Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 730: Sao không thừa cơ cưỡng ép ta?




CHƯƠNG 730: SAO KHÔNG THỪA CƠ CƯỠNG ÉP TA?

Một người tóc bạc mặt hồng hào, tuy tóc trắng phơ, thế nhưng da thịt lại căng bóng như trẻ sơ sinh, không có một nếp nhăn nào, cả người đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo tròn trực chuyển, không có nửa phần nào ổn trọng của một lão già, trái ngược là lăng xăng giống như một hài tử.

Một người khác gần đó dáng người cao gầy, trên thân mặc bộ thanh y, đầu đội khăn vuông cùng màu, ra vẻ là một văn sĩ, Tống Thanh Thư nhìn qua liền thầm khen: "Phong tư ung dung tự tại, động tác trầm ổn lại nhẹ nhàng, lúc niên kỷ còn trẻ chắc là đại suất ca làm mê đảo vạn thiên cô nương.

Hoàng Dung khi nhìn thấy rõ hình dạng hai người, nhất là lão văn sĩ kia, thì hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vô thức đẩy Tống Thanh Thư ra tạo một khảng cách.
Có người ngoài xuất hiện, Tống Thanh Thư cũng ý thức được động tác của mình có chút không ổn, vội vàng rút bàn tay đang duỗi từ trong vạt áo Hoàng Dung xuống bên trong hạ thể của nàng thu hồi lại, mặt ngưng trọng nhìn qua hai người đối diện:

-Vãn bối cùng với hai vị vốn không quen không biết, chẳng biết khi nào đắc tội mà hai vị lại xuất chiêu?

Hắn đương nhiên nhìn ra được hai người đối diện là cao thủ, thần thái đều không thua gì Tây Độc Âu Dương Phong, bởi vậy thái độ ôn tồn không dám kiêu ngạo vì cũng chẳng muốn đắc tội với hai tuyệt đỉnh cao thủ này.

Lão tóc bạc mặt hồng hào né qua một bên, chỉ vào lão văn sĩ nói ra:

-Vừa rồi đánh lén ngươi là hắn, không có liên quan gì tới lão phu.

Lão văn sĩ kia sắc mặt âm trầm, cũng không quản tới câu hỏi của Tống Thanh Thư, chỉ là lẳng lặng nhìn lấy Hoàng Dung:
-Dung Nhi, có phải hay không tên dâʍ tặc khi dễ ngươi?

Hoàng Dung sắc mặt trắng nhợt, giờ phút này nàng tâm tình phức tạp tới cực điểm, cũng không biết nên đáp là có hay là không, bởi vậy cả người liền như là đông cứng lại ở đó.

Tống Thanh Thư sắc mặt nhất thời ngạc nhiên vạn phần, giờ thì mới chú ý tới khuôn mặt của lão văn sĩ tuấn nhã này tựa hồ cùng Hoàng Dung giống nhau đến mấy phần, lại nhớ đến vừa rồi lúc nào tung ra ám khí, không khỏi lấy tay bóp trán, trong lòng ai thán: "Sẽ không trùng hợp như thế chứ. . ."

-Tiền bối, việc này chỉ sợ có chút hiểu lầm. . .

Tống Thanh Thư lúc này há có thể không rõ người trước mắt này là ai, đang muốn giải thích, thì bị đối phương cắt ngang:

-Im ngay! Dâʍ tặc vô sỉ, dám khi dễ Dung nhi của ta, Hoàng mỗ há có thể dung tha cho ngươi sống trên đời.
Vừa dứt lời cả người liền hướng đến Tống Thanh Thư xuất chiêu, vừa ra tay cũng là sát chiêu vô cùng lợi hại.

Tống Thanh Thư bây giờ mười thành công lực còn không đến một thành, rõ ràng lúc này mình không phải là đối thủ, lúc đầu hắn dự định sách lược tốt nhất chính là giả vờ bắt lấy Hoàng Dung làm con tin, để cho Hoàng Dược Sư sợ ném chuột vỡ bình, tuy nhiên cách này quá ti tiện, hắn làm không được, đành phải cắn răng nghênh đón tới đối phương công kích giống như cuồng phong bạo vũ.

