Thâu Hương

Chương 95




Đơn Phi ngẩn ra, không ngờ một kẻ lắm bệnh như Tào Quan lúc còn trẻ cũng đầy nhiệt huyết như vậy. Lại nói, Tào Quan mang tới không ít người tài, ngay cả Đinh phu nhân cũng không biết, không lẽ là sau khi quen biết Mã Vị Lai?

Tào Tháo khẽ gõ bàn, nói: -Tào Quan chém Cố Bá, nhưng lại tha cho cả nhà của Cố Bá.

-Đúng vậy, oan có đầu nợ có chủ. Đinh phu nhân nói: -Ta tuy là người bạo lực nhất, nhưng cũng phải vỗ tay khen ngợi hành động đó của Tào Quan.

Tào Tháo lại cười nói: -Phu nhân năm đó tựa như đinh hương, nhưng tình tính cương liệt, không hề thua kém nam nhân.

Đinh phu nhân vẫn không nhìn Tào Tháo, nói tiếp: -Ngày đó, ta cũng nấu một nồi cơm giống hôm nay cho mọi người. Vừa nói bà vừa thả một lòng đỏ trứng vào bên trong nồi lẩu, chậm rãi khuấy nhẹ.

Than củi chỉ mới hơi tắt, nồi lẩu vẫn còn nóng hổi, lòng đỏ trứng vừa thả vào đã hòa thành những sợi vàng óng.

-Khi đó trong nồi không có nhiều thịt gà như thế này, ruột heo cũng ít đến tội nghiệp. Đinh phu nhân nhìn nồi lẩu, nói.

Hạ Hầu Uyên đứng một bên cười nói: -Nhưng đó là bữa ăn ngon nhất đời này của Diệu Tài.

-Thật không?

Đinh phu nhân lạnh nhạt hỏi: -Vậy sao hôm nay ngươi lại ăn không nổi cơm trong này?

Mặt già của Hạ Hầu Uyên đỏ lên, trong lúc nhất thời không biết nói sao, bèn vươn tay múc thêm một chén, cười khổ trả lời: -Phu nhân, Diệu Tài sai rồi được không?

Ông ta không để ý tới lời của Đinh phu nhân, nuốt một miếng, thầm nhíu mày.

Đâu phải không ăn nổi, còn là quá thơm ngon, dù là so với tửu lâu của Hạ Hầu gia ông ta, cũng không hề thua kém.

Tào Tháo thấy thế cười ha hả: -Đúng, đúng, ăn thôi, ăn thôi. Lâu quá ta không được ăn đồ phu nhân nấu rồi. Ông ta đứng lên múc thêm một chén, đặt trước mặt Tào Xung.

Tào Xung bèn lập tức đẩy chén tới trước mặt Đinh phu nhân.

Tào Tháo khen thầm trong lòng, nghĩ Xung nhi từ nhỏ đã thông minh, rất hiểu tâm tư của ông ta, bèn múc thêm một chén nữa. Tào Tháo ngửi một hơi, than thở: -Thơm quá, thơm quá. Thật sự giống y chang mùi vị phu nhân nấu năm xưa.

Haiz, xem ra độc quyền món trư đỗ kê này cũng không thuộc về Đơn Phi ta rồi.

Đơn Phi một bên mỉm cười im lặng, thật không nghĩ Tào Tháo lại là nhân vật như vậy.

Không ngờ Đinh phu nhân nhìn chén cơm trước mặt, đột nhiên nói: -Thức ăn vẫn ngọt ngon như cũ, vậy người thì sao?

Tào Tháo ngẩn ra, vẻ tươi cười gượng gạo cứng ngắt.

Hạ Hầu Uyên bị nóng đến bỏng cả lưỡi, đặt chén xuống nói: -Phu nhân, người đã không còn giống trước, không chỉ vậy, còn là nhiều hơn vài người.

-Diệu Tài, ngươi còn nhớ sau khi ngươi ra tù, lúc chúng ta cùng nhau ăn cơm với Tư Không đại nhân, đã nói gì không? Đinh phu nhân lẩm bẩm.

