà người về ra mắt với tư cách người yêu, trong khi đó nhà thầy toàn lão làng không mới ác nghiệt, thử hỏi sao tôi không cảm thấy hoang mang cho được.
Tôi ấm ức không thèm đôi co với ổng nữa, tay vân vê tà áo tự trấn an mình bình tĩnh lại. Ông thầy biết mình hơi quá đáng với tôi, nên lúc này mới vươn tay xoay cái mặt đang phụng phịu của tôi qua nhìn ổng, rồi hạ 'tone' giọng an ủi:
- Em đừng lo lắng vô ích nữa, trước khi dẫn em về là nhà anh đã biết rõ em như thế nào rồi, nên em không cần phải giới thiệu về mình nữa đâu. Cứ coi như đây là gia đình mới của em, việc trước mắt là cứ tập làm quen các thành viên trong gia đình anh như người nhà của em đi. Anh cam đoan em sẽ mau chóng hoà nhập thôi. Còn ba anh, bề ngoài tuy trông khó tính, nhưng thật ra cõi lòng ông ấm áp lắm, y như anh á!
Vâng, nghe 'y như anh' là tôi cảm giác sự âu lo của mình nó dày thêm vài phần. Đối với mẹ thầy thì tôi không lo lắng gì, vì bà dễ thương và dễ gần vô cùng do tôi đã tiếp xúc qua rồi. Nhưng nghe kiểu cách thì người tôi đang sợ nhất, có lẽ là ba của thầy. Người đàn ông đã 72 tuổi, và thua nội tôi có vài tuổi chứ mấy. Tôi xưng bằng ông là quá hợp tình hợp lý luôn.
Thấy tôi còn đang nghe ngóng thêm về thông tin của gia đình thầy. Anh giáo lại tiếp tục đề nghị:
- Mà nè, về tới nơi em nên xưng tôi bằng anh cho nó đúng ngữ cảnh nha, chứ đừng có thầy này thầy nọ nữa, có nghe hông?
- Em biết rồi mà, thầy nói em hoài!
Nhưng còn chưa hết, không biết thầy đang ghẹo hay nói thiệt với tôi, mà lại hỏi dò tôi rằng:
- Em, có yếu bóng vía không vậy?
Tôi bắt đầu thấy mùi tâm linh, nên phải hỏi lại thầy liền:
- Có chuyện gì sao thầy?
Và anh giáo ma mãnh bật cười:
- Tôi hỏi em vậy thôi chứ có gì đâu. Vì đối với dâu mới là bà nội tôi hay muốn hỏi chuyện lắm!
Bà hỏi thì tôi trả lời, ổng làm gì nói thấy ghê. Ơ nhưng mà:
- Bà nội thầy còn sống không?
Ông giáo mím môi cười càng làm cho câu chuyện thêm nhiều phần bí ẩn, tôi bắt đầu cảm thấy bối rối khi thầy trả lời rằng:
- Bà còn sống ở bên kia thế giới tầm 44 năm rồi!!!
Waoooo!!! Thầy thật là biết cách nói đùa. Tôi đang tính kêu ổng thả tôi xuống đường để tôi tự đi bộ về chung cư thì...đến nơi mất tiêu rồi. Và tôi bắt đầu căng não, tay chân lạnh ngắt khi cánh cửa sắt to chà bá lửa như cổng lâu đài, đã được bảo vệ bên trong phòng trực nhấn nút cho tự động mở ra.
Ngồi ở trong xe, tôi ngơ ngẩn vì nơi đây sao giống 1 khu vườn cổ tích quá trời luôn. Đẹp 1 cách tàn canh mà quên mất có 1 chú bảo vệ đang đứng bên đường cúi đầu chào chúng tôi trong xe.
