Thâu Hương

Chương 77




Quả nhiên Tào Quan đề nghị.

Nghĩ tới Tào Quan, Đơn Phi âm thầm hoảng sợ, thầm nghĩ bộ dáng người này ốm yếu, nhưng lúc có vấn đề, ngày cả người như Triệu Đạt còn phải tìm ông ta.

Hẳn là Triệu Đạt và Tào Quan đều là cấp cao màu xám trong hệ thống cơ quan quốc gia, có lẽ phân công quản lý khác nhau, nghe cách nói của Triệu Đạt, ông ta và Tào Quan rất thân thiết.

Tào Quan tiến cử Đơn Phi hắn, Triệu Đạt liền đến hỏi, không cần nói cũng biết, hiển nhiên rất coi trọng đề nghị của Tào Quan.

Tâm tư Đơn Phi tung bay, không ngừng suy nghĩ quan hệ trong đó, chậm rãi nói:

- Việc lạ hàng năm đều có, năm nay có hơi nhiều. Không lâu trước đây ta từng nhìn thấy quái vật ở trên núi ngoài thôn Đinh gia.

- Ồ

Đơn Phi thấy vẻ mặt Triệu Đạt không có biểu hiện gì, trầm giọng nói: - Quái vật này giống như con người, nhưng sức lực rất lớn, thân thủ nhanh nhẹn, ta đập nó một búa, không ngờ nó vẫn không bị tổn thương gì.

Thấy Triệu Đạt vẫn bình tĩnh nhìn hắn, trong đầu Đơn Phi lóe lên một ý tưởng, mỉm cười nói: - Thủ hạ của đại nhân đuổi theo không biết có bắt được không.

- Ngươi.

Mắt Triệu Đạt sắc bén, đột nhiên mỉm cười nói: - Làm sao ngươi biết những người đó là thủ hạ của ta.

Đây là sức mạnh trí thức a, rốt cục hắn cũng vận dụng thành công năng lực tiên tri bốc quẻ, Đơn Phi cảm thán trong lòng.

Theo sách sử ghi lại, Tào Xung là nhi tử Tào Tháo yêu thích nhất, thậm chí Tào Tháo có ý định để Tào Xung kế thừa quyền lợi, mà không phải Tào Phi, nếu không phải Tào Xung chết sớm, Tào Phi cũng không có cơ hội thừa kế.

Như vậy, địa vị của Tào Xung trong lòng Tào Tháo không cần nói cũng biết, chuyện Tào Xung mất tích Triệu Đạt sao lại không biết, nếu Triệu Đạt không biết rõ tình hình, Đơn Phi vừa nói, nhất định ông ta sẽ hỏi tiếp, nhưng Triệu Đạt không hỏi, như vậy chứng minh Triệu Đạt biết rất rõ chuyện này hơn Đơn Phi hắn.

Đơn Phi nghĩ đến điểm này, lúc này mới đoán như thế, nhìn thấy nét mặt Triệu Đạt, biết mình đã đoán đúng, mỉm cười nói: - Loại chuyện này không lý nào không khiến Triệu đại nhân hứng thú, nhưng Triệu đại nhân giống như không có gì bất ngờ. Ngừng chốc lát, Đơn Phi trầm ngâm nói: - Ban đầu tại hạ chưa biết cao thủ phương nào hỗ trợ, bây giờ nghĩ lại, nếu đại nhân đã sớm biết, đám người kia chắc chắn là thủ hạ của đại nhân.

- Ồ. Mắt Triệu Đạt chợt lóe, trong lòng có chút kinh dị, ông ta không phải là ngươi dễ giật mình, sau khi nhìn thấy Đơn Phi thậm chí cảm thấy thất vọng, tiểu tử này thoạt nhìn cũng không tà dị như Tào Quan nói, vì sao Tào Quan nói nhất định phải mời người này tham gia vào việc này chứ.

