Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 871: Mở ra lối riêng




CHƯƠNG 868: MỞ RA LỐI RIÊNG.

Lúc này tâm tình Tống Thanh Thư đang có chút sa sút, vừa nhìn thấy tiểu di tử đáng yêu, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều, vội vàng bước đến chào hỏi:

-Bình nhi "

Nào ngờ Hoàn Nhan Bình lập tức hất tay hắn ra, làm cho Tống Thanh Thư sửng sốt.

-Tại sao huynh muốn lợi dụng muội?

Hoàn Nhan Bình thanh âm lạnh lẽo như băng.

-Ta. . . không có…

Tống Thanh Thư nói đến câu sau, chính mình cũng có chút tâm hỏng, cho dù việc điều nàng đi ra bên ngoài, lá thư này cũng không phải là hắn viết, nhưng chuyện này từ đầu tới đuôi đều là nằm trong kế hoạch, cũng chẳng khác gì ngầm thừa nhận Hoàn Nhan Lượng dùng chính danh nghĩa của hắn điều nàng đi.

Nghe được ngữ khí của hắn, Hoàn Nhan Bình càng thêm thất vọng, thanh âm không có sắc thái như ngày trước:

-Tỷ phu, từ nhỏ đến lớn muội đều rất sùng bái hâm mộ huynh, thậm chí một mực mơ ước muốn gả cho huynhi, lần trước chúng ta cùng một chỗ rơi xuống sườn núi, một đêm kia có thể nói là thời gian hạnh phúc nhất của muội, vốn cho là sẽ có cơ hội gả cho muội. . . Thế nhưng bây giờ quay đầu xem ra, tất cả đều là hoang ngôn, huynh tiếp cận muội chẳng qua là có mục đích khác, muội thật là ngu ngốc, thế mà cứ cho mọi chyện là thật. nghĩ lại, nàng chỉ trích những lời này cũng không có gì sai, chính mình tiếp cận nàng quả thật là có ý đồ khác...
Hoàn Nhan Bình thở dài một hơi.

-Tốt, cứ như vậy đi, từ nay về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nói xong nàng quay người liền đi, vừa đi mấy bước, đột nhiên dừng lại:

-Bọn họ đang tra, muội cũng chưa hề nói là nhận được tin báo cua huynh cho nên mới rời khỏi Hoán Y Viện, chính huynh hãy cẩn thận một chút, đừng để người trong cung tra ra được.

Để lại một câu nói, Hoàn Nhan Bình đi thẳng không quay đầu lại nữa.

"Thật sự là một cô nương tốt a." Tống Thanh Thư cảm khái, biết mình đang lợi dụng nàng, lại vẫn lựa chọn thay hắn giấu diếm, đem tất cả chịu tội tự mình tiếp tục chống đỡ, tiểu di tử của Đường Quát Biện này quả nhiên là đối với hắn có mối tình thắm thiết.

Cho dù biết là không tử tế, nhưng Tống Thanh Thư vẫn quyết định không giải thích với Hoàn Nhan Bình, nếu hai người kết thúc như vậy cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, bởi vì hắn không có khả năng vĩnh viễn lấy thân phận của Đường Quát Biện sinh hoạt, một ngày nào đó Hoàn Nhan Bình sẽ biết được tin Đường Quát Biện qua đời, đến lúc đó càng khiến cho nàng thống khổ vạn phần, chi bằng hiện tại trước hết, cứ để cho nàng đối với Đường Quát Biện thất vọng cực độ, đến khi biết được Đường Quát Biện đã chết thì có thể sẽ đỡ hơn, Đường Quát Biện nếu như trên trời có linh, chắc hẳn cũng muốn để cho Hoàn Nhan Bình mau rời khỏi cái bóng của hắn, để bắt đầu một cuộc sống khác sinh hoạt tốt hơn….
Tống Thanh Thư vừa suy nghĩ vừa đi đến gần nội đường, Ca Bích lúc này đang một mặt lo lắng trong phòng đi tới đi lui, nhìn thấy hắn qua trở về, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ:

-Thúc thúc rốt cục cũng đã trở về!

-Xảy ra chuyện gì?

Tống Thanh Thư trong lòng hồi hộp một chút.