Hạ Hầu Uyên ngẩn ra, thầm nhớ lại ngày đó tìm được đường sống trong chỗ chết, ăn mừng một bữa, tất cả mọi người đều phấn chấn cao hứng, nói rất nhiều, không biết Đinh phu nhân muốn hỏi câu nào?

Đinh phu nhân nhỏ giọng nói: -Hóa ra các ngươi đều không nhớ rõ.

-Sao lại không chứ? Tào Tháo bên cạnh nói: -Mỗi một câu của phu nhân lúc đó, A Man đều nhớ rất rõ.

Đơn Phi kinh hãi.

Hắn biết nhũ danh của Tào Tháo là A Man, nhưng đến khi công thành danh toại, đều chê bất nhã mà không dùng. Tào Tháo lúc này lại tự xưng là A Man, hiển nhiên là muốn mượn cái tên này gợi lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng với Đinh phu nhân.

A Man này cũng rất chung tình đây.

Nếu Đơn Phi không không hiểu rõ, cũng sẽ bị diễn xuất si tình này của Tào Tháo làm cho cảm động, khéo phải đoạt giải Oscar nha, tiểu Lý tử cũng không giành lại.

-Mỗi một lời của Tư Không đại nhân, ta cũng đều nhớ rõ. Đinh phu nhân lãnh đạm nói.

Tào Tháo thấy bộ dạng lạnh như băng của Đinh phu nhân, không giống như nhớ lại hồi ức ngọt ngào, mà dáng vẻ ngược lại như chuẩn bị tính sổ, không khỏi sợ hãi: -Ta… Ta lúc ấy nói gì hả?

-Ngài và Diệu Tài lúc ấy lớn tiếng nói… Đinh phu nhân gằn từng chữ: -Hận không thể chém hết ác bá trong thiên hạ!

Mọi người đều im lặng.

Trương Liêu bỗng dưng thấy nhiệt huyết dâng lên, muốn nói gì đó, nhưng rốt cục chỉ trầm mặc, liền thấy Quách Gia hình như lơ đãng liếc qua mình.

Tào Tháo, Hạ Hầu Uyên ngơ ngác nhìn nhau, mãi lâu sau, cuối cùng Hạ Hầu Uyên nói: -Đúng vậy, Diệu Tài hận ác bá hoành hành, lúc đó, cùng Tư Không đại nhân đúng là đã nói như thế, chỉ có điều… Ông ta liếc nhìn Tào Tháo, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

-Chỉ có điều… Khi đó, các ngươi đều còn rất trẻ.

Đinh phu nhân không biết tại sao, giọng hơi có chút mỉa mai: -Các ngươi không biết, ác bá trong thiên hạ không bao giờ chém hết được.

Mọi người vẫn chỉ im lặng.

Đơn Phi thấy trong lời nói của Đinh phu nhân tràn ngập hận ý, trong lòng hắn cũng có ưu tư, định mở miệng nói gì đó, nhưng tự cảm thấy thân phận quá thấp, không khỏi đường đột nên rốt cuộc nuốt trở lại.

Hắn không để ý thấy Quách Gia cũng nhìn sang hắn.

-Lẩu có lẽ còn thơm ngon hơn trước, đáng tiếc… người đã khác xưa, năm đó còn muốn chém giết ác bá, làm sao có thể nghĩ tới một ngày mình sẽ biến thành ác bá khiến người chán ghét.

Đinh phu nhân đứng lên, giọng nói có chút nức nở: -Đa tạ Tư Không đại nhân thưởng cơm, chỉ là sau này…

Bà còn muốn nói gì đó, lại thấy Tào Xung tội nghiệp kéo kéo tay áo bà, rốt cuộc không nói gì thêm, kiên quyết kéo tay Tào Xung, bước nhanh về phía tửu lâu.

-Đinh Hương!

Tào Tháo cũng đột ngột đứng lên nhưng không đuổi theo, đơn giản bởi ông ta biết rằng có đuổi thế nào, cũng không thể nào tìm lại được khoảng thời gian xưa kia.

