Đơn Phi chỉ nhớ láng máng, thiệt sự không nhớ ra được tư liệu về Hoàn phu nhân – Haiz, không thể trách hắn kiến thức nông cạn, mà nói thật là bởi nữ nhân của lão Tào quá nhiều. Biện phu nhân khẽ thở dài: -Nhắc tới chuyện Tư Không và Hoàn phu nhân gặp nhau cũng có chút huyền ảo. Chúng ta đều gọi nàng là Hoàn phu nhân, đơn giản là bởi lúc trước Tư Không tặng nàng hai chữ Ngọc Hoàn. Hoàn phu nhân không có tên họ hay sao? Đơn Phi nhíu mày, Biện phu nhân dường như nhận ra nghi hoặc của hắn, gật đầu: -Chúng ta đều không biết tên họ thật của Hoàn phu nhân, không biết nhà nàng ở đâu, chỉ biết nàng rất tốt với Tư Không, vậy là đủ rồi. Trong mắt thoáng lóe lên một chút quái dị, nhưng Biện phu nhân nhanh chóng giấu đi tâm sự, nói tiếp: -Xung nhi nhỏ hơn Phi nhi rất nhiều, nhưng lại hiểu lý lẽ hơn, cũng thấu tâm ý của Tư Không, một lòng muốn giúp Tư Không lay chuyển Đinh phu nhân. Hoàn phu nhân cũng đồng ý, thế nên mới để Xung nhi đi theo Đinh phu nhân. Khóe miệng thoáng mỉm cười, Biện phu nhân nói: -Đinh phu nhân mặc dù không thích thiếp thân, nhưng lại rất thích Xung nhi. Bà nhìn qua Đơn Phi, thấy hắn trầm ngâm không nói, Biện phu nhân cười chua chát: -Ta nghĩ, với sự cơ trí của công tử đây, chắc đã biết thiếp thân yêu cầu điều gì. Đơn Phi thấy dáng vẻ Biện phu nhân như có chút mong đợi, trầm mặc một lát mới nói: -Tại hạ có câu này không biết có nên nói hay không? -Công tử, mời nói. Biện phu nhân khó hiểu đáp. Đơn Phi nhướng mắt lên, nhìn sang Biện phu nhân, hỏi: -Phu nhân thật sự muốn mời Đinh phu nhân về? -Đơn Phi! Tào Ninh Nhi vẫn trầm mặc, nhưng không có nghĩa nàng không quan tâm đến câu chuyện giữa Biện phu nhân và Đơn Phi. Vừa thấy Đơn Phi bảo có câu không biết có nên nói hay không, lập tức biết không xong, giờ nghe Đơn Phi hỏi trắng trợn như vậy, không kìm nổi quát lớn. Ánh mắt Biện phu nhân trong suốt nhìn Đơn Phi, không né tránh, cũng không tức giận, chỉ cười buồn: -Thiếp thân từ nhỏ đã phiêu bạt, cho tới giờ chỉ cầu một nơi sống an ổn đã mỹ mãn. Sau được Tư Không yêu mến, lại nhờ Đinh phu nhân dung nạp, đến giờ đều luôn cảm kích trong lòng, tâm ý này… Biện phu nhân dừng lại một lát mới chậm rãi nói tiếp: -Thiếp thân chưa từng thay đổi. Đơn Phi cười nói: -Một khi đã vậy, phu nhân vốn không cần phải cầu tại hạ. -Vì sao? Biện phu nhân ngạc nhiên. Đơn Phi nói: -Hai người lưỡng tình tương duyệt, mặc dù tại hạ không hiểu rõ tâm ý của Tư Không, nhưng hôm nay thấy ở tửu lâu, biết rằng Tư Không chưa từng lãng quên Đinh phu nhân. Thấy thần sắc Biện phu nhân ảm đảm, Đơn Phi tiếp: -Cũng tựa như phu nhân đối với Tư Không tình sâu ý nặng. Biện phu nhân hơi khép mắt, lẩm bẩm lại lời Đơn Phi vừa nói “tình sâu ý nặng”, chỉ cảm thấy bốn chữ này đã nói lên hết tất cả nỗi chua xót buồn thương của bà. -Tư Không trước đây có lẽ bị loạn hoa làm mê mắt, nhưng hiện giờ chắc cũng đã nhận ra chuyện cũ như mây khói, cuối cùng cũng kết thúc. Có là Yến múa trên tay*, cũng thành cát bụi. *Tích Triệu Phi Yến, gầy đến nỗi có thể đứng múa trên lòng bàn tay, đẹp say lòng người. Đơn Phi mỉm cười nhìn Biện phu nhân, nói: -Một khi đã vậy, phu nhân chỉ cần biết tám chữ: “Thành tâm thành ý, vàng đá cũng tan” là đủ rồi. Yến múa trên tay, cũng thành cát bụi. Tào Ninh Nhi vốn đang lo lắng, nhưng lúc nghe thấy Đơn Phi nói ra tám chữ này, không khỏi đau xót trong lòng. Không hiểu sao Đơn Phi tuổi còn trẻ lại