Lão tóc bạc mặt hồng hào thì không có tham gia vào chiến đoàn, ngược lại chạy đến bên cạnh người Hoàng Dung, hiếu kỳ dò xét này cánh lượn rơi cắm xuống kề bên, lão di chuyển vòng quanh cánh lượn vài vòng, thỉnh thoảng còn dùng tay đâm đâm phía trên miếng vải bạt, miệng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Hoàng Dung thấy Tống Thanh Thư hiểm tượng hoàn sinh, trong lòng vừa lo lắng vừa mờ mịt, từng có lúc nàng hận không thể đem tên hỗn đản này chém thành muôn mảnh, nhưng bây giờ quả thật nhìn thấy hắn bất cứ thời khắc nào cũng có thể mệnh tang tại chỗ, nàng lại không thấy cao hứng nổi.

Trong lúc Hoàng Dung đang trầm tư, đột nhiên phát hiện ống tay áo bị người giật lấy, liền quay nhìn lại, thì thấy lão tóc bạc mặt hồng hào đang tò mò nhìn lấy mình:

-Dung nhi, cái vật này làm sao bay được vậy, ngươi có biết hay không?

Hoàng Dung lúc này nào có thời gian để nói đến chuyện này, tùy ý lắc đầu:

-Không biết.

Nói xong liền hết sức chăm chú quan sát diện trước mắt.

Nghe được Hoàng Dung trả lời như vậy, lão giả kia mặt lộ vẻ thất vọng, bất quá lão nhãn châu xoay động, liền đem ánh mắt chuyển dời đến giữa sân trong lúc Tống Thanh Thư đang lâm vào nguy hiểm:
-Này…tiểu huynh đệ, cái thứ này làm sao bay được, có thể hướng dẫn cho ta một chút được không?

Tống Thanh Thư vừa sợ vừa tức, bây giờ hắn giống như chiếc thuyền con giữa sóng to gió lớn, lúc nào đều có thể bị chìm lật úp, nào có thời gian phản ứng đến cái vấn đề vớ vẫn này, nhưng lão đầu kia một mực vẫn tiếp tục truy vấn hắn, càng về sau thì hắn không còn kiên nhẫn nữa, thuận miệng nói một câu:

-Vãn bối vì sao phải dạy tiền bối chứ?

-Đúng a, ngươi vì sao phải dạy ta, nếu như ta có cái bản sự thần kỳ cái đồ vật đó như vậy, ta cũng không nỡ dạy cho người khác biết.

Lão đầu kia không có tức giận, ngược lại còn tán đồng, tuy nhiên nghĩ đến cái đồ vật có thể mang người bay lên trên không trung, thì trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lão nghĩ không ra lý do gì để cho đối phương có thể dạy mình, gấp đến độ gãi đầu, làm cho mái đầu tóc trắng rối loạn tán loạn giống như cái ổ gà.
-Có..

Lão đầu hai mắt tỏa sáng, lập tức cười hì hì nói,

-Tiểu huynh đệ, ta nhìn ngươi chống đỡ với Hoàng lão tà cũng không còn được bao lâu, nếu không như vậy đi, ngươi dạy ta cái thứ này làm sao bay, ta giúp ngươi ngăn lại hắn, như thế nào đây?

Tống Thanh Thư trong lòng liền động, còn chưa mở miệng,thì nghe tiếng Hoàng Dược Sư cả giận nói:

-Lão Ngoan Đồng, hắn khi dễ Dung nhi, ngươi nếu dám ra tay cứu hắn, từ nay về sau chúng ta sẽ cùng nhau kẻ sống người chết ..

"Nguyên lai đây là lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông!”

Tống Thanh Thư liền hiểu ra, chẳng trách mình cảm thấy lão có cảm giác quen thuộc như vậy…

Lão Ngoan Đồng một mặt khó xử giật nhẹ tóc mình:

-Chuyện này quả thật là làm cho ta khó xử, tiểu huynh đệ …ngươi tại sao phải khi dễ Dung nhi chứ, phải biết trên đời này điều không thú vị lớn nhất chính là nữ nhân.
Tống Thanh Thư trong đầu xoay chuyển, hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian để phục hồi công lực, chỉ cần có đầy đủ thời gian điều tức, sau khi hắn khôi phục lại công lực thì đương nhiên sẽ không sợ Hoàng Dược Sư, Lão Ngoan Đồng chất phác ngây thơ, nói không chừng có thể lợi dụng điểm này để thoát nạn.

-Lão Ngoan Đồng, chỉ cần tiền bối thay vãn bối ngăn lại Hoàng Dược Sư trong thời gian ba nén hương, vãn bối sẽ nói cho tiền bối biết cái thứ này làm sao bay được, đến lúc đó thì tiền bối sẽ có thể tự do tự tại bay lượn tại bên trên bầu trời.

