Thâu Hương

Chương 82




Đơn Phi thở dài một cái, hắn không thể không thở dài, dựa theo ý nghĩ ban đầu của hắn, cho dù Tào Quan muốn tìm máy xuyên thời không thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ nghi vấn gì.

Ngọc quan Nữ Tu chẳng phải chính là máy xuyên thời không hay sao?

Nhưng Tào Quan lại muốn tìm Trường Sinh Hương gì đó? Cái này nghe có chút buồn cười. Trường Sinh Hương, ý nghĩa như tên, sau khi dùng rồi trường sinh bất lão.

Trên thực tế đề tài này từ cổ chí kim vẫn luôn được quan tâm, người tin vào thứ này tuyệt đối không ít, xa xưa thì có Tần Thủy Hoàng, gần thì có nghiên cứu gien như bây giờ.

Các nhà khoa học đương đại từng nói nhân loại sau khi dùng một số thủ đoạn kỹ thuật, có thể sống đến hơn một trăm tuổi kỳ thật cũng không thành vấn đề, nhưng ở trong “Hoàng Đế Nội Kinh” sớm có nói qua - “người thượng cổ, sống qua xuân thu trăm tuổi, mà động tác không suy yếu”.

Người thượng cổ mấy ngàn năm trước sống hơn trăm tuổi giống như chơi vậy, trải qua sự phát triển mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật mấy ngàn năm này, nhân loại vẫn còn vì mục tiêu này mà cố gắng, nghe rất là buồn cười.

Tuy nhiên nhân loại vẫn chưa buông tha cho đề tài trường sinh này lại là sự thật, nhưng Đơn Phi không nghĩ tới Tào Quan đối với đề tài này cũng có hứng thú.

- Ngươi không tin? Tào Quan hỏi.

Đơn Phi cảm giác năng lực quan sát trong bóng đêm của Tào Quan này so với con dơi còn lợi hại hơn, nhíu mày nói: - Tin hay không cũng không quan trọng, nhưng Tam Gia cho rằng... thật sự có Trường Sinh Hương sao?

Hắn chỉ là có chút hoài nghi, nghĩ lại, ta nếu như ngay cả máy xuyên không cũng tin, trường sinh mà người hiện đại đều đang theo đuổi, ta lại có đạo lý gì không tin đây?

Tào Quan im lặng một lát. - Ta được Mã Vị Lai tiên sinh truyền thụ, lại thêm bản thân có chút đầu óc, đối với việc trộm mộ thành thạo rất nhanh, ở trong tộc cũng có chút danh tiếng không nhỏ. Đại ca lại tinh thông thủ đoạn thương nhân, Tào gia rất nhanh trở nên hưng vượng.

Đơn Phi không hiểu Tào Quan vì sao lại kể chuyện của ngày xưa, nhưng biết đây là mấu chốt Tào Quan tin Trường Sinh Hương, kiên trì nhẫn nại nghe Tào Quan nói tiếp: - Tào Tư Không cực kỳ quyết đoán... nhưng ở trong loạn thế tranh phong chẳng những phải có người, còn phải có tiền, nếu không phải có Tào Quan ta và đại ca vận tác, Tào Tư Không chưa chắc có được địa vị như hôm nay.

Đơn Phi biết Tào Quan không phải là người khoác lác, đối với điều này thật ra tin tưởng không nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi Tào Quan nói qua - Mã Vị Lai tiến cử Đơn Phi hắn, nói Đơn Phi hắn có thể trợ giúp Tào Quan tìm được Trường Sinh Hương, nói như vậy Mã Vị Lai cũng tin tưởng Trường Sinh Hương?

Vừa nghĩ đến đây, Đơn Phi càng thêm hứng thú.

Đi đến cái niên đại này, hắn mặc dù khiêm tốn, nhưng chưa từng có chút cuồng nhiệt sùng bái đối với bất kỳ ai, hắn biết người trâu bò nhất trong Diễn Nghĩa trên thực tế nói không chừng chỉ là cứt trâu, chiến công bị lẫn lộn điên đảo nhiều đến khó mà đếm hết được, mà "Nhị Thập Tứ Sử" trong miệng của trí giả nào đó, chẳng qua chỉ là hai mươi bốn gia sử, là sổ công lao mà đế vương biên ra cho người đời sau xem mà thôi.

Muốn nhận biết một người, vẫn phải dựa vào phán đoán của mình mới được, lịch sử hữu dụng, nhưng nếu như ngươi chiếu theo những gì lịch sử nói mà làm, nhất định sẽ chết rất thảm.

