Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em?

Chương 22: Em tin vào sự trinh trắng của thầy




Thầy thấy tôi đưa đôi mắt muốn đổ lệ của mình lên, và nói những câu như thể ổng là gã đàn ông vô cùng tồi tệ. Mặt ổng bỗng chốc đần ra và chân mày chau lại khó chịu hỏi:

- Em vừa nói cái gì vậy?

Đến nước này thầy còn giả bộ nữa sao? Ngời ngợi như ổng mà nói với tôi mấy câu ngôn tình, rồi quảng cáo bản thân mình trai sạch, gì mà bút chưa mở ngòi viết. Chắc viết tè le hột me rồi mà còn nói nhăng nói cuội với tôi. Thầy tưởng tôi là gái quê còn nhỏ xíu, nên ổng nói gì là tin ngay sao? Bộ tôi là con nít mới lớn dễ dụ lắm sao? Lần này tôi không yếu đuối nữa, hít 1 hơi để lấy can đảm. Tôi nhìn thẳng vào mắt thầy và dõng dạc nói:

- Thầy nói thầy chưa từng yêu ai hoá ra chỉ là nói dóc thôi phải không? Thầy chưa yêu ai mà phòng ngủ của thầy có đồ phụ nữ như thế? Là của vợ cũ hay người yêu cũ của thầy vậy? Giờ thầy kêu em mặc đồ của người ta, vậy thầy coi em là cái gì đây? Hic, em đi về, em không chơi với thầy nữa đâu.

Tôi ấm ức nói hết 1 tràng vào thẳng mặt thầy, sau đó đòi mở cửa đi ra ngoài. Mà không trông thấy là cái mặt thầy đang tái mét lại, quai hàm đã bạnh ra và nghiến lại với nhau.

- Đứng lại chưa hả cái con ốc tiêu ngu ngốc kia? Em dám ăn nói xằng bậy chuyện gì đây hả?

- Em kệ thầy, em đi về đây!

Tôi đùng đùng bỏ đi không cho ông giáo già có cơ hội giải thích. Tại ban đầu tôi đã nói tôi nhạy cảm với sự thành thật của đàn ông lắm. Nên bởi vậy với cái đầu óc đã bị đầu độc ngay từ nhỏ của tôi, đâm ra khi đụng chuyện tự nhiên sự phòng vệ và cảnh giác nổi lên rất cao. Nhiều khi ngồi nghĩ lại khoảnh khắc này, tôi thấy mình như 1 con điên, vô cùng trẻ con và bốc đồng cực kì!

Khi tôi chưa kịp cầm lấy cái nắm cửa, ông giáo từ sau đã tóm lấy eo tôi rồi bế thốc tôi vác lên vai, khiến tôi la oai oái hét um trời đất. Hai chân tôi giãy giụa đành đạch chống cự, nhưng bị ông thầy đưa tay vỗ lên mông cái ” bốp”. Ông giáo già lựu đạn dê xồm này dám chạm vào mông của tôi sao?

- Thầy nhaaaaa!!! Thầy dê vừa thôi nhaaa!! Thầy thả em xuống chưa??? Sao thầy dám vỗ vào mông emmm!!!

- Yên lặng chưa hả? Em dám chà đạp lên sự nguyên vẹn của tôi, coi như là em chán sống rồi đó!

Nghe thầy nạt cho 1 cái, tôi muốn đáp trả lại điều gì đó, nhưng ổng đã đưa tôi vào hẳn phòng thay đồ rồi. Tôi bị đặt đứng giữa gian phòng to bằng 1 phần 2 cái phòng ngủ của thầy. Mùi thơm quần áo phảng phất nghe cực kỳ dễ chịu. Cái đấy là khứu giác của tôi nó cảm nhận thế, chứ thị giác của tôi nó bị làm cho không thể khép mi được rồi. Trời ơi tôi nghĩ tôi đang ở trong 1 cái Store chuyên bán đồ hiệu nam vô cùng sang trọng và quý phái ấy chứ. Quần áo của thầy được treo trên kệ và trên tủ hàng hàng lớp lớp, bày hết dãy này đến dãy kia rất hoành tráng trông muốn hoa cả mắt.

Lớ ngớ 2 con mắt ngắm phòng thay đồ của thầy đến chóng mặt, tôi quên mất cả việc đôi co với thầy nãy giờ. Nhưng tôi nhanh chóng bị thầy lôi qua vách ngăn bên kia mà muốn té ngửa đợt 2. Trời ơi má ơi!!! Thời trang nữ 1 dàn luôn vầy nè. Ông thầy chắc hồi xưa nuôi gái dữ lắm hay sao í, gì mà có nguyên cái kho chứa đồ con gái thế này. Chuẩn bị đưa cái mỏ chua ngoa của mình lên nói với thầy câu gì đó, nhưng tôi đã bị ổng đẩy vào giữa phòng và lạnh giọng nói:

- Giờ em đi kiểm tra hết 1 lượt trong đây, xem cái nào là món đã có người sử dụng. Nếu kiếm được, tôi sẵn sàng cho em gọi tôi là thằng khốn.