Ban đầu, ở trong rừng, ông ta tận mắt thấy Đơn Phi leo lên ngọn cây tác chiến với quái vật, tuy nhiên rất nhanh đã điều tra rõ, Đơn Phi chỉ là người bình thường

Nhưng không ngờ người bình thường này thuận miệng đoán trúng sự việc mà hắn không hề tham gia, ý nghĩ cũng không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Triệu Đạt chậm rãi gật đầu nói: - Chúng ta nghe nói trong rừng có chuyện lạ mới đến xem, đáng tiếc để quái vật kia chạy mất.

Nói xong, khóe miệng ông ta khẽ co giật, chẳng những quái vật chạy mất mà còn giết mất hai thủ hạ của ông ta.

Thực là như thế.

Trong lòng Đơn Phi hoài nghi, ta gặp quái vật coi như là ngẫu nhiên, xem tình hình các ngươi phục kích tại đó, chắc chắn là có chuẩn bị mà đến.

Tuy nhiên Triệu Đạt không nói, Đơn Phi dĩ nhiên cũng không ngốc đến mức truy hỏi, chỉ nói: - Ta đột nhiên nhắc tới chuyện này. Bỗng nhiên trong lòng run rẩy, Đơn Phi giật mình.

Ánh mắt Triệu Đạt nhìn thẳng: - Ngươi muốn nói gì?

Đơn Phi khó nén rung động trong lòng, thở dài rồi mới nói: - Quái vật kia có khi nào không phải là quái vật mà là một người.

Đột nhiên Triệu Đạt nghiêm túc hẳn lên.

Đơn Phi vừa thấy nét mặt của Triệu Đạt, lập tức biết đáp án là gì, không kìm nổi mí mắt nhảy lên. Lúc đầu hắn từ ong đầu hổ biến dị nghĩ đến quái vật ngoài thôn Đinh gia, trực giác mách bảo hắn hai chuyện này có liên hệ với nhau, hắn trước sau đều cảm thấy quái vật kia rất giống người, cho đến lúc nhìn thấy ong đầu hổ biến dị mới ngộ ra.

Nếu giả thiết, quái vật kia là người, đương nhiên cũng là biến dị mà ra.

Đơn Phi kết luận một cách tự nhiên như vậy, trên thực tế ở niên đại của hắn, vấn đề biến dị gien tầng tầng lớp lớp, nhà khoa học trong nhà Uncle Sam cũng thường xuyên làm tới làm lui, đương nhiên bên ngoài thì nói là mưu cầu phúc lợi cho nhân loại, kết quả có rất nhiều vấn đề không thể khống chế, lại che đậy không cho ai biết.

Vì thế trên màn ảnh mới xuất hiện các loại anh hùng biến dị, như X-men, người khổng lồ xanh vân vân, đây không chỉ đơn giản là điện ảnh.

Từ xưa đến nay, khoa học trước tiên là tưởng tượng sau đó nghiệm chứng.

Thế giới này rất điên cuồng, chỗ làm cho người ta mê muội nhất là chỉ cần có người bắt đầu suy nghĩ, ý tưởng đó sẽ từ từ tới gần hiện thực.

Thời đại kia kỹ thuật đổi đầu cũng đã xuất hiện, chuyện này vẫn còn là khoa học viễn tưởng vài thập niên trước thời đại của hắn, một khi như vậy, lấy tốc độ nghiên cứu gien của thời đại kia của hắn, Đơn Phi không có lý do gì để không tin không có người biến dị xuất hiện.

Biết quái vật kia là con người, nét mặt của Triệu Đạt cũng không mỉm cười, chỉ có ngưng trọng hơn.

Đơn Phi cảm thấy lạnh cả người, trong trái tim lại không ngừng đập mạnh, cảm giác cổ họng có chút khô khốc: - Triệu đại nhân cũng đồng ý điều này.

Triệu Đạt nhìn hắn một lúc, nói: - Trên đời này vốn không có chuyện gì không thể.

Triệu Đạt đã dự đoán trước.

Đơn Phi vốn đối với Triệu Đạt có chút đề phòng, lúc này lại cảm thấy người này nếu bàn về kiến thức, quả thực không thua kém nhà khoa học cao cấp nhất, điểm quan trọng nhất của nhà khoa học là có gan tưởng tượng.