Để bên cạnh gối của đế vương không phải là sách dạy lịch sử, mà là những loại sách như "Trường Đoản Kinh"*. *là sách tập trung tư tưởng của Nho gia, Đạo gia, Binh gia, Pháp gia, Tạp gia, Âm dương gia. Luận về thuật Bá Vương và bí quyết quan trường. Đơn Phi không có đặc biệt khâm phục một nhân vật nào đó trong Tam Quốc, nhưng đối với Mã Vị Lai này thật sự bội phục sát đất, thầm nghĩ người này cầm lấy cái Lưu Niên đã làm cho hắn không hiểu ra sao, có kiến thức càng uyên bác so với hắn cũng chẳng có gì lạ.

- Ta cả đời trộm mộ vô số, có ấn tượng thật ra chỉ có vài cái, Lương Hiếu Vương Lăng chính là một trong số đó. Tào Quan lại nói.

Đơn Phi hơi chấn động, thất thanh nói: - Lương Hiếu Vương Lăng?

- Ngươi cũng biết?

Tào Quan thanh âm bình thản.

Đơn Phi thở dài nói: - Ta từng tới chỗ đó... Nhưng, đồ vật mà Tam gia lưu lại cho chúng ta thật sự không còn nhiều nữa.

Lương Hiếu Vương Lăng trên núi Mang Đãng vốn là một quần thể lăng mộ của Tây Hán, trong đó nổi danh nhất là mộ táng của Lương Hiếu Vương Lưu Võ và Hoàng hậu.

Mộ thất quy mô to lớn, có thể nói mộ táng thời cổ đại là kỳ quan, kết cấu mộ thất của Hoàng hậu Lương Hiếu Vương cùng với chỗ nàng ở khi còn sống gần như giống nhau như đúc, thể hiện rõ tập tục coi chuyện chết như chuyện sống của người xưa.

Những văn vật ở chỗ đó có thể nói là nhiều đếm không xuể, còn có người phát hiện đồ vật có chút cảm giác hiện đại --- chậu ngồi đại tiện, gần như là bồn cầu thời hiện đại rồi, thật sự khiến người đời sau mở rộng tầm mắt.

Nhưng điều này cũng chứng tỏ người xưa và người hiện đại kỳ thật có bản tính giống nhau, đi vệ sinh cũng muốn đi một cách thoải mái.

Đơn Phi khảo cổ vô số, đương nhiên sẽ không bỏ qua quần thể mộ táng này, nhưng đúng như lời hắn đã nói, lúc hắn tới đó, đồ vật còn lại trong mộ thất thật sự không còn nhiều nữa.

Lương Hiếu Vương năm đó vì đề phòng trộm, có thể nói là phá núi để mở rộng, xuyên đá để che giấu, công trình dày đặc rộng lớn, khiến người đời sau đều nhìn mà than thở.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của người trộm mộ.

Trên đời này chỉ cần nơi nào có mộ táng, nhất định sẽ có thủ đoạn đào mở!

Người đầu tiên đào mở Lương Hiếu Vương Lăng chính là Tào Tháo, theo sách sử ghi lại --- “Tháo dẫn binh nhập Đãng, phát hiện mộ Lương Hiếu Vương, phá quan, thu kim bảo mấy vạn cân!”

Đơn Phi đối với những chuyện này đều rất rõ ràng, nhưng lại không ngờ Tào Quan chính là người chủ trì trận thịnh yến của kẻ trộm mộ này.

Nhưng Tào Quan vì sao lại đề cập Lương Hiếu Vương Lăng? Tào Quan đương nhiên không phải là vì khoe khoang!

Hồi lâu, Tào Quan cuối cùng cũng nói: - Ngươi nếu như đã từng tới chỗ đó, thì nên biết chỗ đó có một thông đạo kỳ quái.

- Tam Gia muốn nói là đường Hoàng Tuyền? Đơn Phi lần này không chút do dự.

Trong truyền thuyết, Lương Hiếu Vương cùng Hoàng hậu có thể nói là phu thê tình thâm, cho dù phải chết, vẫn không quên thể hiện sự ân ái cho người đời sau xem, ở giữa Lương Hiếu Vương Lăng và Hoàng hậu mộ táng, có một thông đạo ngầm dưới đất, được gọi là đường Hoàng Tuyền.

Người đời sau nhìn thấy, đều nói đây là nơi thuận tiện để cho linh hồn sau khi chết của Lương Hiếu Vương cùng Hoàng hậu hẹn hò, đây cũng là nguồn gốc cách gọi đường Hoàng Tuyền ở đời sau.

