Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 754: Tiểu Di Tử đều là tiểu miêu







Hoàn Nhan Bình đột nhiên ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Tống Thanh Thư đang nhìn qua cổ áo của mình, một làn sóng đỏ ửng từ từ tại từ nơi cổ của nàng dâng lên, theo bản năng đẩy hắn một cái, tức giận hừ:


-Còn lại chính mình tự mặc đi, muội đến cổng lớn bên ngoài chờ tỷ phu..


Vội vàng để lại một câu nói, ngay cả đầu cũng không quay lại liền chạy ra khỏi phòng hắn, Tống Thanh Thư âm thầm khinh bỉ chính mình, liền đem phần áo còn lại mặc hoàn tất, khi hắn đi đến đại môn, thì Hoàn Nhan Bình đang cưỡi một con hồng mã chờ hắn.


Nhìn thấy Tống Thanh Thư đi ra, Hoàn Nhan Bình hai mắt tỏa sáng, nhịn không được nói ra:


-Tỷ phu tuy có chút xấu xí, nhưng phối hợp với bộ quần áo này, cũng là có mấy phần anh tuấn uy vũ…


Tống Thanh Thư cười nói:


-Đó là đương nhiên, cũng nhờ ai đó đã lấy cho ta…

Hoàn Nhan Bình hơi đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm:


-Y phục này rõ ràng là do tỷ tỷ chuẩn bị, đâu có chuyện gì liên quan tới muội chứ..


Nàng nói xong liền kẹp lấy bụng ngựa rời đi, chỉ lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc,


-Tỷ phu đuổi theo muội đi, chúng ta tới so tài kỵ thuật một chút.


-Đuổi theo muội ư?


Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái vô cùng, bời vì lời nói Hoàn Nhan Bình làm hắn nhớ đến câu: “ Ngươi truy ta, nếu đuổi kịp ta, thì ta liền để ngươi làm…hắc hắc hắc ..”


Tuy nhiên Hoàn Nhan Bình lại thành thạo kỵ thuật, trong nháy mắt đã sắp biến mất ở cuối đường, Tống Thanh Thư thì lại không có gì tự tin là mình có thể đuổi kịp nàng, dù sao hắn từ trước đến giờ cũng ít khi cưỡi ngựa, cho nên có thể coi là miễn cưỡng phóng được ngựa đi, muốn so cùng một người dân du mục từ nhỏ sinh trưởng tại trên lưng ngựa, thì quả thật là kém xa, huống chi Hoàn Nhan Bình lại là người nổi bật trong đám người này.

Tống Thanh Thư ngây người trong chốc lát này, một bên hạ nhân đã dẫn ngựa tới, Tống Thanh Thư hào khí tỏa ra:


-Tốt xấu gì thì ta cũng là nhân vật tại chiến trường từng gϊếŧ chém mười vạn đại quân, chẳng lẽ lại sợ một cô nương như người sao?


Có lẽ là nhờ có hào khí tăng thêm, để hắn phát huy vượt xa bình thường, trở mình lên ngựa một mạch mà chạy, hướng về phía Hoàn Nhan Bình biến mất đuổi theo, may mắn là vẫn còn ở trong nội thành, đường sá có người qua lại cũng không dễ thông suốt, khiến cho kỵ thuật của Hoàn Nhan Bình rất khó hoàn toàn phát huy, Tống Thanh Thư lúc này mới dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.


Nhìn theo thần thái bóng lưng của nàng trên lưng ngựa dưới ánh mặt trời, Tống Thanh Thư tán thưởng: “ Hoàn Nhan Bình thật sự hiện ra sức sống thanh xuân của một cô nương phát huy đến vô cùng tinh tế..”

-Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu trên đường mà phóng ngựa nhanh như vậy?


Nhanh đến thành môn, thì hai tên lính thủ thành nhìn thấy hai người cưỡi ngựa một trước một sau xông đến, liền nổi giận nói, phải biế trong kinh thànht là trọng địa, trên đường mà phóng ngựa dạng này là mệnh lệnh cấm chỉ .


-Đúng là mắt mù..


Đáp lại lời của tên lính là một làn roi cút tới, làm tên lính kia lảo đảo, Hoàn Nhan Bình mặt hàn sương, không có giảm tốc độ tiếp tục xông ra ngoài thành, Tống Thanh Thư ở phía chỉ biết tắc lưỡi, trước đó một khắc rõ ràng nét mặt của nàng còn vui cười, trong nháy mắt liền một mặt băng lãnh, cái sự chuyển biến này không khỏi là quá lớn a? Bất quá hắn nghĩ đến nàng thân là muội muội được hoàng đế đương triều thương yêu nhất, từ nhỏ đã là kim chi ngọc diệp, có thể vì thế những chuyện như thế này thật sự là quá bình thường..