Không có tưởng tượng, làm sao có thể có thuyết tương đối.

Người cổ đại cũng rất hiện đại.

Trong lòng Đơn Phi nói thầm, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác rốt cục có chút manh mối cho chuyện này, chậm rãi nói: - Bởi vậy Triệu đại nhân cho rằng, bất kể là quái vật kia, hay ong đầu hổ đều có người làm ra.

Vết sẹo trên mặt Triệu Đạt rủ xuống, rốt cục cười nói: - Tào Quan nói không sai, thật sự ngươi có nhiều ý tưởng khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Cha mẹ nó, người hiện tại nghe thấy suy nghĩ này của ta, hơn phân nửa đều cảm thấy ta đang nói lung tung, không ngờ ngươi nói ta có chút ý tưởng.

Đơn Phi không khỏi nhìn kỹ Triệu Đạt lần nữa, chỉ thấy Triệu Đạt duỗi đũa gắp một miếng chân heo lên chấm nuốt hai cái, khen: - Món này không tệ, ngươi làm ra à.

Đơn Phi gật gật đầu, Triệu Đạt buông đũa xuống, đứng lên, cất hộp đi, chậm rãi đi đến trước mặt Đơn Phi nói: - Có thể hỏi ngươi một chuyện không?

Ngươi hỏi còn ít.

Trong lòng Đơn Phi nói thầm, vẫn nói: - Đại nhân, mời nói.

- Tào Quan nói ngươi còn đang suy nghĩ, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Triệu Đạt nói thẳng vào vấn đề.

Đơn Phi sợ run, không nghĩ tới Triệu Đạt biết rõ cả chuyện này, một lúc lâu mới nói: - Ta chỉ đang suy nghĩ đây có phải là cuộc sống mà ta muốn không.

Triệu Đạt cũng ngẩn người, đột nhiên cười ha hả, giơ tay vỗ vào đầu vai Đơn Phi: - Thú vị, con người ngươi thật sự rất thú vị.

Tha lỗi ta cười chút, thật sự không biết ngươi đang nói cái gì thú vị.

Đơn Phi rất khó hiểu, vẫn nói:

- Đại nhân nói đùa rồi.

Không ngờ Triệu Đạt không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài cửa, đột nhiên đứng lại, không quay đầu lại nói: - Nếu ngươi đã thú vị như vậy, ta cũng muốn nói cho ngươi một số câu thú vị.

Dừng lại trong chốc lát, biết Đơn Phi đang nghe, Triệu Đạt thản nhiên nói: - Có thể được vào nơi của chúng ta, quen biết đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có kiến thức uyên bác, còn phải có cái đầu người thường căn bản không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý thừa nhận bất cứ thứ gì căn bản ngươi không tưởng tượng nổi.

Đơn Phi đồng ý điểm này.

- Ngươi giết một con chó của Hạ Hầu Hành. Triệu Đạt bất ngờ nói, nghe thấy Đơn Phi ừ một tiếng, khóe miệng Triệu Đạt tựa như cười mỉa mai: - Trên đời này chính là như vậy, chó vẫn là chó, nhưng có khi dựa vào thế của chủ nhân sẽ trở nên mạnh hơn người nữa. Người vẫn là người, nhưng nếu không có ai ủng hộ, sẽ trở nên không bằng cả chó.

- Ý của đại nhân là? Kỳ thật Đơn Phi sớm hiểu được ý của Triệu Đạt, nhưng vẫn không kìm được lòng hỏi

Triệu Đạt nhếch miệng cười, vết sẹo khóe mắt mấp máy như con giun: - Nếu ngươi có thế lực, đừng nói là giết chó, giết người cũng không thành vấn đề.

Vậy nếu không có thế lực thì sao.

Đơn Phi không hỏi, Triệu Đạt cũng không nói gì.

Rèm cửa đinh đương vang lên, lát sau Triệu Đạt đã đi xa, trong không trung dường như vẫn lưu lại câu nói không hoàn chỉnh của ông ta, nếu ngươi không có thế lực, đừng nói là giết người, giết chó cũng là vấn đề lớn.