Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 880: Bức ép




CHƯƠNG 877: BỨC ÉP.

Nhìn thấy trước mắt từ một nam nhân râu quai nón đột nhiên biến thành một nam nhân tuấn lãng người trẻ tuổi, Hoàn Nhan Trọng Tiết cùng Bồ Sát A Lý Hổ xoa xoa đôi mắt của mình, bị kinh ngạc nói không ra lời:

-Ngươi….ngươi. . .

Tống Thanh Thư nhìn Hoàn Nhan Trọng Tiết thở dài:

-Trước đó cô nương suy đoán không sai, tại hạ không phải là Đường Quát Biện, Đường Quát Biện thật sự thì đã bị Hoàn Nhan Lượng hại chết rồi.

Tiếp lấy đem chuyện của Hoàn Nhan Lượng như thế nào mượn đao gϊếŧ người, về sau lại như thế nào phái sát thủ ám sát Đường Quát Biện đại khái nói qua, bên cạnh Ca Bích cũng đã khóc không thành tiếng, Bồ Sát A Lý Hổ thấy thế vội vàng tiến lên lôi kéo tay nàng an ủi lấy.

-Giờ thì các người đã tin là tại hạ thật muốn đối phó với Hoàn Nhan Lượng rồi chứ?
Tống Thanh Thư nói ra.

Hoàn Nhan Trọng Tiết lấy lại tinh thần:

-Vậy ngươi đến cùng là ai?

-Cô nương cũng đã nghe qua tên của tại hạ.

Tống Thanh Thư liếc nhìn Triệu Mẫn ngủ say trên giường một chút.

Chú ý tới ánh mắt của hắn, Hoàn Nhan Trọng Tiết lộ ra vẻ không hiểu, nhưng rất nhanh kịp phản ứng:

-Vậy có phải là Kim Xà Vương Tống Thanh Thư!

Cái tên này cũng liền làm cho Bồ Sát A Lý Hổ giật mình nhìn qua hắn, dù sao tên tuổi của Kim Xà Vương tại trong mắt cao tầng của hai nước Thanh- Kim đó là một tên đại ma đầu.

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Không tệ, chính là tại hạ.

Hoàn Nhan Trọng Tiết hưng phấn, vây quanh hắn dò xét:

-Thì ra là Tống công tử! Khó trách lại có bản lãnh như vậy! Mau nhanh nói một chút, công tử là làm sao lại biết hô phong hoán vũ, công tử là thần tiên hay là yêu quái vậy? . . .
Đối mặt với câu hỏi của nàng, Tống Thanh Thư lại đau đầu:

-Ách, tại hạ đương nhiên là người.

-Sao ta thấy không giống a.

Vừa nói Hoàn Nhan Trọng Tiết còn duỗi ra ngón tay đâm đâm vào cơ ngực hắn.

-Trọng Tiết, đừng có hồ đồ.

Bên cạnh Bồ Sát A Lý Hổ nhìn thấy không được, vội mở miệng quát bảo nữ nhi ngưng lại, đương nhiên ở mức độ rất lớn là Kim Quốc đối với hắn cho là yêu ma, dẫn đến trong nội tâm của nàng cũng có chút sợ hãi Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư rốt cục mở miệng:

-Tốt, bây giờ các người cũng biết là chuyện gì xảy ra, về sau chúng ta tùy lúc hổ trợ nhau, còn có Trọng Tiết …cô nương tạm thời đừng đi ám sát Hoàn Nhan Lượng nữa, một là quá mức nguy hiểm, hai thì dễ dàng đả thảo kinh xà, phá hư kế hoạch của tại hạ.

Hoàn Nhan Trọng Tiết cau mày:
-Ta có thể tạm không đi ám sát hắn, bất quá công tử hãy nói cho ta biết công tử đến tột cùng kế hoạch là gì…

-Không được!

Tống Thanh Thư quả quyết cự tuyệt,

-Khi thời điểm đến các người sẽ tự nhiên biết được.

Hoàn Nhan Trọng Tiết còn muốn nói, Bồ Sát A Lý Hổ lại lôi kéo, đối với Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thầm lắc đầu…

-Lúc này thời gian không còn sớm, các người thừa dịp bóng đêm hãy về sớm một chút đi, tránh cho người của Hoàn Nhan Lượng nhìn thấy, khó tránh khỏi hoài nghi.

Tống Thanh Thư tiếp tục nói.

-Đi thì đi!