Tôi giật mình quay lại sau khi nghe thầy nói, phán gì nghe muốn hết hồn thế ông giáo. Vậy ý của thầy là trong đây toàn bộ là đồ mới thôi sao? Hàng trăm món quần áo váy vóc giày dép các thứ trong đây đều là mới hết sao? Mà thật sự khi bước qua gian phòng này, nó khác với mùi hương bên gian quần áo kia của thầy. Bên đó là toàn mùi nước hoa của ổng thôi, còn bên đây đặc trưng của mùi đồ mới. Tôi gãi đầu lúng túng hỏi thầy:

- Không phải em bị ảo tưởng, nhưng thầy đừng nói thầy mua hết đống này cho em nha.

Câu hỏi ngớ ngẩn của tôi vừa dứt, ông giáo Vinh đã trợn mắt lên và nói thẳng vào mặt tôi rằng:

- Chẳng lẽ tôi mua cho tôi mặc?

Lòng tôi “tùng” 1 tiếng, nguyên cái phòng đồ này, ông thầy rảnh tiền kia đã mua hết thảy cho tôi sao? “Nếu chỉ là giấc mơ em xin mơ hoài”, có phải tôi đang ngủ và nằm mơ nữa không ta? Ngơ ngác nhìn thầy, rồi tôi đưa mắt xung quanh nhìn cái phòng chứa đồ như của tụi “rich kid” thiên kim tiểu thư, miệng mồm há hốc vì quá hoảng hồn. Ông giáo Vinh buồn bực nãy giờ, hai tay bỏ trong túi quần và hất cằm tiếp tục nói với tôi còn đang quay cuồng:

- Giờ sao? Biết mình đã ăn nói xằng bậy và làm ô uế thanh danh của tôi chưa?

Tôi gãi đầu khó xử nhìn thầy, chỉ biết ngu ngốc hỏi:

- Vậy là thầy còn trinh thiệt hả?

Tôi bị điên rồi, trời ơi bị tản tản rồi! Bịp miệng mình lại vì vừa hớ miệng nói ra 1 chuyện quá sức nhạy cảm. Tôi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của thầy đang không biết nên khóc hay nên cười, nên giận hay vui vẻ lại với tôi. Ngực thầy phập phồng như muốn lên máu, ổng nheo mắt nhìn tôi vừa nãy vô cùng to gan, nhưng bây giờ lại đang cảm thấy vô cùng áy náy:

- Có muốn kiểm tra thử xem tôi còn nguyên tem mác như mấy món đồ này luôn không? Tôi đứng yên cho em check luôn nè!

Tôi vội xua tay cười giả lả, cố kiếm cách nói để lấy lòng của thầy lại:

- Dạ dạ không cần đâu ạ.! Em tin, rất tin vào sự trong trắng của thầy!!! Hì hì....

Thấy tôi nhợt nhạt đứng đó, ông giáo già cũng không muốn chấp nhất con ốc tiêu có bộ óc tí nị nữa. Chỉ tay vào cái kệ đựng mấy bộ quần áo ở nhà và nói với tôi:

- Đi lấy đồ rồi ra tắm đi. Xong rồi mang tập vở để tôi xem mấy bữa nay em học hành ra sao. Nội y của em, ở trong mấy cái học tủ bên dưới đó. Tôi chỉ trước mất công lát em tìm không thấy lại ngại hỏi. Xà bông sữa tắm tôi để sẵn ở trong phòng tắm của tôi rồi, tóc em mùi thơm của hoa cỏ nên tôi không biết em sử dụng loại nào hết. Nếu em thấy không thích cứ nói để tôi đổi lại theo đúng ý em. Lát về em gom món nào em muốn mặc đi học thì mang về vài bộ mà mặc, không thì trước khi đi học hay đi đâu đó, cứ mở cửa qua đây thay cũng được. Với đồ dơ của em mang qua đây giặt chung với tôi luôn đi cho đủ 1 mẻ. Chứ đừng có giặt tay chi cho cực rồi hỏng hết da tay.

Ông giáo xổ 1 tràng bắt tôi đứng đó nghe. Nhưng tôi lại đang rất cảm kích thầy đã cất công chuẩn bị mọi thứ chu đáo và tỉ mỉ như thế vì tôi. Cứ như thể tôi chính là nữ chủ nhân tương lai của căn nhà này vậy. Làm gì mà ổng quan tâm tôi dữ thần vậy trời?

Nói xong, thầy nhìn tôi hừ 1 tiếng rồi bỏ ra ngoài, để tôi vẫn còn ngơ ngác trong căn phòng mộng mơ này. Hic, quần áo của tôi nào giờ chỉ toàn áo sơ mi và quần jean, tôi nhớ đến cái tuổi tôi dậy thì trổ mã. Nhìn mấy đứa con gái trong lớp với trong xóm, tụi nó diện quần này áo nọ thấy mà tôi tủi thân vô cùng. Nhưng tôi luôn tự nhủ mình phải biết thân biết phận, không nên đua đòi vòi vĩnh như tụi nó, hãy luôn biết mình là ai và đang ở đâu.

