Những ngày tiếp theo đó, tôi không còn nhìn thấy tên Thái như hôm nọ nữa. Với lại do thầy Vinh dặn tôi trước khi ổng đến trường rước về, bắt buộc tôi phải ở trong trường không được bước ra ngoài cổng đi tám dóc nữa. Buổi trưa muốn ăn gì hoặc mua đồ gì ở bên ngoài thì vào căn tin, hoặc gọi điện cho anh Uy hay anh Minh mua dùm rồi đem đén. Cần hạn chế 1 mình ra đường càng ít càng tốt.
Ổng còn kĩ đến nỗi dặn cả bác bảo vệ trực ngoài cổng, nói rằng nếu trông thấy tôi đi ra ngoài 1 mình mà không có thầy hoặc mấy anh kia, thì nhớ cảnh bảo tôi dùm 1 tiếng cho tôi nhớ. Riết rồi sao tôi giống bị giam lỏng quá chừng. Mà thiệt là mình có phải ngôi sao hạng A nổi tiếng nào đó, hoặc là nhà lãnh đạo lớn của 1 quốc gia nào đâu. Mà tối ngày ổng sợ tôi bị quấy rầy với ám sát, cho người trông chừng tôi nghiêm ngặt. Đúng là chuyên gia làm quá vấn đề.
Có lẽ tên Thái không còn nắm được hành tung của tôi, do tôi được thầy bao bọc kĩ quá. Nên gần 2 tháng nay, tôi vẫn được sống trong sự êm đềm như xưa. Chỉ có cái ít được đi chơi 1 mình, nên đã khá lâu không dẫn bé Châu đi đây đi đó chơi bời giải khuây.
Bữa nay thứ 4, do ban sáng được kết thúc môn học sớm, mà chiều lại trống tiết. Mà thời gian này trên rạp đang trình chiếu bộ phim tâm lý gia đình Hàn Quốc, khi coi 'trailer' tôi ưng hết chỗ nói. Cuối cùng, đành phải gọi điện thoại mè nheo xin thầy cho tôi đi thư giãn chút xíu cùng với bé Châu. Vì bữa nay nó cũng không có lịch học.
Thầy lúc này vẫn còn đang ở trên công ty làm việc. Nghe tôi ngọt ngào năn nỉ ỉ oi dữ quá, đành xuôi lòng kêu anh Uy dẫn tôi với bé Châu đi cùng cho ổng an tâm.
Anh Uy từ lâu vốn xem tôi là em gái, vì 2 năm nay anh luôn kè kè theo sát để trông chừng tôi thay thầy. Nên 2 anh em thân thiết coi nhau như người nhà. Cũng giống như thầy, anh đối với bé Châu cũng không giao thiệp hay trò chuyện gì nhiều. Từ đầu đến cuối anh chỉ chăm chăm lo lắng cho 1 mình tôi. Còn tôi thì lại quan tâm bé Châu chút xíu, để con bé đỡ bị lạc lõng.
Mà lão chồng già nhà tôi đi làm rồi vẫn còn mần chuyện rảnh rỗi lắm. Cho người sắp xếp bao nguyên cả rạp chiếu, để chúng tôi, 3 người trong cái rạp rộng chành bành coi cho thoải mái không bị ai làm phiền.
Một bộ phim dài gần 2 tiếng đồng hồ làm tiêu tốn khá nhiều bắp rang bơ và nước ngọt. Nên khi kết phim, tôi và bé Châu bắt buộc phải ghé vào toilet 1 chuyến vì nhịn không nổi nữa rồi. Tôi dặn anh Uy cứ xuống lấy xe chờ chúng tôi ở bên dưới sảnh trước cho nhanh. Tự nhiên mình con gái lớn để ảnh đứng canh đi vệ sinh như con nít cứ thấy kì kì sao á. Nghĩ bụng đây là trung tâm thương mại, có người này người kia nên chắc chẳng có chuyện gì xảy ra với tôi đâu.
Anh Uy ậm ừ 1 hồi rồi cũng nghe theo tôi xuống hầm trước để đánh xe lên. Hai chị em sau khi xả lũ xong, liền cùng nhau thong dong bước tới khu vực thang máy. Có lẽ hôm nay là giữa tuần nên trung tâm thương mại hơi vắng, đặc biệt là rạp chiếu phim ở tầng trên này. Lúc đến cũng có vài người đi cùng mình, sao đến lúc về ngó xung quanh lại thấy vắng tanh.
Ting', thang máy mở cửa, tôi cùng bé Châu bước vào. Hai chị em vừa đi vừa bàn về bộ phim mới coi xong ban nãy. Với tay bấm nút xuống tầng trệt, rồi tới nút đóng cửa. Khi thang máy vừa chuẩn bị khép chặt lại, thì ngay tức khắc. Có 1 bàn tay thô ráp của người đàn ông nào đó luồn ngay vào giữa để cửa mở ra lại, hình như muốn cùng xuống lầu với chúng tôi.
Chỉ là khi tôi vừa ngước mắt lên nhìn người đang đứng chình ình trước cửa thang máy. Bất chợt giỏ xách trên tay tôi vô thức rớt 'bịch' xuống đất. Toàn thân liền đổ mồ hôi lạnh rồi cứng đơ lại.