Hoàng Nhan Trọng Tiết dậm chân liền xoay người.

-Chờ một chút…

Nghe được Tống Thanh Thư gọi nàng lại, Hoàn Nhan Trọng Tiết khóe môi mỉm cười,

- Không nỡ để ta đi phải không? Hừ, vừa rồi đắc tội bản tiểu thư, bản tiểu thư cũng không có dễ dỗ dành như vậy đâu….
Tống Thanh Thư tức xạm mặt lại:

-Cô nương nghĩ quá nhiều, đem cái này nuốt đi.

Đưa tay ngửa ra trước mặt hai nàng, lộ ra trên lòng bàn tay hai hoàn dược một đỏ, một vàng.

-Đây là cái gì?

Hoàn Nhan Trọng Tiết biến sắc, có chút cảnh giác bảo hộ trước người mẫu thân.

-Một hoàn dược gọi là Tam Thi Não Thần Đan, một hoàn dược gọi Báo Thai Dịch Cân Hoàn.

Tống Thanh Thư nói tiếp,

-Các người không phải là người trong giang hồ, có lẽ chưa từng nghe nói qua, Tam Thi Não Thần Đan là của giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo dùng để khống chế thuộc hạ, trong có ba loại thi trùng, sau khi nuốt vào thì hoàn toàn không có dị trạng gì, nhưng hàng năm đến giờ ngọ tiết Đoan Dương, nếu như không có giải dược khắc chế thi trùng, thì thi trùng liền sẽ thoát ra, một khi nhập não, thì người bị trúng thuốc này sẽ hành động tựa như quỷ yêu, ngay cả phụ mẫu thê tử cũng sẽ cắn xé mà ăn lấy.
-Còn Báo Thai Dịch Cân Hoàn là một loại kỳ dược của Thần Long Giáo dùng các loại đại bổ đại phát quý hiếm chế luyện mà thành, thuốc này nếu uống vào trong vòng một năm, có thể làm cho người cường thân kiện thể, nhưng nếu một năm mãn kỳ, không phục giải dược, thì bên trong sẽ bị mãnh liệt chi cực độc tính phát tác ra, người ốm thành mập, người mập thành ốm, toàn thân da thịt máu me đầm đìa. …

-A …

Tống Thanh Thư còn chưa nói xong, Hoàn Nhan Trọng Tiết liền kêu lên,

-Đây đều là các loại âm độc buồn nôn a, công tử sẽ không để cho chúng ta nuốt chứ?

-Đúng vậy, vì phòng ngừa các người tiết lộ tin tức,

Tống Thanh Thư nhàn nhạt đáp, rồi nhìn Ca Bích đứng đó cách đó không xa,

-Lúc đầu chỉ có một mình tại hạ cũng liền thôi, thế nhưng sự tình bây giờ còn quan hệ đến Ca Bích, còn có liên quan đến rất nhiều người, nếu như các người bán đứng chúng ta, sẽ có rất nhiều người vô tội phải chết.
-Chúng ta cùng Hoàn Nhan Lượng thù sâu tựa biển, công tử sao lại cho rằng chúng ta sẽ bán đứng các người a?

Hoàn Nhan Trọng Tiết tức giận toàn thân phát run.

-Ai cũng có thể thay đổi, tại hạ chỉ muốn đem cái nguy hiểm này hạ xuống đến mức thấp nhất.

Tống Thanh Thư trong lòng thở dài một hơi, từng có lúc, chính mình đã là một người lạc quan như ánh thái dương, kết quả trãi qua những năm tháng này, tâm địa cũng chầm chậm trở nên băng lạnh lên, nếu là trước kia hắn tuyệt đối sẽ lựa chọn tin tưởng mẫu tử các nàng, nhưng hôm nay đối với hắn mà nói, sử dụng thủ đoạn thì có thể tin cậy hơn so với dựa vào tâm tính của người.

-Không … chúng ta tuyệt sẽ không nuốt vào cái loại này ..

Hoàn Nhan Trọng Tiết mặt trầm như nước, lặng lẽ lấy đoản kiếm trong tay áo lấy ra.
Tống Thanh Thư khẽ cười, Hoàn Nhan Trọng Tiết liền chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tiếp theo thì kinh hãi khi phát hiện mình cùng mẫu thân đều bị phong bế huyệt đạo.

-Các người bây giờ có duy nhất lựa chọn chính là quyết định nuốt lấy loại dược hoàn nào, là Tam Thi Não Thần Đan hay là Báo Thai Dịch Cân Hoàn.

