Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 793: Phu nhân chấn kinh




Hoàn Nhan Ca Bích vẫn duy trì vừa rồi tư thế, một tay đỡ lấy cái cằm thanh tú, lộ ra một đoạn cổ tay phấn trắng như tuyết, bời vì vừa mới tỉnh ngủ, đôi con ngươi mê người vẫn còn phủ một tầng sương mù mị hoặc.

Ánh đèn chiếu vào trên khuôn mặt mỹ lệ tĩnh mịch của nàng, đường cong gương mặt nhu hòa thoáng như một bức tranh phác hoạ, không biết là lúc này ánh đèn chiếu sáng nàng, hay là nàng chiếu sáng cả gian phòng ốc, Tống Thanh Thư đột nhiên chú ý tới bên trong ánh mắt nàng kinh ngạc mờ mịt, lúc này mới biết đêm nay trãi qua sự tình quá nhiều, cho nên sau khi cùng tỷ muội Hoàng Sam nữ tử cáo biệt, lại quên mang mặt nạ của Đường Quát Biện, do không có chút nào chuẩn bị, nên hắn đã đem diện mục thật sự của mình bại lộ tại trước mặt Ca Bích.

Đại não giống như bị chập mạch, Tống Thanh Thư đang nhìn tới bộ ngực cao ngất của Hoàn Nhan Ca Bích hơi chập trùng, kèm theo một tiếng thét lên cao vút, thân hình hắn liền lóe lên, trước khi nàng phát ra âm thanh thành tiếng thì hắn đã điểm trúng huyệt đạo nàng, toàn thân Ca Bích mềm nhũn, liền mềm mại ngã xuống.
Tống Thanh Thư đương nhiên không nỡ để nàng ngã xuống mặt đất cứng rắn, liền duỗi tay chụp lấy, đem nàng ôm vào trong ngực, thân thể Ca Bích rung động lòng người, tuy cách hai tầng y phục, Tống Thanh Thư lại có thể tinh tường cảm giác được thân thể nàng ấm áp co dãn kinh người.

Nhìn thấy vẻ mặt Ca Bích kinh hoàng, Tống Thanh Thư không muốn để cho nàng thụ quá nhiều kinh hãi, liền nói với nàng:

- Mỹ lệ phu nhân, tại hạ sẽ giải khai huyệt đạo, thế nhưng không được gọi người, nếu không thì tại hạ sẽ cởi xuống y phục phu nhân…

Trên gương mặt tú lệ xinh đẹp Ca Bích nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nàng nháy mắt mấy cái, biểu thị đồng ý với điều kiện của hắn.

Tống Thanh Thư sau khi giải khai huyệt đạo của nàng, Ca Bích quả nhiên không có lớn tiếng gọi, tựa như nàng lo lắng hắn lột đi y phục của mình, nên đè thấp giọng nói, thanh âm êm dịu muốn tan chảy long người:
-Ngươi. . . ngươi đến cùng là ai đây?

-Tại hạ là ai cũng không trọng yếu,

Tống Thanh Thư lắc đầu,

-Hôm nay xông lầm vào quý phủ, thật sự là do trời đưa đất đẩy, xin phu nhân đừng có trách cứ.

Tống Thanh Thư vốn tuấn lãng phi phàm, lại trãi qua nhiều mưa to gió lớn ma luyện, nên trên thân tự có một cỗ đặc thù khí chất mê người, hơn nữa hắn đối với nàng vẻ mặt ôn hoà, Ca Bích trong tâm kinh hoàng cuối cùng cũng có chút bình tĩnh lại:

-Đã. . . là xông lầm vào phủ, thϊếp thân đương nhiên sẽ không trách cứ công tử, tuy nhiên trượng phu thϊếp thân sắp trở về, công tử tốt hơn là nhanh chóng rời đi, chứ một khi làm kinh động đến hộ vệ trong phủ, chỉ sợ đến lúc đó công tử muốn rời đi thì cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Nhìn thấy Ca Bích rõ ràng đang sợ hãi đến mất mạng, lại vẫn có thể cưỡng chế trấn định cùng mình trao đổi, để cho có một lối thoát đồng thời lại không thiếu ý uy hϊếp, nếu là kẻ đạo tặc bình thường gặp phải tình huống nàng dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, chỉ sợ có thể sẽ bị nàng hù dọa, Tống Thanh Thư không khỏi cảm khái, Ca Bích bình thường tuy có một bộ dáng đoan trang yếu đuối, thực chất bên trong nàng lại kiên cường rất lợi hại, không hổ là công chúa của một nước, phần khí độ có thể gϊếŧ người trong nháy mắt, cũng không biết trên đời này có được bao nhiêu nữ nhân được như nàng...
Tuy bị nàng nói ra như vậy, Tống Thanh Thư ngược lại hiện lên một chi ý chọc ghẹo, cố ý nói:

- Thị vệ trong phủ của phu nhân thì tại hạ không để vào mắt, về phần trượng phu của phu nhân, hắn đã dám để cho một thê tử xinh đẹp tuyệt luân như vậy phòng không gối chiếc, chắc hẳn cũng sẽ không mau chóng trở lại đâu.