Gã đàn ông ấy đeo khẩu trang và đội nón kết màu đen. Toàn thân cũng bận bộ đồ đen thẫm từ trên xuống dưới như màu áo của thần chết. Chỉ cần trông thấy đôi mắt lươn đểu cáng, nét nhận diện duy nhất tỏ tường trên khuôn mặt hắn, tôi cũng đã đoán được hắn là ai. Chính xác! Đó là tên Thái - người anh trai trời đánh thánh đâm của tôi. Sau bao nhiêu năm không gặp, trông vóc dáng hắn có vẻ vạm vỡ và thô ráp hơn xưa. Nhưng đôi mắt tà dâm và bệnh hoạn ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.
Bé Châu vốn cũng nhìn ra tên trước mặt mình là kẻ không tốt, liền huých tay tôi như muốn báo hiệu tôi hãy cẩn thận. Hic! Giờ nghĩ lại mới thấy anh giáo già ở nhà luôn dạy tôi đúng. Không nên chủ quan bất kì giây phút nào, vì chỉ cần 1 chút lơ là bất cẩn thôi, sự cố cũng sẽ từ đó mà đến. Biết thế vừa nãy không để anh Uy xuống dưới trước, thì giờ tôi và bé Châu đâu ra nông nỗi này. Đúng là hai mươi năm tồn tại trên cõi đời, có 1 sự thật luôn hiện hữu, đó là cái số của tôi nó tối hơn cả màu đen.
Vội nắm tay bé Châu, tôi dồn hết sự dũng cảm vào thanh quản của mình, định bụng cùng con bé tông thẳng đến hắn để tìm đường thoát thân ở bên ngoài. Mặc dù 1 sống 2 chết, nhưng vẫn còn chút hy vọng. Chứ cứ đứng trời trồng ở đây như thế này, thì chỉ có nước tạch chắc thôi. Vừa cầm được cổ tay con bé, tôi liền hét to:
- Chạy thôi Châu!...Bớ...
Nhưng chưa kịp la hết câu cũng chưa kịp tông hắn lao ra cửa, thì hắn đã chĩa thẳng khẩu súng lục ngay trước mặt tôi mà quát:
- Mày im mồm cho tao, không tao bắn nát họng mày đó.
Tôi và bé Châu bị hắn bắt thóp được động cơ, nên 2 đứa chân chưa kịp nhấc liền khựng lại, rồi ôm nhau đứng dồn vào 1 góc của thang máy. Sự sợ hãi giờ đây đã tăng lên gấp bội, khi cảm nhận rõ rệt cái chết đã tới trước mặt mình rồi.
Bé Châu nhanh nhảu, nó liền thành tâm chắp tay van nài tên Thái trước tôi 1 bước, như muốn khơi gậy lòng thương xót của hắn bằng vẻ mặt đáng thương của mình:
- Anh ơi! Anh làm ơn làm phước tha cho bọn em đi anh. Bọn em đâu có gây thù chuốc oán gì với anh đâu. Hai chị em em toàn là sinh viên viên nghèo từ dưới quê lên đây học không à. Xin anh rủ lòng từ bi bỏ qua cho bọn em đi mà anh.
Lời con bé vừa dứt, tôi cũng cố rắn giọng, theo sau nó nói với hắn:
- Anh Thái, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới buông tha cho tôi đây? Mẹ tôi khi xưa đã sai khi gian díu với ba anh, nhưng tôi thật sự cũng đâu muốn sinh ra từ 2 con người ấy chứ. Tại sao anh cứ phải nhắm đến tôi để báo thù?
Nghe tôi giải trình 1 tràng, bé Châu ngẩn ra nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn hắn. Trong đầu nó chắc cũng đang phân tích để hiểu ra vấn đề rồi. Nhưng tên Thái không để lọt bất cứ lời nào của tôi vào trong đầu. Hắn liền kéo phắt khẩu trang của mình xuống, như muốn phơi bày toàn bộ khuôn mặt gian ác của mình ra để cho tôi trông rõ hắn. Họng súng trên tay vẫn chỉa thẳng đến tôi, đôi mắt hắn giờ đây long lên sòng sọc từng tia máu đỏ ngầu. Hai hàm răng trên dưới của hắn nghiến lại kẽo kẹt, khiến xương quai hàm bạnh ra. Trông như là đang dồn nén rất nhiều nỗi oán thù. Ngay sau đó, hắn gầm giọng quát lớn, như muốn trút hết tất cả những căm hận trong lòng mình, nhằm đổ dồn mọi tội lỗi lên đầu tôi.
- Mày câm đi con đĩ. Khi xưa vì mẹ mày, bà má tao muốn thắt cổ tự tử vì ghen chồng. Giờ đến lượt đời mày, mày nói coi, mày đã làm gì khiến chị gái của tao phải bỏ mạng hả? Mày đã dùng bùa gì mà khiến chị tao chết không thể siêu thoát, cũng không thể về gặp được người thân? Mày hại má tao hoá điên, giờ bả như người ngẩn ngơ trên mây lúc khóc lúc cười. Còn giờ mày ăn sung mặc sướng lấy chồng đại gia, vốn là người mà chị tao yêu thầm bấy lâu. Con khốn kiếp nhà mày, mẹ con mày sống chỉ tổ báo đời. Tao hận sao khi xưa không giết mày sớm hơn, để giờ mày nối nghiệp con đĩ mẹ mày hại gia đình tao ra nông nỗi này. Tao thề, hôm nay dù có phải đi tù hay bị phán tử hình, tao quyết đưa mày về bên kia thế giới chuộc tội với chị tao. Mày chết đi con chó.
Và 'ĐÙNG', khẩu súng lục đã được lên nòng sẵn, hắn không 1 chút do dư liền bóp cò bắn 1 phát đạn nhắm thẳng đến tôi. Không muốn đôi co thêm 1 giây nào bữa, vì sợ sau này sẽ không còn cơ hội.