Tống Thanh Thư cầm hai loại thuốc đi đến trước mặt các nàng,

-Hai người có thể yên tâm, chuyện nơi này sau khi qua đi, tại hạ liền sẽ đem giải dược đưa cho các người, tuyệt không làm tổn thương đến các người một sợi lông chân.

Hoàn Nhan Trọng Tiết khẽ cắn môi:

-Chúng ta nếu uống dược hoàn này, có khác gì là phải nghe theo lời của Tống công tử sao?

-Ách…cứ có thể cho rằng như vậy.

Đây cũng là Tống Thanh Thư một trong nguyên nhân hắn lựa chọn để cho các nàng uống dược hoàn này, dù sao các nàng đối với Hoàn Nhan Lượng cừu hận quá sâu, vạn nhất nhất thời khống chế không được, làm ra hành động cái gì khinh suất, dẫn đến toàn bộ kế hoạch thất bại…
-Vậy càng là không được,

Hoàn Nhan Trọng Tiết trên khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên nhiễm lên một tầng hồng đỏ,

-Chúng ta bị dược vật của công tử khống chế, vạn nhất công tử đối với mẫu tử chúng ta nổi lên dục tính, thì chúng ta lấy cái gì mà phản kháng lại chứ…

Tống Thanh Thư nghe qua thì muốn ngã quỵ:

-Ách….. cái đề nghị này tuy rất có sức thu hút, nhưng ta không có bỉ ổi đến mức độ đó.

-Chính công tử vừa nói ai cũng có thể thay đổi tâm tính a?

Hoàn Nhan Trọng Tiết châm chọc nói.

Tống Thanh Thư nghẹn lời, thẹn quá hoá giận:

-Đừng nói nhảm, nếu không chọn lựa, thì tại hạ sẽ liền tùy tiện nhét miệng các người..

Hoàn Nhan Trọng Tiết nhếch miệng, biết bây giờ người là dao thớt, mình là thịt cá, đành phải hừ một tiếng:

-Ta chọn lấy Tam Thi Não Thần Đan.

Nữ nhân thực chất bên trong vẫn là thích bề ngoài xinh đẹp, cho dù thi trùng cũng đáng sợ chẳng thua kém gì, nhưng so với biến thành một nữ nhân nhân mập béo xấu xí, Hoàn Nhan Trọng Tiết cảm thấy còn chi bằng chết đi cho rồi.
Bồ Sát A Lý Hổ mặt trắng bệch, cũng làm ra lựa chọn giống như nữ nhi của mình.

Sau khi để cho các nàng nuốt dược vật qua đi, Tống Thanh Thư lúc này mới giải khai huyệt đạo:

-Trong thời gian này Đại Hưng phủ không an toàn, có muốn tại hạ đưa các người trở về hay không?

-Miễn đi, ta cũng không muốn lại bị công tử cho nuốt thêm cái loại dược vật gì nữa..

Hoàn Nhan Trọng Tiết mặt lạnh lùng.

Bồ Sát A Lý Hổ cũng thở dài một hơi:

-Vốn cho rằng công tử là tri âm cao sơn lưu thủy, nào ngờ công tử quả nhiên đáng sợ như lời truyền ngôn …

-Con cũng bị bề ngoài tuấn lãng của hắn lừa gạt, hắn đúng là một ác ma.

Hoàn Nhan Trọng Tiết hừ một tiếng, vịn mẫu thân rời đi cũng không quay đầu lại.

Sau khi hai nàng rời đi, Tống Thanh Thư nhìn về phía Ca Bích, sâu kín thở dài một hơi:
-Tẩu tẩu có phải cũng cảm thấy là đệ quá phận."

-Thúc thúc cùng các nàng không quen biết, cẩn thận một chút cũng không có gì mà không thông, chỉ bất quá ta hiếu kỳ, vì sao thúc thúc chưa từng bức qua ta nuốt cái loại dược vật này.

Ca Bích mở to đôi mắt sáng lóng lánh lẳng lặng nhìn xem hắn.

Tống Thanh Thư sửng sốt:

-Hả? Đệ cũng không biết vì cái gì, giống như cho tới bây giờ, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ làm như vậy.

Ca Bích hé miệng cười:

-Hảo hảo, không nói chuyện này nữa, ngược lại là thúc thúc tìm đâu mà ra một vị cô nương xinh đẹp như vậy, nàng. . . nàng là luyến nhân của thúc thúc sao ?

