Thâu Hương

Chương 42




Trong lòng Đơn Phi rùng mình, không hề do dự thúc khuỷu tay phản kích lại. Hắn biết người thời đại này mạng như cỏ rác, tuy ở thành Hứa Đô, nhưng mới qua mấy ngày này, có vẻ như người đắc tội đã sắp chất đầy xe rồi, nếu người khác kính hắn, hắn sẽ kính lại, nhưng nếu người khác giẫm lên hắn, đương nhiên hắn không có tính cách khoanh tay chịu chết.

Bịch!

Một người kêu thảm một tiếng, hét lớn: - Đơn Phi, ngươi làm gì vậy?

Đơn Phi thúc khuỷu tay đánh lui đối thủ, đang định vung quyền đánh chó rơi xuống nước, vừa nghe giọng của người nọ, lập tức thu nắm tay lại đổi thành vẻ mặt tươi cười: - Đại công tử, tại sao là ngài?

Người vừa bị hắn đánh lén rõ ràng chính là Tào Phức.

Nhưng trong giây lát Đơn Phi đã hiểu được, tên này không phải đánh lén hắn, có vẻ như muốn chào hỏi với hắn, chỉ là tên này chân tay lóng ngóng, khiến người khác khó tránh hiểu lầm.

Tào Phức xoa ngực, thở hắt ra, nói: - Tiểu tử ngươi dám đánh bổn công tử, thật là cái gì khả nhẫn... cái gì bất khả nhẫn.

- Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn. ( nếu như chuyện này có thể nhẫn nhịn, vậy thì còn chuyện nào không thể nhẫn nhịn) Vương Tường đứng bên cạnh tiếp câu.

Tào Phức lập tức gật đầu nói: - Đúng, chính là câu này.

- Ta không biết là đại công tử. Đơn Phi biết trong bụng tiểu tử này toàn là cỏ, chỉ có thể coi là playboy, nhưng không coi là người xấu, giải thích: - Đại công tử, ngài không biết đó, gần đây ta đều bị người khác đánh lén đến sợ rồi, vì Tào gia, ta đã đắc tội với Hạ Hầu công tử, y còn thả chó cắn ta nữa, Ô Thanh, ngươi nói có đúng hay không?

Ô Thanh liên tục gật đầu:

- Chúng ta còn làm con chó kia... Gã còn muốn nói tiếp, bị Đơn Phi đá chân, hiểu ý, im miệng không nói nữa.

Cuối cùng Tào Phức cũng hết đau, bị Đơn Phi chuyển đề tài, quên mất lúc nãy mình đã nói gì, lập tức nói: - Thế nào, tiểu tử Hạ Hầu Hành kia gây bất lợi cho ngươi?

- Đúng vậy. Đơn Phi thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Tào Phức, lập tức nói: - Gần đây y cứ không vừa mắt ta.

- Tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo rồi. Tào Phức ôm bờ vai của Đơn Phi, cùng chung mối thù nói: - Ta đã sớm nhìn ra y không ra cái gì cả, không ngờ rằng y lại không ra gì như vậy. Đơn Phi, ngươi yên tâm, ta ra mặt cho ngươi.

Đơn Phi trái tim không có buông xuống, ngược lại lập tức nhấc lên.

Trên đời này không có yêu vô duyên vô cớ, Tào Phức này ưu ái hắn như vậy, trong đó tất nhiên có vấn đề lớn.

- Đại công tử, ngài đã quên chuyện ước định với ta rồi. Đơn Phi cảm giác tiểu tử này nhất định là một nhân vật phản diện lớn, bảo hắn nằm vùng còn thân thiết với hắn như vậy, rõ ràng đang làm bại lộ thân phận của hắn.

- Ước định gì? Tào Phức hiển nhiên mắc chứng đãng trí ở người già, một lúc lâu sau mới nhớ ra: - Chuyện đó lúc này không quan trọng như vậy, đi, ta đưa ngươi đến một chỗ.

Lão tử sau này tuyệt không kết nhóm cùng ngươi, bằng không chết không nhắm mắt.

Đơn Phi thấy bộ dạng như kéo hắn đến lò mổ của Tào Phức, vội nói: - Đại công tử muốn đi đâu?

- Ngươi đi thì biết. Tào Phức cũng không giải thích.

Đơn Phi dùng sức gỡ tay Tào Phức ra, nói: - Đi cũng không cần thân thiết như vậy, nhưng mà đại công tử, ngài chờ ta làm chút chuyện.

Tào Phức có chút không nhịn được nói:

- Ngươi muốn làm chuyện gì?