Bây giờ hắn lại cảm thấy hứng thú với tính cách của Hoàn Nhan Bình, mặc kệ là đêm trước đó tại Hoán Y Viện nhìn thấy cảnh tượng, giống như nàng biểu hiện lúc này, rõ ràng là một nữ vương có thủ đoạn độc ác lãnh khốc, có thể duy chỉ có ở trước mặt mình, là nàng có một bộ dáng nhăn nhăn nũng nịu của một tiểu cô nương, cũng không biết cái nào là gương mặt thật sự là nàng đây?


Hoàn Nhan Bình và Tống Thanh Thư một trước một sau chạy ra khỏi cửa thành, lúc này tên lính bị Hoàn Nhan Bình đánh cho một roi ngã xuống đất mới đứng lên, sờ lấy trên mặt vết máu liền giận dữ, đang muốn cảnh báo trong thành, thì tên lính bên cạnh vội đem hắn kéo đến một bên:


-Tuyệt đối đừng..


- Nữ tiện nhân dám công nhiên vượt thành môn lại còn đánh thủ vệ thành, đó là tử tội, ngươi làm gì mà cản ta?

Tên lính kia oán hận nói.


-Quên đi, ngươi là người mới tới, khó trách không biết nữ ma đầu kia, trong miệng ngươi nói nữ tiện nhân, đó chính là muội muội của đương kim hoàng thượng được thương yêu nhất trong hoàng cung đấy, đừng nói là ngươi, ngay cả những công tử quý tộc luôn hoành hành kinh thành, đụng phải nàng, nếu làm nàng có chút không hài lòng cũng đều phải ăn roi, những tên công tử cao cao tại thượng đó, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả, ngươi chẳng lẽ so với bọn họ còn lợi hại hơn?


Tên lính hạ giọng, nhanh chóng giải thích nói .


-Hừm…


Tên lính kia tuy cũng biết đồng bọn nói đúng là tình hình thực tế, khẩu khí này cũng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống,


-Vậy nam nhân truy đuổi ở sau lưng nàng là ai vậy?


-Chẳng lẽ ngươi muốn tìm người nam kia để xuất khí? Nếu có cái ý niệm này, ta khuyên ngươi nhanh chóng bỏ đi, người kia là tỷ phu của nàng, phò mã đương triều! Thượng thư tả thừa, đồng thời còn là trưởng tộc thế gia Đường Quát, ngươi tìm hắn xuất khí không phải là tìm tới cái chết sao?

-Hả? Đường Quát thế gia?


Tên lính kia giật mình.


-Hỏi nhảm, còn có mấy cái Đường Quát thế gia chứ..


Đồng bọn đáp,


- Đại Kim Quốc ngoại trừ hai hệ Thái Tổ, Thái Tông, cùng với tôn thất Hoàng tộc, thế lực lớn nhất hiện nay còn có ba đại thế gia: Đường Quát, Bồ Sát, Đồ Đan, bọn họ đời đời cùng với Hoàng tộc thông hôn…


-Con bà nó, hôm nay thật là không may!


Tên lính phun một bãi nước bọt, nhìn theo phương hướng hai người đang dần mất dạng, ánh mắt tràn ngập oán hận,


-Tỷ phu truy đuổi tiểu di tử, cũng không biết muốn làm ra cái sự tình gì trái với luân thường đạo lý đây…


-Haha… tiểu di tử thường đều là tiểu miêu gần gủi của tỷ phu nha,


Lúc này tên đồng bọn một mặt bỉ ổi cười rộ lên,


-Bọn họ những lão gia quý tộc này, trong sinh hoạt có biết bao nhiêu hoang dâʍ cũng không cần ta nói, theo ta thì hai người này chỉ sợ là ngại trong thành ảnh hưởng đến tiếng tăm không tốt, biết đâu ra ngoài dã ngoại tìm nơi bí ẩn để đại chiến vài hiệp đây này?

-Ta nhổ vào, tên nam nhân kia có bộ dáng bệnh hoạn, nếu hắn tài giỏi làm được hai hiệp, thì tên của ta viết ngược lại đi!


Tên lính chùi vết máu rướm ra,


-Con bà nó, thê tử là công chúa, tiểu di tử cũng là công chúa, nếu là đổi lại ta, tuyệt đối mỗi ngày đều đem các nàng đè ra làm không cho rời giường..


Đồng bọn cười mắng:


-Tiểu tử ngươi cứ nằm mơ đi ..Ha ha, vị công chúa kia tuy hung dữ thật, nhưng lại có đôi chân dài sung mãn lại phối hợp với cái mông tròn trịa săn chắc kia, vừa nhìn thấy thì lão tử cũng muốn đè ra làm nàng…


Hoàn Nhan Bình đương nhiên không biết chính mình lại trở thành đối tượng ý dâʍ của hai tên lính quèn kia..


Sau khi ra khỏi cửa thành, với kỵ thuật tinh thông thì rốt cục đã được phóng thích hoàn mỹ, rất nhanh liền bỏ lại Tống Thanh Thư từ phía sau lưng xa xa, cũng không biết cưỡi ngựa chạy bao lâu, nàng đột nhiên ghìm chặt dây cương, nhìn lại phía sau không thấy bóng người, liền chu miệng:

-Tỷ phu tên ngu ngốc này!