Vừa nói hắn vừa ôm nàng hướng đến cái giường đi qua.

Hai đầu lông mày Ca Bích hiện lên t vẻ bối rối chi sắc, thanh âm có chút run rẩy đứng lên:

-Này. . . này ngươi muốn làm gì?

Thấy được ánh mắt run sợ của nàng, Tống Thanh Thư không đành lòng tiếp tục trêu đùa làm nàng hoảng sợ:

-Phu nhân không cần phải lo lắng, tại hạ không phải loại gian tà chi đồ, tật ra thì tại hạ cùng trượng phu của phu nhân là huynh đệ kết nghĩa.

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường, cũng không có tiến thêm một bước cử động, lại còn buông ra thân thể nàng, Ca Bích lúc này mới hơi yên lòng:
-Huynh đệ kết nghĩa sao?

-Đúng vậy, tại hạ họ Tống tên Thanh Thư, phu nhân nếu không tin, có thể đến khi Đường Quát huynh quay trở về thì hỏi hắn.

Tống Thanh Thư đáp.

-Ngươi chính là vị Kim Xà vương kia ở tại cảnh nội Sơn Đông?

Ca Bích thốt ra.

-Phu nhân biết tại hạ sao?

Lần này đến phiên Tống Thanh Thư giật mình.

Ca Bích khẽ vuốt cằm, dù sao trước đó Tống Thanh Thư lấy mấy ngàn tàn binh lại đại phá được 10 vạn tinh nhuệ Thanh Quốc, lại thêm tràng cảnh hắn là người cuối cùng đối mặt với thiết kỵ Mãn Thanh hô phong hoán vũ thực sự đã thành truyền kỳ, sớm đã truyền khắp thiên hạ, huống chi Kim Quốc cùng Thanh quốc là huynh đệ chi bang, đối với chuyện này càng là phá lệ để ý, kết quả là cho dù phân tích tìm hiểu, cũng không có người biết Tống Thanh Thư đến tột cùng là làm như thế nào mà được như vậy, nàng thân là công chúa Kim Quốc hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe đến một số tin tức. về hắn
-Nếu công tử đã là huynh đệ kết nghĩa của phu quân ta, thì cũng có thể quang minh chính đại đi vào trong phủ, vì sao lại có hành động lại như vậy. . . lại còn lén lút điểm lấy huyệt đạo của ta chứ.

Ca Bích đột nhiên thấy được không ổn, có chút trách cứ nhìn xem hắn.

Tống Thanh Thư cười ngượng ngùng:

-Phu nhân có chỗ không biết, thân phận của tại hạ có đặc thù, nếu quang minh chính đại đi vào phủ, sợ rằng sẽ mang đến cho phu phụ các người phiền phức.

Huyệt đạo lúc này đã được giải khai, Ca Bích liền co lại đến trong góc giường, cách hắn xa xa, nghe được lời hắn giải thích, đầu tiên là mờ mịt vẫn chưa hiểu được, Kim Xà Doanh là họa lớn trong lòng của Thanh Quốc, mà Kim Quốc cùng Thanh quốc lại là huynh đệ chi quốc, đương nhiên cũng xem hắn là cừu địch, nếu như hắn quả thật nghênh ngang tiến Đường Quát phủ, chỉ sợ sẽ hình thành một trận long trời lở đất.
"Phu quân tại sao lại cùng với hắn kết bái chứ?" Ca Bích hai đầu lông mày thanh tú hiện lên vẻ u sầu, trong lòng lo lắng không thôi.

-Đêm naykhiến cho phu nhân chấn kinh, tại hạ thực sự vạn phần có lỗi, vật này coi như là tại hạ bồi tội, mong rằng phu nhân thứ lỗi.

Tống Thanh Thư từ trong ngực lấy ra một vật đưa tới trong tay Ca Bích, sau đó thân hình lóe lên liền biến mất trong đêm tối.