Đơn Phi chỉnh lý lại mạch suy nghĩ, thầm nghĩ thấy bộ dạng gấp gáp của đại công tử, không đi cùng y là không được, mình cũng không thể vừa mới đến Hứa Đô đã đắc tội một lượt với những Thái Tử đảng, con nhà quan này chứ?

- Ngài đưa ta ít tiền. Đơn Phi đưa tay nói: - Ta nhớ lúc trước thủ hạ Ma Cường dưới tay công tử còn nợ ta hai quan tiền nữa.

- Đều bị Đặng Nghĩa cầm đi rồi, hắn nói sẽ đưa cho ngươi, sao nào, vẫn chưa đưa sao? Tào Phức lập tức nói.

Cằm của Đơn Phi suýt nữa đã rơi xuống, thầm mắng kết bạn bất cẩn, chỉ có thể nói: - Vậy đại công tử cho ta mượn trước ít tiền được không?

- Không cho mượn!

Tào Phức cự tuyệt rất gọn gàng, thấy Đơn Phi cau mày, Tào Phức bật cười ha hả: - Tiểu tử ngươi còn khách khí với ta cái gì, mượn cái gì mà mượn? Cầm lấy mà dùng.

Y móc ra từ trong ngực một khối vàng nhỏ đưa cho Đơn Phi, khó hiểu nói: - Ngươi cần tiền làm gì, đi uống hoa tửu sao?

Đơn Phi cầm tiền, tâm tình hơi nặng nề, cảm giác đây có thể là tiền bán mạng của mình, nhưng vẫn quyết định, giao tiền cho Vương Tường, nói: - Vương huynh, vàng này huynh cầm lấy, coi như tiền ta đặt mua thù du.

Vương Tường suýt nữa đã quỳ xuống, giật mình nói: - Đơn... Đơn... đại nhân... sao dùng nhiều như vậy, xe này một trăm mười đồng là đủ rồi.

Kỳ thật gã cũng không biết giá của thù du, nhưng nhìn thấy khối vàng nhỏ vào tay, vẫn cảm giác giống như nằm mơ.

- Không chỉ là xe này, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu. Đơn Phi có kiểu khí thế bao thầu cả một ao cá: - Nếu còn quá nhiều, ta đưa thêm tiền là được. Ô Thanh, ngươi và Vương huynh đệ liên hệ chuyện này.

Ô Thanh tuy không hiểu ý của Đơn Phi, nhưng biết lão đại này đầu óc không phải người bình thường có thể hiểu được, trước nay chưa từng lỗ vốn, tất nhiên đáp ứng liền.

Sau khi Đơn Phi chắp tay với Vương Tường, không đợi nói thêm gì nữa đã bị Tào Phức đi về phía trước, Đơn Phi bước chân lảo đảo, không dễ dàng theo kịp bước chân của Tào Phức, nhìn thấy Tào Phức đi không xa liền dừng lại trước một tửu lầu, cuối cùng cũng hiểu được.

Đây là tửu lầu lúc nãy Tào Phi và người áo xanh đã vào.

Sản nghiệp của Hạ Hầu gia!

Thực chất ý của Tào Phức không phải ở rượu, hiển nhiên là ở Như Tiên!

Tào Phức vội vã kéo theo Đơn Phi muốn vào lầu, trước tửu lầu có hai gia đinh dáng vẻ thần giữa cửa lập tức chặn trước mặt Tào Phức, ngoài cười nhưng trong không cười nói: - Tào đại công tử, ngài không thể vào.

- Mắt các ngươi mù rồi, không biết ta là ai hả? Tào Phức giận tím mặt nói.

Một môn thần mặt trắng nói: - Tào đại công tử, chính vì mắt chúng ta không mù, mới không thể để ngài vào. Hạ Hầu công tử nói, sau này Tào đại công tử và chó không thể vào tửu lầu này!

Khi nói gã ta liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, mỉm cười nói: - Cũng chính là Tào đại công tử và vị này đều không thể vào.

Đơn Phi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Hắn xưa nay đều là như thế, đấu võ mồm với mấy kẻ mắt chó nhìn người này làm gì? Có năng lực thì bạt tai ngay tại chỗ, không có năng lực thì bí mật cho bọn họ chết là được rồi.

Tào Phức thì lại nổi trận lôi đình, chỉ vào Đơn Phi nói: - Ngươi có biết người này là ai không? Hắn là Đơn Phi, ngươi đi nói với Thế Tử, cứ nói Tào Phức ta dẫn Đơn Phi đến rồi, Thế Tử nhất định sẽ gặp ta.

Trong lòng Đơn Phi trầm xuống, lập tức có cảm giác không ổn.