Thấy Đinh phu nhân dừng bước, Tào Tháo đẩy Hạ Hầu Uyên, quát khẽ: -Còn không nhận lỗi với Đinh Hương.

Sao lại là ta?

Hạ Hầu Uyên tràn ngập thắc mắc, nhưng khi thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của Tào Tháo, rốt cuộc cũng nói:

-Phu nhân, hết thảy đều là lỗi của Diệu Tài.

Đinh phu nhân bỗng xoay người nhìn Tào Tháo.

Hôm nay, đây là lần đầu bà nhìn thẳng vào Tào Tháo.

Tào Tháo trông thấy, chỉ cảm giác ánh mắt kia như điện, chiếu thẳng vào tận tâm khảm ông ta, khiến bao lời muốn nói đều đột nhiên nghẹn lại.

-Tào A Man, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng!

Sau lời này, Đinh phu nhân cũng không nói gì thêm, cũng chẳng thèm để ý tiếng kêu của Tào Xung, bước nhanh khỏi hoa viên, xuyên qua tửu lâu, rốt cuộc bóng dáng cũng mất hút.

Tào Tháo vẫn ngơ ngác đứng đó, bộ dáng hồn bay phách lạc.

Mọi người trầm mặc, chỉ thấy trong nồi không biết là heo nhồi gà hay là cháo ruột heo đang sôi lăn tăn, hơi nóng lượn lờ, chớp mắt đã bị gió thu thổi tiêu tán.

Không biết là bao lâu sau, Hạ Hầu Uyên lúc này mới nhìn Tào Tháo, quỳ một chân trên đất nói: -Tư Không, Diệu Tài không biết quản con, cầu Tư Không trách phạt.

Thấy Tào Tháo lặng im không nói, Hạ Hầu Uyên nhìn sang Tào Hồng nói: -Cuộc tỷ thí này, Diệu Tài thua.

Mọi người ngạc nhiên.

Bọn họ chứng kiến Hạ Hầu Uyên vừa xin biển, vừa tìm người, thanh to thế lớn, không ngờ Hạ Hầu Uyên vậy mà chủ động nhận thua.

Tào Hồng vốn cho là mình sẽ cười ha ha, nhưng nét cười đã lan tới khóe môi bỗng trở nên đắng chát. Ông ta đi qua đỡ Hạ Hầu Uyên dậy, trừng mắt nhìn Tào Phức.

Tào Phức rốt cuộc cũng hiểu ra, ngượng ngùng đi tới bảo: -Hạ Hầu bá bá, mọi chuyện vốn là Cập Viễn hồ đồ.

Tào Hồng và Hạ Hầu Uyên liếc nhau, đều nhìn ra được sự phức tạp trong mắt, trông sang Tào Tháo, thấy ông ta vẫn đang ngơ ngác nhìn về hướng Đinh phu nhân rời đi. Hai người muốn khuyên nhủ, nhưng sớm đã biết nguyên do, thành ra trong nhất thời không biết nói gì.

Tào Tháo đột nhiên đỡ trán lảo đảo.

Tào Hồng và Hạ Hầu Uyên đều sợ hãi, cuống quýt đỡ hai bên trái phải, kêu lên: -Đại ca!

Tào Tháo lắc lắc đầu, ra hiệu mình không sao, từ tốn ngồi xuống, giơ tay cầm thìa, im lặng múc thêm một chén.

-Đúng đúng, ăn cơm, ăn cơm thôi. Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên cùng đồng thanh khuyên.

Tào Tháo lại bày ra vẻ có tai như điếc, chỉ cúi đầu nhìn bát canh nóng hổi, không biết tại hơi nước hay vì đâu, mà khóe mắt ươn ướt.

Vẻ mặt mờ mịt, như nhớ lại chuyện năm xưa, khi A Man còn trẻ ôm Đinh Hương ngất đi dưới đất, nước mắt tràn ngập hốc mắt.