Tào Quan trong bóng đêm dường như vẫn ngắm nhìn Đơn Phi, hồi lâu lẩm bẩm nói: - Tiên sinh nói không sai, kiến thức của ngươi so với rất nhiều Mạc Kim Giáo Úy phong phú hơn rất nhiều. Nhưng chỉ sợ ngươi không biết hai chuyện.

- Mời Tam gia nói.

Lần này Đơn Phi thật sự có hứng thú, dù sao Tào Quan cũng là người trộm mộ đi vào Lương Hiếu Vương Lăng sớm nhất, nhất định sẽ có phát hiện khảo cổ đặc biệt.

- Chuyện thứ nhất là... Lương Hiếu Vương không phải chết do hết tuổi thọ, mà là chết bất đắc kỳ tử.

Tào Quan thản nhiên nói.

Đơn Phi ngẩn ra: - Chuyện này ta cũng biết, theo ghi chép, lúc ông ta săn thú... Hắn nói tới đây, trong ngực bỗng dưng kịch liệt nhảy dựng.

Căn cứ theo ghi chép về cái chết của Lương Hiếu Vương, lúc săn bắn ở Lương Sơn phương bắc, có người dâng lên một con trâu, chân trâu mọc ở trên lưng, Lương Hiếu Vương cảm thấy chán ghét, tâm tình khó chịu, sau đó rất nhanh thì sốt cao đột ngột, qua vài ngày liền chết rồi.

Chuyện này Đơn Phi trước giờ vẫn không có đào sâu nghiên cứu, nhưng hôm nay hắn vừa mới nhìn thấy ong đầu hổ, đã cùng Triệu Đạt đàm luận quái vật ở thôn Đinh gia, bỗng dưng lại nhớ lại chuyện này, khó tránh khỏi trong lòng quái dị.

Chân trâu mọc ở trên lưng, cái đó chẳng phải là một loại biến dị sao?

Triệu Đạt đối với chuyện này vẫn luôn giữ kín như bưng, Tào Quan nói tìm kiếm Trường Sinh Hương, đề cập Lương Hiếu Vương Lăng và cái chết của Lương Hiếu Vương, trong chuyện này chẳng lẽ có liên hệ gì đó?

Tào Quan mỉm cười nói: - Xem ra ngươi cũng không phải là chuyện gì cũng biết. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết một chuyện, Tào Tư Không đào Lương Hiếu Vương Lăng đương nhiên là vì quân lương, nhưng ta tiến vào Lương Hiếu Vương Lăng là vì muốn nhìn một chút thi thể của Lương Hiếu Vương và Hoàng hậu.

Toàn thân Đơn Phi đột nhiên có chút phát lạnh.

Hắn vốn chỉ cùng Tào Quan thảo luận nghiên cứu về vấn đề học thuật, nhưng bỗng dưng từ trong giọng nói của Tào Quan nghe được chút quỷ dị khó mà nói rõ được.

- Ta rất muốn nhìn một chút... Bọn họ sau khi chết có phải thật sự còn có thể gặp lại. Giọng nói Tào Quan âm u, trong bóng đêm không ngờ mang chút run rẩy.

Đơn Phi trong lúc nhất thời cũng bị truyền nhiễm, sau một lúc lâu mới nói: - Kết quả ra sao, ông nhìn thấy gì?

Hắn biết rằng Tào Quan nhất định có phát hiện, nhưng hắn không ngờ Tào Quan cho hắn một đáp án mà nằm mơ cũng không nghĩ ra.

- Ta cái gì cũng không thấy.

- Ngươi nói cái gì? Đơn Phi khó có thể tin, không tin Lương Hiếu Vương Lăng cũng không có quan tài giống như thạch thất mà hắn đã đi qua, hỏi ngược lại: - Ông tại sao cái gì cũng không thấy?

Tào Quan u lãnh nói: - Người ngoài truyền lưu, bọn ta vào Lương Hiếu Vương Lăng, phá quan tài, cướp đoạt kim bảo. Trên thực tế, kim bảo đích thật là vô số kể, nhưng bên trong quan tài của Lương Hiếu Vương và Hoàng hậu cái gì cũng không có.

- Không có châu báu? Đơn Phi chần chừ hỏi một câu, thấy Tào Quan không đáp, Đơn Phi rốt cục nói:

- Thi thể cũng không có?

Tào Quan chỉ trả lời hai chữ: - Không sai!

Đơn Phi không rét mà run, nghe Tào Quan bổ sung một câu: - Có lẽ phải nói là còn có chút đồ vật...

- Đó là cái gì?

- Một chút tro tàn do đốt hương để lại!