Tống Thanh Thư lắc đầu:

-Đệ cùng hắn có mối quan hệ rất kỳ quái, vừa là địch, lại vừa là minh hữu..

Không biết vì sao, nghe hắn trả lời như vậy, Ca Bích trong lòng lặng lẽ thở nhẹ một hơi:
-Vậy thúc thúc dự định an trí nàng sao đây?

-Thân phận của nàng mẫn cảm, trong khoảng thời gian này không thể để cho nàng và ngoại giới tiếp xúc, trước cứ đem nàng cầm giữ một thời gian rồi tính sau,

Tống Thanh Thư do dự một hồi rồi hỏi,

- Trong phủ có mật thất nào không vậy?

-Có. . .

Ca Bích đột nhiên đỏ mặt,

-Chẳng lẽ thúc thúc đã quên lần trước lúc cùng Hoàn Nhan Lượng trao đổi. . . trong phòng của ta bên dưới có cái mật thất kia sao?

Nghe nàng nhắc lại cái đêm đó, Tống Thanh Thư cũng không nhịn được, trong lòng rung động.

-Vương phi tư vị có phải là rất tốt không a?

Ca Bích cũng không nghĩ tới chính mình lại hỏi ra câu riêng tư này.

Tống Thanh Thư liền ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của nàng:

-Tư vị của vương phi mặc dù không tệ, nhưng thật tình là còn kém rất xa tẩu tẩu…
Nhìn khuôn mặt đối phương càng lúc càng gần, Ca Bích mặt càng đỏ, nhỏ giọng nỉ non nói:

-Ta. . . ta luôn cảm thấy…chúng ta làm cái dạng này thì.. có chút có lỗi với Oát Cốt Lạt. . .

-Nếu là huynh ấy có thật trách tội, liền cứ để cho huynh ấy tới tìm đệ là được rồi ..

Tống Thanh Thư thích cái dạng thần thái loại này của nàng, vừa xấu hổ, vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào….

- Ưʍ..

Ca Bích liền bị Tống Thanh Thư ôm ngang, thấy hắn muốn ôm mình hướng đến bên giường đi đến, Ca Bích vội vàng nói:

-Đừng, trên giường còn có vị cô nương kia…

-Như vậy thì có quan hệ gì chứ?

Tống Thanh Thư nhìn qua Triệu Mẫn đang ngủ như đóa hoa xuân hải đường, trong thân thể nhiệt ý của hắn càng đậm.

…………………………………………………………………………………..

Lúc này, Tống Thanh Thư đã ôm Ca Bích đến trước giường, cánh tay đem nàng ôm lấy vào trong ngực, một hồi hôn lên như mưa rào rơi vào trên mặt của nàng, mà Ca Bích lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, toàn thân như nhũn ra, không hề có khí lực đẩy ra hắn, đến khi Ca Bích phát hiện Triệu Mẫn đang nằm như thϊếp đi ngọt ngào trên giường, khóe miệng tựa như còn mang mỉm cười, bị Tống Thiên Thư không kiêng nể gì cả kéo nàng lên giường , lúc này Ca Bích tâm hoảng ý loạn e lệ gắt giọng:
-Thúc thúc thật là.. bại hoại.

Tống Thanh Thư liền ghé vào nàng bên lỗ tai trắng nõn non mềm thấp giọng trêu đùa:

-Bại hoại thì bại hoại a… dù sao đệ cũng muốn tẩu tẩu sau này trở thành nữ nhân của Tống Thanh Thư.

Ca Bích bị Tống Thanh Thư ôm để nằm trên giường, nhiệt khí phủ lấy lỗ tai, nghe trên người Tống Thanh Thư đậm đặc mùi khí tức dương cương nam tử, thẹn thùng vô cùng rù rì nói:

-Thúc thúc…

Tống Thanh Thư lúc này một tay tại trên mông nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trên người của nàng, tản ra từng đợt hương thơm thục nữ, nàng cắn chặc môi dưới, trên mặt biểu lộ trở nên tràn đầy mị hoặc, trên mặt của nàng, đỏ ửng giống như hoa đào nở rộ mê người, trên mặt xinh đẹp tràn ngập tình ý phong tình vạn chủng, thần thái cực kỳ mê người….