-Bên Hoán Y Viện xảy ra chuyện, ta lo lắng cho thúc thúc có bị nguy hiểm gì không, giờ nhìn thấy thúc thúc bình an vô sự thì tốt rồi…

Ca Bích lấy tay vỗ vỗ lấy bộ ngực sung mãn của mình,

-Bất quá nghe nói lần này Hoán Y Viện xảy ra chuyện, trách nhiệm của Bình nhi không nhỏ, hoàng huynh mặc dù không có trách phạt nàng, nhưng nàng tính tình xưa nay mạnh mẽ, trong lòng chắc chắn cực kỳ khó chịu, ta đã khuyên qua nàng, thế nhưng vẫn là không tốt, nàng từ nhỏ đến lớn lớn chỉ nghe theo lới nói của tỷ phu, thúc thúc tìm cơ hội đến an ủi nàng một chút đi.
-Ừm…được rồi…

Tống Thanh lấy làm kỳ, xem ra Hoàn Nhan Bình cũng không có nói thật với tỷ tỷ mình, Ca Bích còn bảo mình qua an ủi Hoàn Nhan Bình, nàng nào biết được muội muội đã cùng mình ân đoạn nghĩa tuyệt.

-À…mà lần này sự tình của Hoán Y Viện không phải là thúc thúc làm a?

Ca Bích đột nhiên nghi ngờ liếc hắn..

-Dĩ nhiên không phải đệ làm.

Công kích Hoán Y Viện là Hoàn Nhan Lượng cùng với nhân mã Triệu Mẫn làm, chính mình chỉ là từ trong tay bọn họ đem những công chúa Tống Triều đó cứu đi mà thôi.

Vừa nghĩ tới Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư liền nghi hoặc, trong khoảng thời gian qua tựa như không thấy nàng tồn tại, bỗng dung bây giờ xuất hiện, đến tột cùng nàng đang ẩn giấu cái gì đây?

Trước đó lúc cùng một chỗ, hai người đều né tránh đến vấn đề này, Triệu Mẫn không biết hắn đang lấy thân phận Đường Quát Biện tại Đại Hưng phủ, hắn thì cũng không biết Triệu Mẫn đến tột cùng là ẩn thân ở nơi nào.
Hai người bọn họ quan hệ có chút kỳ quái, nói là địch nhân, nhưng lại so với bằng hữu bình thường còn thân mật hơn, nhưng muốn nói là bằng hữu, hai người lại có riêng phần trận doanh của mình mà thù địch lẫn nhau, nhất định rất khó là làm bằng hữu. Bất quá bọn họ đều là người thông minh, đã ăn ý đạt tới một loại bình hành chi đạo, đó chính là chuyện công và tư phân ra rõ ràng, âm thầm thì bọn họ có thể là bằng hữu thân mật, nhưng thời điểm liên quan đến chuyện công, thì cũng có thể đem đối phương xem như địch nhân, rất cẩn thận phòng bị.

"May mắn bình thường ta lấy thân phận Đường Quát Biện xuất hiện, nếu không thì bị Triệu Mẫn tính kế lúc nào cũng không biết." Tống Thanh Thư âm thầm cảnh giác, tuy Triệu Mẫn nói lần này tới Đại Hưng phủ là vì truy tra Mộ Dung Cảnh Nhạc, nhưng theo hắn suy đoán, cá rất có thể đây chỉ là nguỵ trang, nếu như nàng thật sự là vì Mộ Dung Cảnh Nhạc mà đến, bên người tuyệt không có khả năng chỉ có mang theo mỗi Huyền Minh Nhị Lão, lấy võ công Mộ Dung Cảnh Nhạc, Huyền Minh Nhị Lão bảo hộ nàng thì thừa sức, nhưng nếu trông cậy vào Huyền Minh Nhị Lão để bắt được Mộ Dung Cảnh Nhạc, không khỏi là quá ảo tưởng, Triệu Mẫn tuyệt sẽ không xử lý cái loại việc mà mình không có nắm chắc, bởi vậy Tống Thanh Thư phỏng đoán Triệu Mẫn chuyến này khẳng định là có mục đích khác.
Tuy không chắc chắn lắm, nhưng Tống Thanh Thư cũng có thể đoán được ý nghĩ của Triệu Mẫn, nàng luôn là vì lợi ích của Mông Cổ, nên đương nhiên không muốn có một sự đoàn kết của Đại Kim Quốc, nếu lmuốn đem Kim Quốc quấy đến long trời lỡ đất, phương pháp tốt nhất bây giờ là lợi dụng hoàng vị chi tranh.