Tôi dám thề là tôi chưa bao giờ được mặc 1 chiếc đầm trên người chứ đừng nói tới bao nhiêu món đồ lộng lẫy này. Từ khi gặp thầy, cuộc đời của tôi như bước sang trang mới vậy. Mà thầy cứ lo cho tôi toàn vẹn kiểu này, sao mà tôi có thể đền đáp ân tình này được đây. Đã thế, dạo gần đây, tôi ngày càng ăn nói bát nháo chọc gan thầy không à! Tôi thật quá sức hư đốn và không hiểu cho tấm lòng của ông giáo gì cả.

Bẽn lẽn rút đại 1 bộ Pijama ra và kiếm thêm bộ đồ lót, ê, tôi có cảm giác...sao cảnh này giống tôi mới ngày đầu về nhà chồng nên còn bỡ ngỡ vậy. Rồi cái tự nhiên ông thầy kêu tôi tắm ở nhà ổng luôn. Bộ thầy có mưu đồ bất chính gì không đó trời?

- Phương! Đừng nói là em ngủ ở trong đó nha!

Tiếng ông giáo gọi vọng vào khiến tôi vội ôm đồ và đi ra ngoài. Thầy ngồi ở bàn làm việc ở tít góc kia bên trong phòng, đeo mắt kính và đang đọc hồ sơ gì đó rất chăm chú. Tôi đóng cửa phòng thay đồ lại và đi vào trong phòng tắm để tắm rửa. Trên kệ, ngoài các sản phẩm cá nhân của thầy, còn để riêng ra cho tôi bộ dầu gội với sữa tắm của tôi nữa. Nhìn vào là biết của con gái rồi nhưng ông nội cha ơi toàn chữ tây chữ tàu thôi. Tôi phải nhìn vào cái tem nó ghi Shampoo là dầu gội, Hair Conditioner là dầu xả, chai còn lại đích thị là sữa tắm rồi. Hên thiệt chứ, vốn từ tiếng Anh của tôi còn có thể nhận ra được 3 từ mấu chốt này. Chứ để tôi cầm ra hỏi thầy chắc đội cái quần luôn quá!

Mà tại thầy đã chuẩn bị quá chu đáo, nên tôi không dám ý kiến gì, do trước giờ tôi toàn nấu nước thảo mộc để gội đầu thôi, ngay cả nước tắm cũng vậy. Tôi cứ nấu 1 chai cô đặc để đó xài dần dần. Tại tôi dân Đà Lạt mà, sống ngay trên núi nên hoa lá cỏ thiếu cha gì. Với nhà nghèo như vầy, tiền đâu ra mà mua hoá mỹ phẩm như người ta để sử dụng. Chịu khó lên núi kiếm với trồng ba cái hoa lá tắm mà sạch tóc với sạch người vô cùng luôn. Từ nhỏ tới lớn tôi toàn tắm gội nước thảo mộc “handmade” thôi. Nên tóc tôi dài đen và chắc lắm. Da dẻ trơn láng mịn màng có bị nổi sảy hay viêm nang lông này nọ bao giờ đâu.

Tôi tắm gội sạch sẽ rồi bước ra ngoài, trong đầu đang không hiểu vì sao thầy nắm được size áo ngực của tôi mà mua vừa khít luôn. Thầy cứ như thần thánh phương nào á. Tôi đang tính cầm đống đồ dơ mang ra cất vào balo lát đem về nhà, thì ông giáo ngồi từ xa nói vọng tới:

- Em bỏ vào sọt đồ dơ ở trong nhà tắm đi, mai tôi giặt cho em!

- Thôi được rồi thầy, em mang về vò mấy hồi. Ai lại để thầy giặt chứ, kì muốn chết. Em không dám hư thân mất nết như vậy đâu!

Ông giáo nhiệt tình quá làm tôi muốn sợ, ổng có biết là tôi đang cuộn quần lót áo ngực dơ của mình giấu trong quần áo không? Nghĩ tới cảnh ổng biết nội y của mình màu gì là tôi muốn muối mặt rồi. Mặc dù nội y của tôi toàn màu trắng trơn và kem sữa như học sinh thôi, chứ có màu mè hoa lá cành sexy này nọ đồ đâu. Nên vừa nãy nhìn nguyên đống nội y đủ màu sắc trong hộc tủ mà ông giáo chỉ, tôi thấy mà muốn bấn loạn tâm can, đành phải tìm cái màu nhã nhặn nhất mà mặc. Thấy tôi cứ đứng đó lóng ngóng khó xử, thầy bỏ mắt kính xuống và nói với tôi rằng:

- Tôi không ngại giặt đồ lót của em đâu!