Thấy Tống Thanh Thư rời đi, Ca Bích toàn thân đều mềm nhũn ngã nhìn trong tay khối Ngọc Bích kia xanh biết sáng long lanh, mặt ngoài còn có tựa như một tầng quang hoa trong suốt lưu động, hiển nhiên đây là vật phi phàm, nghĩ đến chính mình bên trong cái tên cũng có chữ Bích, liền cười một tiếng:

-Người này chọn lễ vật đúng là cũng có long suy nghĩ.

Thực ra khối ngọc bích này là do chính Đường Quát Biện tại Khai Phong Thành đã tìm kiếm vì thê tử của mình mà chuẩn bị lễ vật, chỉ tiếc hắn không còn có cơ hội để tận tay đưa tới cho thê tử mình, Tống Thanh Thư vừa rồi linh cơ nhất động, cũng xemi như hoàn thành cho Đường Quát Biện một cái nguyện vọng.
…………………………………………………………………………………..

-Phu nhân, phu nhân….

Tống Thanh Thư không có đi xa, hắn vọt đến nơi mà ánh mắt của Ca Bích không thể theo tới, cấp tốc móc ra mặt nạ của Đường Quát Biện đeo lên, quan sát trên thân không có sơ hở gì, rồi lập tức trở về, vừa lúc nhìn thấy Ca Bích đang ngồi ở trên giường ngẩn người, liền đi tới bên người nàng lung lay bả vai.

Ca Bích cái này mới giật mình thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy trượng phu của mình đang đứng ở trước mắt, đôi tròng mắt trong nháy mắt liền bịt kín một tầng hơi nước, cả người lập tức bổ nhào vào lòng Tống Thanh Thư ôm ấp:

-Thối phu quân, phu quân hư hỏng, huynh làm sao đến bây giờ mới quay trở về!

Tống Thanh Thư thân thể cương cương, do dự một chút phương mới đưa tay để tới trên vai nàng:
-Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?

Đáp lại lời hắn là bờ môi ngọt ngào nóng rực của Ca Bích phủ lên miệng hắn, Tống Thanh Thư có chút mất tập trung, thì một đầu lưỡi đinh hương mềm mại phấn nộn đã gõ mở hàm răng của hắn duỗi vào….

Tống Thanh Thư biết Ca Bích vừa rồi có thể bị dọa sợ, lúc đầu chuẩn bị lời nói để dỗ dành nàng, nào ngờ còn chưa mở miệng, thì đã bị môi đỏ ấm áp mềm mại của nàng chặn lại

-Um….phu nhân. . .

Tống Thanh Thư rốt cục cũng rảnh rỗi sau khi cùng nàng mút hút quấn quanh hai đầu lưỡi cùng một chỗ một hơi thật dài, nào ngờ vừa thốt ra lời, bờ môi liền bị hai ngón tay trắng như tuyết đè lên

-Lúc khác hãy nói, hãy ôm muội…

Tống Thanh Thư gần cả đêm bị giày vò với hoàng hậu Bùi Mạn, cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, nào ngờ thanh âm Ca Bích phảng phất có ma lực, lập tức liền dẫn bạo trong lòng của hắn hỏa sơn.
Trong khoảng thời gian này hắn cân nhắc đến đại cục làm trọng, Tống Thanh Thư vận dụng cực đại nghị lực để khắc chế chính mình không có đụng đến một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương Ca Bích, nhưng hôm nay đã cùng hoàng hậu Bùi Mạn pha trộn hoàn toàn làm hắn thay đổi, bây giờ lại còn có Ca Bích chủ động ôm ấp yêu thương, hắn rốt cục đã bị dao động. Tay trái liền ôm lấy vòng eo nàng, tay phải giữ lấy cổ trắng tinh tế tỉ mỉ, Tống Thanh Thư đảo khách thành chủ, nặng nề hôn lên đôi môi nàng.

Lúc này hắn lại gặp may mắn, thời điểm rời khỏi hoàng cung, hắn tranh thủ tắm rửa thân thể, đổi lại bộ y phục sạch, nếu không phải vậy thì bây giờ trên người hắn chỉ sợ sẽ còn lưu lại vị đạo của hoàng hậu Bùi Mạn, hoặc là hương khí của tỷ muội Hoàng Sam nữ tử, với một Ca Bích thành thục thì không có khả năng không phát hiện ra.
Cũng là do trước đó bị Triệu Phúc Kim thông qua vị đạo, đã nhận ra thân phận chân thật của hắn, cho nên sau này hắn trở nên cẩn thận hơn chút, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã dùng tới.