Lúc nãy hắn thấy sự thân thiết quá mức bình thường của Tào Phức đã cảm giác trong đó có vấn đề lớn, không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian xảo thì là đạo chích! Đại công tử này muốn lợi dụng hắn nên mới tha thiết với hắn như vậy.

Nhưng hắn không ngờ rằng Tào Phức sẽ lợi dụng hắn như vậy.

Chẳng lẽ nói chuyện hắn đắc tội với Tào Phi đảo mắt đã truyền tai Tào Phức, Tào Phức muốn dùng hắn để lấy lòng Tào Phi?

Đơn Phi tuy không phải là giun đũa trong bụng Tào Phức, nhưng đoán rất rõ tâm tư của Tào Phức, từ sau khi Hạ Hầu Hành bội ước, Tào Phức vẫn luôn bị người khác chê cười, thậm chí ngay cả Như Tiên cũng không gặp được.

Biết hôm nay Hạ Hầu Hành mở tiệc chiêu đã Tào Phi ở tửu lầu của nhà mình, thậm chí còn mời Như Tiên cô nương đến, Tào Phức tất nhiên muốn đến gặp, nhưng trong bụng Tào Phức chứa toàn là cỏ, trong đầu dù sao cũng không phải đều là nước, biết nếu gặp nhau thì khó tránh khỏi bị cười nhạo, thậm chí có thể bị đuổi ra ngoài, bởi vậy vẫn luôn rình mò xung quanh.

Biết được Đơn Phi đắc tội với Tào Phi, Tào Phức lập tức nảy ra mưu kế.

Không phải có một điển cố Phụ kinh thỉnh tội sao?

Hôm nay ta sẽ phụ Đơn Phi thỉnh tội.

Y cũng bất chấp suy nghĩ của Đơn Phi, bằng hữu còn dùng để bán được, huống hồ một tên gia nô? Nhưng y không ngờ rằng chuyện đến bây giờ, thậm chí ngay cả tửu lầu cũng không thể vào được, muốn bán Đơn Phi cũng không có cơ hội.

Môn thần mặt đen trả lời:

- Tào đại công tử, công tử nhà ta nói, Tào đại công tử chẳng những người không thể vào, thanh âm cũng không thể vào.

Tào Phức chớp chớp mắt, cuối cùng đã hiểu tiểu tử này có ý không chuyển lời, tức điên lên nói: - Đơn Phi, cho ngươi tiền có ích gì? Thể hiện bản lĩnh ra, hôm nay ngươi không dẫn bổn công tử vào trong, ngày mai ta sẽ bán ngươi cho Hạ Hầu gia!

Ngươi định bảo ta tự ra chủ ý bán mình đi sao? Lão tử không ngu đến mức đấy.

Đơn Phi tâm tư bay lộn, khi còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một người cười duyên nói: - Đây không phải Tào đại công tử sao? Đứng trước cửa làm gì vậy? Chắc là đang đợi Như Tiên sao?

Trong lòng Đơn Phi khẽ run, chỉ cảm thấy giọng nói kia êm dịu uyển chuyển, nghe rung động đến tâm can, không ngờ trên đời còn có giọng nói này.

Tào Phức lại thân hình chấn động, hồn bay phách lạc quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển ới ánh mặt trời kia, lắp bắp: - Phải... phải... đợi...

Một nữ tử chải tóc búi cao đang từ một cỗ xe ngựa trang trí xa hoa nhẹ nhàng bước xuống, thướt tha đi đến, dáng đi uyển chuyển, sóng mắt truyền đi, gió thu dường như cũng mộng ảo dịu dàng như gió xuân.

Nàng chỉ liếc mắt nhìn Tào Phức một cái, ánh mắt lại chuyển rời, dừng trên người Đơn Phi, nụ cười xinh tươi, chậm rãi bước đến.

Đơn Phi chưa từng thấy nữ tử có năng lực mê hoặc như vậy, thầm nghĩ nữ nhân đều biết làm nũng, nhưng so với nữ tử này, giọng nói nũng nịu của những nữ nhân kia quả thực giống như tiếng chiêng hỏng vậy.

Nhưng hắn dù sao cũng không phải con nít ranh gì, bị một ánh mắt của nữ nhân đã thần hồn điên đảo, thấy nữ nhân kia như vậy, ngược lại hắn còn lập tức thu lại tâm thần, chỉ cụp mắt xuống.

Chợt nghe Như Tiên dường như lại khẽ cười một tiếng, lại gần hắn hai bước, Đơn Phi đột nhiên trong lòng rùng mình, chỉ vì trong khoảnh khắc đó, hắn lại cảm thấy trái tim không tự chủ được đập điên cuồng.