có tâm cảnh bùi ngùi như vậy. Còn Biện phu nhân mắt hơi sáng lên, thầm thì ghi nhớ những lời Đơn Phi vừa nói, rốt cuộc từ tốn đứng lên, không ngờ bà nhẹ thi lễ: -Đa tạ công tử chỉ điểm. Vốn bà nhờ Đơn Phi cũng không nắm chắc, không tin thiếu niên Đơn Phi này có thể giải quyết điều gì, nhưng bất kể kết quả thế nào, bà cũng muốn thử xem vì bà vô cùng yêu nam nhân kia, cái gì cũng đều chịu làm vì ông ta. Nhưng hôm nay nghe thấy lời của Đơn Phi, bà đã có một cảm ngộ khác. Bản thân bà đã trải qua rất nhiều tang thương, nhưng vẫn không hiểu sao mắt nhìn của thiếu niên này có thể thấu suốt như thế, đúng là không thể xem nhẹ thiếu niên trước mặt này. Đơn Phi vội đáp lễ nói: -Tại hạ chỉ thuận miệng nói ra, không dám nhận lời khen của phu nhân. Lúc hai người đang thi lễ lẫn nhau, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền tới muốn tiếng quát: -Mẫu thân, người đang làm gì thế? Mọi người ngẩn ra, chỉ thấy Tào Phi mặt mày giận dữ đang đứng bên ngoài. Màn đêm dần buông, sắc trời dần tối. Tào Phi mặt mày xanh lét, bước nhanh vào phòng. Thấy Đơn Phi nghiêng người tránh một bên, nhưng hắn không tha, vội bắt lấy xiêm y của hắn, quát: -Ngươi mới vừa nói cái gì? -Phi nhi! Biến phu nhân thấy vậy, biến sắc quát: -Buông Đơn công tử ra, hắn là khách của mẫu thân. -Hắn chỉ là một hạ nhân, công tử chó má gì. Tào Phi cũng hét trả: -Nương, người không nên nghe hắn nói hươu, nói vượn. Lời hắn không câu nào thật cả. -Thế Tử. Tào Ninh Nhi vội đứng lên nói: -Đơn Phi chưa nói bất cứ chuyện gì về người. -Vậy hắn tới làm gì? Tào Phi hơi kinh ngạc. Tào Ninh Nhi chỉ sợ Đơn Phi bị thương, vội tiếp: -Là phu nhân có việc cần nhờ hắn giúp. Lời vừa ra khỏi miệng, nàng bỗng dưng cảm thấy hơi có chút vấn đề. Bởi vì giờ phút này nàng thấy vẻ mặt Tào Phi chợt trở nên vô cùng đáng sợ. -Nương, người vì chuyện Đinh phu nhân mà phải cầu một hạ nhân? Tào Phi gằn từng chữ. Tất cả mọi người ngẩn ra, không ngờ Tào Phi lại hiểu rõ như vậy. Biện phu nhân mặt tái nhợt, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: -Không sai… Phi nhi… -Người im đi! Tào Phi hét lên: -Người không cần mặt mũi nữa phải không? Đời này, người còn bị người đàn bà kia ức hiếp chưa đủ ư? Để đến khi bà ta đi rồi, người vẫn muốn tìm bà ta về đạp lên người mới chịu? Giờ đây, người vất bỏ cả thân phận, còn tìm một gia nô nhờ giúp đỡ? -Phi nhi. Biện phu nhân cơ thể chao đảo. Tào Phi không để ý tới mẫu thân, hung hăng trừng Đơn Phi, nói: -Ngươi đừng nghĩ ngươi biết làm vài món ăn, có chút quan hệ với Quách Gia, rồi quen biết cái gì Đinh phu nhân thì đã tưởng chuyện gì cũng có thể xen vào. Ngươi cùng lắm chỉ là một gia nô, đừng có quên thân phận của mình. Tào Ninh Nhi tiến tới muốn tách tay của Tào Phi ra, nhưng Tào Phi vẫn túm chặt cổ áo của Đơn Phi. Đơn Phi cũng không tức giận, chỉ trầm mặc nhìn Biện phu nhân. -Cút! Tào Phi dùng một tay đẩy Đơn Phi, tức giận quát: -Ngươi tốt nhất đừng xuất hiện trước mắt ta nữa, bằng không chớ trách ta không khách khí. Đơn Phi lảo đảo hai bước mới đứng lại được, Tào Ninh Nhi vội xông qua đỡ lấy hắn, thất thanh: -Ngươi có sao không? Đơn Phi không để ý tới Tào Ninh Nhi, chỉ nhìn Tào Phi, khẽ mỉm cười: -Thế Tử, có phải người thấy hơi sợ không? Mọi người sửng sốt. Tào Phi nắm lấy chuôi kiếm, trong mắt ngập đầy lửa giận, gằn từng tiếng: -Ngươi nói cái gì? Màn đêm tăm tối, Đơn Phi nhìn Tào Phi một lúc, mới