Trời đã quá trưa và tiết trời ở Sài Gòn, trong giấc này sẽ cảm thấy rất nóng nực cho xem. Nhưng khi tôi vừa đặt chân ra khỏi xe, tôi lại nghĩ mình đang ở trên Đà Lạt quê nhà mình mới đúng á. Cái không khí mát rười rượi mà bên trong ngập tràn hương hoa cỏ phà vào 2 cánh mũi, khiến tôi ngơ ngẩn và chìm đắm trong sự mơ mộng về nơi quá đỗi xinh đẹp này. Tôi không biết nên gọi nơi này là gì cho chính xác, siêu biệt thự, hay khu nghỉ dưỡng tư nhân đây? Vì cái nào cũng thấy đúng với tên gọi của nó. Thôi cứ gọi là nhà Tổ mà thầy vẫn hay gọi vậy.
Ta nói hoa màu cây cỏ phủ xanh um xung quanh đến bát ngát, và tôi nghĩ đây chỉ là 3 phần nổi ở phía mặt tiền, còn 7 phần chìm nằm phía sau chắc nó còn bạt ngàn hơn trên đây. Nếu so sánh diện tích khu vườn phía sau nhà bà nội tôi, chắc chỉ bằng 1 góc ở trong đây thôi.
Xung quanh tôi là đủ loại hoa, đủ loại cỏ, có mấy giống cây chỉ được thấy ở bên trời Âu thôi, mà nơi đây cũng có trồng nữa. Cho thấy rõ gia đình thầy bề thế như thế nào rồi. Trên các tán cây cao xanh, chim chóc kêu ríu rít muôn phương, vì nơi đây đất có lành thì chim mới đậu nhiều như thế này. Chỗ những luống hoa đủ màu sắc kia, có mấy cánh bướm đang dập dờn bay rồi đậu. Xa xa, căn nhà được xây dựng bằng gỗ hoàn toàn trông hoành tráng vô cùng, được đặt chễm chệ ở chính giữa rừng cây trông uy nghiêm và lừng lẫy lắm. Nhưng căn nhà to lớn ấy, lại rất đỗi hài hoà và tương thích với khu vườn có vô vàn cây cối xung quanh này. Tất cả tô điểm và tạo nên 1 bức tranh thiên nhiên vô cùng tuyệt mỹ.
Đang đứng cạnh thầy đưa mắt ngó dáo dác xung quanh, tôi bỗng nghe tiếng gọi của vài đứa trẻ nhỏ đồng thanh réo lên:
- Bác hai ơiiiii!
Từ phía bên kia, có 2 đứa bé gái nhỏ, buông bỏ 2 chiếc xe đạp Hello Kitty của mình xuống và ríu rít chạy đến bên thầy mà gọi í ới. Mẹ ơi! Con nhà ai mà sao dễ thương quá trời quá đất luôn vầy nè.
Tôi nhướn mày nhìn 2 đứa nhỏ đang chạy lon ton đến chào đón thầy. Và anh giáo già nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó liền ngồi xổm xuống và giang rộng 2 cánh tay ra bế cả 2 bé lên cùng 1 lúc. Hai đứa nhỏ thi nhau quàng vai bá cổ và thủ thỉ với thầy:
- Sao bác 2 về lâu thế, con đợi bác mãi!
- Bác 2 ơi, con nhớ bác chết mất!!!
Hai đứa cháu gái của thầy, tôi thề luôn, nhìn tụi nó như mấy diễn viên nhí í. Nom, đứa chừng 5 tuổi, đứa chừng 3 tuổi thôi. Chị lớn có khuôn mặt hao hao giống mẹ thầy, khả ái và cực kỳ xinh xắn. Nhìn vào chỉ muốn yêu thương và chiều chuộng. Còn bé gái nhỏ, kì diệu là mái tóc của nó màu nâu nhạt và xoăn gợn sóng bồng bềnh như lai tây í. Tuy các nét trên mặt cũng có phần giống chị nó, nhưng lại sắc sảo, nét nào nét nấy căng đét và hút hồn cực kỳ. Cái miệng nó dẻo quẹo à, và coi bộ bà nhỏ này, cũng hung dữ và miệng mồm lắm luôn.
Thấy tôi, 1 người lạ mặt đi cạnh bác 2 của tụi nó. Không để thầy nhắc, chúng nó đã khoanh tay và lễ phép:
- Em chào chị ạ!!!