Tống Thanh Thư cũng đã có thể nhìn ra bây giờ hoàng vị của Kim Quốc tranh đoạt cuồn cuộn sóng ngầm, hắn tin tưởng lấy với Triệu Mẫn thông minh tài trí, khẳng định nàng cũng có thể nhìn ra điểm này, như vậy vấn đề còn lại, chính là nàng đến tột cùng đang đứng ở phía sau lưng vương gia nào?

Với Hoàn Nhan Lượng thì không có khả năng, chứ không phải vậy, thì nàng cũng sẽ không cùng với nhóm Âu Dương Phong va nhau; Thường Thắng Vương Hoàn Nhan Nguyên cũng không có khả năng, nàng bắt cóc người trong Hoán Y Viện, Hoàn Nhan Nguyên sẽ trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất, nàng tuyệt sẽ không ngu ngốc như thế, bài trừ hai vương gia này ra, như vậy phạm vi còn lại liền sẽ thu hẹp lại hơn rất nhiều, chỉ bất quá trong khoảng thời gian này, Tống Thanh Thư lực chú ý tất cả đều tập trung vào trong hoàng cung cùng trên thân Hoàn Nhan Lượng, còn đối với các vương gia còn lại trong kinh thành, hắn cũng không biết nhiều, bởi vậy cho nên cũng nghĩ không ra đầu mối gì.


………………………………………………………………………………….



Trong lúc Tống Thanh Thư đang âm thầm lý giải, thì bên trong một biệt viện vắng vẻ của Hứa Vương Phủ, Triệu Mẫn cũng đang suy nghĩ tương tự: "Từ sự tình của Hoán Y Viện xem ra, chỉ sợ là Tống Thanh Thư đã tiềm phục tại Đại Hưng phủ đã lâu rồi, nhưng vì sao một điểm động tĩnh gì mà mình cũng đều không phát giác ra được? Hắn đến tột cùng đang giấu mình ở đâu. . ."

Hoàn Nhan Lượng? Không có khả năng, lần này hắn cùng Âu Dương Phong rõ ràng là hai đạo nhân mã khác nhau; Hoàn Nhan Nguyên? Cũng không có khả năng, Hoán Y Viện xảy ra chuyện thì Hoàn Nhan Nguyên sẽ có đại phiền toái; còn lại bên trong những Vương gia khác. . .

Triệu Mẫn nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra Tống Thanh Thư đang giấu mình ở đâu, càng về sau trong đầu của nàng thỉnh thoảng hiện ra cảnh tượng Tống Thanh Thư cùng Chu Chỉ Nhược ôm nhau cùng một chỗ, sắc mặt nhất thời lại càng khó nhìn lên.
"Hai người bọn họ mới là danh chính ngôn thuận phu thê, ta chỉ là một ngoại nhân mà thôi." Triệu Mẫn nện một bể một chén trà, trong lòng tích tụ chi khí thoáng cái hơi dịu lại.

Tiếng động chén trà vỡ tan làm kinh động nha hoàn đang ở bên ngoài, nên vội vàng chạy vào:

-Cô nương có dặn dò gì?

-Không có gì, các ngươi lui ra đi.

Triệu Mẫn khoát khoát tay, nhìn qua mấy bóng lưng mấy nha hoàn đáng yêu động lòng người này rời đi, nàng đột nhiên trong lòng hơi động,

-Khoan…chờ một chút!

Mấy nha hoàn liền dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua nàng.

-Các ngươi ở Đại Hưng phủ này có biết đến những mỹ nhân nhi đang nổi đang không?

Nguyên lai Triệu Mẫn linh cơ nhất động, nghĩ đến Tống Thanh Thư này tính tình phong lưu, mỗi lần bên người lúc nào cũng không thiếu tuyệt sắc mỹ nữ, chính mình tại sao không từ phương diện này ra tay, có lẽ sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Mấy nha hoàn nhìn nhau, lại xác nhận một lần vấn đề, rồi do dự đáp:

-Đại Hưng phủ tuy mỹ nhân đông đảo, nhưng cũng không xinh đẹp bằng cô nương.