Nghe được lời Tống Thanh Thư hứa hẹn, Lão Ngoan Đồng liền tâm động, Hoàng Dược Sư một mực chú ý đến phản ứng của Chu Bá Thông, thấy thế liền giận dữ:

-Lão Ngoan Đồng, Dung nhi không chỉ là nữ nhi của ta, cũng là thê tử của Quách Tĩnh huynh đệ kết nghĩa với người, chẳng lẽ ngươi muốn giúp người ngoài khi dễ Dung nhi?
Lão Ngoan Đồng biết Hoàng Dược Sư nói rất có đạo lý, nhưng lại không nỡ bỏ qua trò chơi có thể bay lên trời này, trong lòng gấp đến độ giống như con kiến bò trên chảo lửa, rốt cục vẫn là lòng hiếu kỳ chiếm thượng phong, lão ngượng ngùng cười nói:

-Hoàng lão tà, nếu lấy khinh công của ngươi, để hắn chạy trước thời gian ba nén hương thì cũng đâu là cái gì? Chẳng lẽ ngươi đuổi không kịp hắn sao? Sau đó ta sẽ giúp ngươi cùng truy đuổi hắn, nhớ năm xưa ta đã từng truy đuổi Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận từ Giang Nam đuổi tới Đại Mạc hơn một vạn dặm còn được, trên đời này không có ai mà Lão Ngoan Đồng ta đuổi không kịp.

Hoàng Dược Sư lạnh hừ:

-Nếu là sự tình khác thì lão phu cũng sẽ đáp ứng ngươi, nhưng trong chuyện này thì không có thương lượng.
Vừa dứt lời Hoàng Dược Sư liền vẫy tay áo, một con rắn hoa bất ngờ hướng đến lão Ngoan Đồng phóng tới, bị dọa đến mức lão la làng lên:

-A .. rắn… rắn! Lão Ngoan Đồng ta sợ nhất là rắn!

Thấy Lão Ngoan Đồng bị con rắn hoa rắn bức đến luống cuống tay chân, hiển nhiên không có dư lực xuất thủ để ngăn cản Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung cắn chặt bờ môi, phảng phất hạ quyết tâm, thân hình lóe lên tại trước mặt Hoàng Dược Sư rồi hướng phía Tống Thanh Thư đánh tới:

-Dâʍ tặc, ta muốn gϊếŧ ngươi!

Cho dù Tống Thanh Thư bây giờ không còn đến một thành công lực, nhưng muốn đối phó với Hoàng Dung thì không có vấn đề gì, nhưng hắn lại sợ thương tổn nàng, nên vừa hóa giải nhất chưởng đối phương liền tại bên tai nàng cười khổ nói:

-Phu nhân…, cái gọi là nhất nhật phu thê, bách nhật ân, phu nhân trở mặt quá nhanh đi.
Hoàng Dung hai má ửng đỏ, thừa cơ nhỏ giọng nói ra:

-Đến lúc này rồi mà miệng còn ba hoa, sao không thừa cơ cưỡng ép ta nhanh?

Tống Thanh Thư là người tâm linh nhanh nhẹn, trong nháy mắt liền kịp phản ứng, thuận thế chụp lấy cánh tay nàng, cưỡng ép kéo nàng vào trước ngực, Hoàng Dược Sư vừa vặn nhất chưởng công tới, thấy thế vội vàng thu chiêu hướng bên cạnh nhảy qua.

Tống Thanh cười một tiếng, đem Hoàng Dung hướng lão đang đứng thẳng đẩy tới:

-Đa tạ Đông Tà thủ hạ lưu tình, chúng ta ngày sau sẽ còn gặp lại.

Vừa dứt lời thì đã phóng ta mấy chục trượng bên ngoài.

Hoàng Dược Sư lo lắng đối phương tại trên người nữ nhi hạ thủ ám kình, gấp vội vươn tay đem nữ nhi tiếp đón, bị chậm trễ như thế, thì làm gì mà còn kịp truy đuổi đối phương? Tuy nhiên Chu Bá Thông thì lại một mực chú ý cục diện trên sân, thấy Tống Thanh Thư đã trốn xa, liền vội vàng đuổi theo, một bên vừa hô:
-Tiểu huynh đệ , chờ ta một chút, ngươi còn chưa có dạy ta cái vật kia bằng cách nào bay được lên trời….