Anh giáo bật cười, ai kêu tôi nhìn nhỏ con với trẻ quá, nên cháu thầy tụi nó xưng tôi là chị đúng rồi. Giống mấy bé trong trại trẻ Bé Thơ hay thường xưng hô với tôi thôi. Thầy vội lên tiếng chỉ dạy chúng nó rằng:
- Hai đứa phải gọi là bác 2 gái cho quen đi nghe chưa???
- Dạ.....
Phụt!!! Tới lượt tôi muốn sặc nước miếng, chưa có cưới hỏi gì mà ổng cho tôi lên chức sớm quá vậy không biết nữa. Nên tôi nhăn mặt và ú ớ:
- Em thấy..sao sao í!!!
- Chứ em muốn 2 đứa nhỏ này gọi em ra sao?
Tôi đang gãi đầu khó xử với ca này, thì 2 bé nhỏ lanh lợi hỏi nhỏ vào tai thầy:
- Bác gái xinh đẹp này, là vợ của bác 2 có phải không ạ?
- Bác hai cuối cùng cũng có vợ giống ba con rồi hì hì!!!
Sao 2 bà nhỏ này tài lanh dễ sợ luôn kìa, tôi nghe tụi nó nói với thầy mà muốn cười tét rốn.
Do nào giờ tôi rất khoái con nít, nên liền tiến đến nhéo má để nựng và vuốt tóc 2 đứa cháu thầy mà bắt chuyện làm quen trước:
- Hai bạn nhỏ này tên gì ta? Nói cho bác biết có được không?
Thế là 2 con bé nhanh nhảu, đứa lớn thì:
- Dạ con tên Jenny.
Còn bà nhỏ:
- Dạ con tên là Jinny ạ!
Khi tôi đang cùng thầy và 2 đứa nhỏ trò chuyện, bỗng:
- Dạ con chào bác hai! Con chào cô ạ!
Tôi xoay qua...Chắc tôi chết, chắc tôi chết. Sao con cháu thầy toàn cực phẩm như thế này, ai mà chịu nổi đây?
Trước mắt tôi là 1 cậu nhóc, nhắm chắc hơn bé gái lớn kia 1 hay 2 tuổi. Khuôn mặt sáng sủa và rất điển trai, nhưng không phải kiểu 'lạnh lùng boy' giống bác 2 nó đâu. Mà tôi cảm giác thần thái của thằng bé này, đảm bảo mốt nó đào hoa với sát gái dữ lắm nè. Bởi nó có đôi mắt lẫn khuôn miệng biết cười, các nét mặt trông rất 'baby cool'. Mới bay lớn mà ăn mặc bảnh tỏn với tóc tai gọn gàng. Đúng chất là nam thần nhí luôn á.
Thầy gật đầu chào lại nó và trên tay vẫn ẵm 2 bà nhỏ kia. Sau đó lên tiếng hỏi nó rằng:
- Bé Joe của bác vô lớp 1 rồi có chăm chỉ viết bài và học bài không đây?
- Dạ có ạ! Bác 2 có khoẻ không ạ?
- Bác vẫn khoẻ con, mà ba mẹ tụi con đâu hết rồi?
Thằng bé chỉ ra phía căn nhà chòi bằng gỗ, bên dưới là hồ sen đang nở rộ sắc hồng phấn, sen kẽ với các lớp lá xanh cốm xung quanh. Và nó lanh lợi trả lời:
- Ba con đang gọt xoài xanh cho mẹ con với cô út ăn ạ!
Tôi đưa mắt trông ra và thấy có 3 người lớn ở tít đằng đó, đang cười toe toét nhìn ra hướng tôi và thầy cùng sấp nhỏ ở đằng này. Họ đang xì xầm to nhỏ điều gì đó hình như rất vui vẻ. Cũng từ xa, tôi trông thấy 1 người đàn ông có sắc vóc na ná thầy, ngồi bên cạnh là 1 mỹ nhân có mái tóc nâu bồng bềnh giống bé gái nhỏ bên đây. Và kìa, thần tượng của tôi, nhà thiết kế thời trang Alisa Khổng, đang vừa cười và gọi vọng tới đằng này:
- Ăn xoài không anh 2!!!!