Triệu Mẫn giận dữ:

-Ta hỏi thì các ngươi cứ trả lời, bớt ở chỗ này vuốt mông ngựa đi.

-Bẩm vâng..

Mấy nha hoàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại,

-Đại Hưng phủ được xưng tụng là mỹ nhân đẹp, người nhiều không kể xiết, không biết cô nương là cụ thể muốn hỏi đến dạng như thế nào?

-Lấy những mỹ nhân nhi nổi danh nhất ra mà nói,

Triệu Mẫn rõ ràng bên người của Tống Thanh Thư, tất cả đều là nữ nhân tuyệt sắc, mỹ nữ tầm thường chỉ sợ rất khó dẫn tới hắn tâm động,

-Về phần tuổi tác, cứ từ mười mấy tuổi cho đến tầm bốn mươi tuổi đi.

Triệu Mẫn thân là quý tộc Mông Cổ, nhìn quen không ít nam nhân có đặc thù ham mê các tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, bất quá khi cùng Tống Thanh Thư tiếp xúc trong khoảng thời gian này, hắn tuy tham hoa háo sắc, nhưng không đến mức cầm thú như thế; còn các mỹ nhân tuổi khá lớn hơn, nhất là tầm khoảng ba mươi mấy mà nói, những loại thiếu phụ dạng này lại là khẩu vị ưa thích của Tống Thanh Thư.
Triệu Mẫn chung đụng cùng với Tống Thanh Thư thời gian cũng không tính là dài, nhưng là không thể không thừa nhận, nàng đối với Tống Thanh Thư về phương diện này thì nắm chắc, có thể nói là tinh chuẩn vô cùng.

Lúc này mấy nha hoàn bắt đầu mỗi nàng mỗi câu nói đến:

-Hoàng hậu Bùi Mạn cũng là đại mỹ nhân nhi.

-Hoàng Hậu nương nương tuy xinh đẹp, nhưng bất quá là vì có thân phận đặc thù nên được tang thêm, nếu đơn thuần lấy tướng mạo mà luận, Ca Bích công chúa mới là đệ nhất mỹ nhân của Đại Kim Quốc.

-Nhưng nghe nói Vương phi của Thường Thắng mỹ mạo không hề thua kém Ca Bích công chúa, còn được bệ hạ chính miệng sắc phong là Đào Hoa phu nhân.

- Bồ Sát A Lý Hổ nhi tức ( con dâu ) của Thái Sư năm đó cũng là đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc đấy.

-A Lý Hổ dù sao niên kỷ có chút lớn, so với Ca Bích công chúa cùng Đào Hoa phu nhân, khó tránh khỏi có chút thiệt thòi. Lại có nhiều tư thế hậu sinh khả uý, tiếp theo qua mấy năm nữa, nói không chừng ngay cả Ca Bích công chúa cùng Đào Hoa phu nhân cũng không sánh bằng nàng.
Triệu Mẫn yên lặng nhớ lấy tên những nữ nhân này tên:

-Bùi Mạn hoàng hậu, Ca Bích công chúa, Đào Hoa phu nhân, mẫu nữ Bồ Sát A Lý Hổ, còn có ai khác nữa không?"

Một nha hoàn vội vàng trả lời:

-Còn danh khí hơi nhỏ chút ít, còn có Bồ Sát thế gia Thu Thảo tiểu thư. . .

-Kỳ quốc công chủ Hoàn Nhan Bình.

-Còn có Hải Lăng vương phi.

- Hứa Vương Phi cũng không thua kém.

-Đó là đương nhiên, các nàng đều là mỹ nhân nhi nức tiếng xa gần trong kinh thành …

Triệu Mẫn nghe được lông mày cau chặt:” Làm cái gì mà nhiều mỹ nhân nhi như vậy chứ? Ta muốn thông qua các mỹ nhân này để tra nơi hạ lạc của Tống Thanh Thư, xem ra là phải bỏ ra công phu thật dài a. Giờ chỉ có cách là bắt đầu từ ba người xinh đẹp nhất mà tra lên, Ca Bích công chúa, Đào Hoa phu nhân, Hoàn Nhan Trọng Tiết, đến tột cùng Tống Thanh Thư sẽ cùng nàng nào dính líu quan hệ đây này?"