Ca Bích giờ này cơ hồ là phối hợp với hắn, khi bàn tay của hắn cởi ra cái tiểu nội khố, vật cuối cùng còn sót lại trên người, Tống Thanh Thư tiện tay ném qua một bên bên cạnh người Triệu Mẫn, giây khắc này cái khu vực thần bí kia rốt cục vô cùng rõ ràng đã hiện ra ở trước mặt của hắn.
Mềm mại dưới bụng là một mảnh da tuyết trắng, bắt đầu theo lan tràn lấy đen nhánh thảm lông gò mu, bày biện ra tươi đẹp xuân sắc, từ nơi chính giữa khe thịt, hai mép ngoài hồng nộn cùng với hai cánh hoa nhỏ mép trong che lấy cái lỗ nhỏ thần bí, trong không gian tràn ngập cái mùi hương vị của nữ nhân ..

Lúc này tại trong mắt Tống Thanh Thư từ nơi cái âm hộ nàng, chỗ đó cũng như khêu gợi giống như đôi môi của nàng, theo từ trong khe đọng lại chỉ có một giọt âm dịch rỉ ra, tựa như là một đôi môi đói khát gấp không thể chờ, cần có cam lộ để làm dịu đi vậy, mật huyệt của Ca Bích cùng với tướng mạo xinh đẹp của nàng rất là cân xứng, cũng đồng dạng lộ ra vị nữ nhân thành thục diễm lệ ngăn nắp.....

Biết là cửa miệng âm động của nàng thuộc loại danh khí “ Tam châu xuân thủy “ từ cửa miệng âm động luôn khép chặt, Tống Thanh Thư dùng ngón tay đẩy ra hai bên mép nhỏ, cái âm hộ giống như bông hoa kiều diễm tách ra, lộ ra lỗ huyệt chặt chẽ hồng nhuận, từ bên trong hang động lập tức liền chảy xuôi ra một dòng chảy nhỏ âm dịch ướŧ áŧ.
Tống Thanh Thư hút vài hơi khí, chôn đầu vào giữa háng nàng, miệng hắn áp lên cái âm hộ nàng giống như là hôn môi vậy, đem hai mép ngoài mút lấy trong miệng, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ vào chính giửa khe thịt nhỏ kia...

Theo âm dịch nong nóng dần dần nồng đậm, giữa háng Ca Bích giờ đã tán tràn lấy mang theo khí tức hăng hăng của vị nữ nhân, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu lưỡi Tống Thanh Thư tăng lớn biên độ, trong quá trình điên cuồng liếʍ ɭáρ khe huyệt, đầu lưỡi lại thỉnh thoảng va chạm vào đỉnh chồi của âm hạch nàng.

-A...um…

Ca Bích bờ mông hương về phía trước nhô lên, nàng nhắm mắt cắn chặt răng, mới có thể không để cho mình phát ra âm thanh vì vẫn còn ngại ngùng khi Triệu Mẫn vẫn nằm kế bên say ngủ vì bị điểm huyệt, như là tận lực muốn cho thân thể Ca Bích khuất phục, Tống Thanh Thư dùng đầu lưỡi thoáng cái thoáng cái mút liếm lấy hơi lộ ra mộng thịt trân châu đài hoa, âm hạch không chịu nổi khiêu khích đã hơi đỉnh phồng nhô lên tới, lại bị hắn một ngụm ngậm lại trong miệng, thật sâu mút hút lấy.
-Đó...ai..ui..

Một sự mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, khiến cho Ca Bích triệt để lâm vào du͙ƈ vọиɠ, trong thân thể nảy mầm lấy một loại nhu cầu khát vọng trước đó chưa từng có, chỉ chốc lát sau, tiếp tục tại viên trân châu đài hoa liên tục vỗ về chơi đùa, thì thấy âm hạch đã bành trướng, hoàn toàn sung huyết nhô đầu xông ra ..

-A..... ừ…ừ…..."

Lúc này Ca Bích hai tay khó nhịn nắm lấy ga giường, trong mũi không ngừng phát ra lửa nóng, nàng bị cái kɦoáı ƈảʍ nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ tiêu hồn thực cốt kia dần dần bao phủ, khuôn mặt xinh đẹp trướng đến đỏ bừng, tiếng kiều “ um..um..” dần dần biến thành lớn tiếng thở dốc,rêи ɾỉ...