nói tiếp: -Tại hạ nói người hơi sợ. -Ta sợ cái gì? Tào Phi tiến lên một bước, bàn tay nắm kiếm hơi run rẩy. Tay Tào Ninh Nhi cũng hơi run, chỉ là lúc này nàng không có quát bảo hắn ngưng lại. Nàng rốt cuộc phát hiện ra một điều, Đơn Phi không làm thì thôi nhưng khi hắn quyết làm điều gì, thì người ngoài rất khó đả động được hắn. -Tại hạ và Thế Tử không quen nhau. Đơn Phi đột nhiên cười nói: -Chỉ là qua lời của lệnh đường biết được, Thế Tử rất hiếu thuận. Tào Phi ngẩn ra, hừ lạnh: -Vậy thì sao? -Hiếu thuận thật rất tốt. Đơn Phi nhìn thấy vẻ mặt Tào Phi hơi dịu đi, nhỏ giọng nói: -Nhưng tại hạ cảm thấy trong lòng Thế Tử vẫn thấy hơi sợ. -Buồn cười! Tào Phi cười ha hả, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: -Ta sợ cái gì? -Có thể Thế Tử sợ… Đơn Phi chần chờ một chút, nói tiếp: -Sợ người khác phát hiện ra sự tự ti của mình? Hắn là thuận theo cảm xúc mà nói. Nhưng mấy hôm nay, dựa theo kiến thức lịch sử của hắn, Đơn Phi cũng biết chức Thế Tử này chỉ là bóng nước. Người khác gọi Tào Phi là Thế Tử chẳng qua chỉ là tôn xưng, còn Tào Phi có thể trở thành Thế Tử hàng thật giá thật hay không, còn phải xem tâm tư của lão Tào. Lão Tào hiện nay rất thích Tào Xung, trước kia thì thích Tào Ngang, sau này lại thích Tào Thực, chỉ duy không thích Tào Phi. Điều này khiến Tào Phi không thể không lo, không thể không tự ti. Nhưng Tào Phi tuổi còn trẻ, không biết xử lý chuyện này thế nào. Đơn Phi mặc dù không quen thân Tào Tháo, nhưng thấy ánh mắt Tào Tháo nhìn Đinh phu nhân, hắn biết lão Tào hiện giờ đang nhớ lại tình xưa. Người đã già, có ai không thế? Dù là thương nhân phu xe hay đế vương khanh tướng. Biện phu nhân là một phu nhân cao quý, cũng là một nữ tử yếu đuối, nhưng lại là một người thông minh, hiểu rõ nữ nhân muốn nắm giữ trái tim của nam nhân, không phải cần nắm dạ dày của ông ta, mà phải thật sự hiểu được lòng ông ta. Nữ nhân suốt ngày than oán nam nhân không hiểu mình, nhưng nữ nhân làm sao có thể thật sự thấu được nam nhân? Bực bội hờn giận xưa nay chỉ càng làm cho nam nhân thêm trốn tránh đỡ phiền. Đơn Phi biết tâm ý của Biện phu nhân, lập tức đưa ra phương án giải quyết – Yến múa trên tay, cũng thánh cát bụi, thành tâm thành ý vàng đá cũng tan. Cho dù là một nữ nhân tuyệt đại khuynh thành như Triệu Phi Yến, quyền khuynh nhất thời thì sẽ thế nào? Cũng rơi vào kết cục tự sát thành cát bụi. Lão Tào bắt đầu nhớ tình xưa nghĩa cũ, nên oanh oanh yến yên bây giờ chẳng thể nào hấp dẫn ông ta như trước, chỉ cần bà vẫn một mực đối tốt với ông ta, ông ta nhất định sẽ thấy. Dù Đinh phu nhân có quay lại hay không, thì vị trí của bà ở trong lòng lão Tào sẽ không ai thay thế được. Biện phu nhân là một nữ tử thông minh, nên khi nghe thấy lời nói của Đơn Phi, cũng hiểu được đề nghị này nên mới xúc động như thế. Nhưng Tào Phi tất nhiên không rõ. Y không biết nỗi khổ tâm của mẫu thân mình, chỉ vì tự ti, tự ái, hận mình không thể khiến phụ thân yêu thích, thậm chí vì vậy mà giận chó đánh mèo than oán mẫu thân vô dụng, ương ngạnh muốn biến mâu thuẫn gia đình thành đấu tranh giai cấp, nhưng lại không biết loại cảm giác tự ti tự ái này chỉ làm phiền thêm, khiến vị trí của y trong mắt lão Tào càng thấp đi. Trong mắt Đơn Phi, phương pháp này thật không có kết quả gì. Đơn Phi có thể hiểu được, nhưng còn chưa nói ra thì Tào Phi đã siết chặt kiếm, giận dữ quát: -Ngươi câm miệng! |