Ca Bích làm sao trải qua như vậy, thật sự khó có thể thừa nhận kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nàng thở gấp liên tục, xấu hổ không chịu nổi, muốn ngừng mà không ngừng được, ở chỗ sâu trong hành lang mật huyệt cảm giác trống rổng thúc đẩy khiến cho nàng không tự chủ được, liên tục nâng lên hạ thân của mình, nghênh hợp với cái đầu lưỡi chọc người kia.
-A... không chịu... được..nữa…thúc thúc..ừ…

Ca Bích thân thể run lên, âm tinh từ sâu trong hành lang tuôn ra, tràn lấy một miệng của Tống Thanh Thư…

…………………………………………………………………………………….

Lúc này hắn đem Ca Bích một đầu chân khiêng đến trên vai, một bên vuốt ve bóng loáng bắp đùi trắng noãn, một bên dùng tay cầm lấy cây côn ŧɦịŧ thô to tiếp tục chính giữa hai chân của nàng cạ lấy, đội lên ngay nơi hai mép nhỏ âm hộ rât ư mềm mại của nàng!

-Ân...um…

Cửa miệng âm động bị qυყ đầυ của hắn thỉnh thoảng ma sát lấy, Ca Bích chỉ cảm thấy thân thể của mình một hồi kéo căng, bắp đùi chân tận lực mở ra!

……………………………………………………………………………………….

Giờ thì cái mông Tống Thanh Thư có chút trầm xuống, côn ŧɦịŧ to dài giống như khai sơn phá thạch đâm vào bên trong âm động Ca Bích, qui đầu tới thắng tại trên hoa tâm của nàng…
-Ách..ui..

Cây côn ŧɦịŧ của hắn to dài như vậy, làm cho thân thể Ca Bích nhú lên một chút, nàng cảm giác được trên hoa tâm của mình đang bị đỉnh qυყ đầυ nặng nề va chạm lấy, Tống Thanh Thư đem côn ŧɦịŧ rút ra, sau đó lại cắm vào hơn phân nửa đoạn, thấy vậy Ca Bích hai chân xiết chặt, lông mày gấp rút, phát ra một tiếng rêи ɾỉ

-A….

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng rúm lấy, hắn chỉ cảm thấy côn ŧɦịŧ bị âm động nàng chăm chú bao lấy, hưởng thụ lấy bên trong thịt non núc ních mềm nhũn, hắn qua co rúm ra vào thêm vài cái, đến lúc cây côn ŧɦịŧ cả gốc rễ cắm vào, Ca Bích đôi mi thanh tú nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn càng là thở gấp không ngừng:

- A... xấu hổ chết người ..a.... Triệu Mẫn còn ở bên cạnh đây này... a…ui......

Ca Bích phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, toàn thân bất trụ lay động, phi tốc sáo động lấy cái mông đẹp, vong tình đong đưa bờ eo phối hợp với cây côn ŧɦịŧ đút vào..
………………………………………………………………………………….

-A... ui…. đừng nhanh như vậy... a... chịu không được á... a...

Lúc này Ca Bích đã là thở hổn hển đổ mồ hôi đầm đìa rồi, tay của nàng đem dưới thân của Tống Thanh Thư ôm chặt lấy, cái âm động chặt khít ướŧ áŧ cơ thịt một hồi mãnh liệt co rút lại, đem cây côn ŧɦịŧ chăm chú kẹp chặt lấy…

Tống Thanh Thư hai tay nắm bắt đôi tuyết phong của Ca Bích không ngừng xoa nắn, thỏa thích đè ép..

-A... tốt thúc thúc... tẩu tẩu... sướng chết đi á......

Hoa tâm của Ca Bích đang bị qui đầu của hắn liên tiếp va chạm, nàng cao trào tới co rút lại, làm cho Tống Thanh Thư sảng khoái không khống chế được, khó có thể hình dung kɦoáı ƈảʍ tràn lên não bộ, trước mắt hắn như hoa lên, tϊиɦ ɖϊƈh͙ từng làm một phún dũng bắn ra, thật sâu tràn ngập từ nơi sâu nhất bên trong thân thể của nàng…
-Á…a…..a…..

Ca Bích thân thể lại một lần nữa co rút lấy run rẩy! Trong một sát na tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn bắn trúng vào hoa tâm của mình, âm động của nàng lại từng đợt mãnh liệt co rút lại, kɦoáı ƈảʍ mất hồn xung kích toàn thân, hai tay giờ đã bấu lấy thật chặc cánh tay của Tống Thanh Thư, hai chân thật chặt kẹp lấy bên hông của hắn, trong hoa tâm lần nữa tiếp tục phun ra âm tinh nóng đặc! Nàng lại lên cơn cao triều nữa rồi!