Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 717: Tựa như tranh giành tình lang




Hoàng Dung mặt lộ vẻ thần sắc lo lắng, nàng đương nhiên biết rõ Âu Dương Phong đối với phu phụ mình hận đến thấu xương, thế thì làm sao mà có thể đem giải dược giao ra. Lúc nghe được lời nói Tống Thanh Thư, nàng nghi ngờ nói:


-Âu Dương Phong không cho chúng ta giải dược, cùng với việc chúng ta không có cách nào lấy được giải dược, chẳng lẽ việc này không phải là một kết quả như nhau sao?


-Dĩ nhiên là không phải một kết qua như nhau..


Tống Thanh Thư nhìn qua nàng,


-Thế nào, có Quách phu nhân danh xưng nữ trung gia cát, vậy mà cũng nghĩ không ra cách sao?


Hai ngày vừa qua phát sinh sự tình thật sự là quá mức hoang đường khi cùng với hắn triền miên phong ba bão táp hoan ái , Hoàng Dung nghĩ thầm mình bây giờ hai chân còn đứng vững để nói chuyện với hắn đã là không tệ lắm rồi, đầu óc nào còn xoay chuyển được nữa chứ, nghe qua đối phương nhắc nhở, nàng rốt cục có chút minh bạch:

-Chẳng lẽ ngươi đã nghĩ ra được biện pháp?


-Đó là đương nhiên, phu nhân không nhận ra được trí thông minh tột đỉnh của nam nhân phu nhân sao?


Tống Thanh Thư dương dương cái cằm, vẻ mặt đắc ý.


Hoàng Dung hừ một tiếng:


-Hừ, nam nhân ta là Tĩnh ca ca, không phải là ngươi tên hỗn đản này.


-Không phải đâu,


Tống Thanh Thư bất tri bất giác học theo cách nói của Bao Bất Đồng,


-Tĩnh ca ca là trượng phu của phu, còn ta là nam nhân của phu nhân, điều này cũng không có gì là xung đột với nhau a.


-Ngươi thật đúng là một tên hỗn đản!


Thân thể mềm mại Hoàng Dung run rẩy, nàng rõ ràng nói đến vấn đề này cùng đối phương tranh luận thì sẽ không sáng suốt, đành phải nghiêng đầu đi tức giận, không hề phản ứng đến hắn nữa.


-Đây là sự thật a,


Tống Thanh Thư đưa tay ôm chầm vòng eo nàng, nhẹ nhàng luồn vào vạt áo vuốt ve dọc theo bụng dưới của nàng không có chút nào thịt thừa, một đầu ngón tay thuận thế đẩy thấp xuống vuốt ve mấy cọng lông đen nham nhám mềm mại trên cái âm hộ Hoàng Dung.

-Ta nếu không phải là nam nhân của phu nhân, thì tại sao phu nhân đồng ý để cho ta sờ soạng như vậy a?


Hoàng Dung hít sâu một hơi:


-Coi như ta sợ ngươi rồi, vậy ngươi hãy nói qua biện pháp lấy giải dược là sao thử xem.


Dù sao đã từng bị thịt thòi lớn khi nguyên cây côn ŧɦịŧ của hắn nhét vào âm động của mình rồi, thì cái loại vuốt ve trên cái âm hộ như thế này chỉ là thiệt thòi nhỏ, Hoàng Dung cũng lười truy cứu với hắn.


Nói đến việc quan hệ chính sự, Tống Thanh Thư liền thu hồi nụ cười lỗ mãng, nghiêm túc đáp:


-Chúng ta đi tìm Âu Dương Phong để xin giải dược, chắc chắn lão sẽ không cho, nhưng nếu Hoàn Nhan Lượng cần lấy thuốc giải thì lão không muốn cũng không được…


-Hoàn Nhan Lượng? Hắn làm sao lại giúp chúng ta lấy giải dược…


Hoàng Dung vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, rất nhanh sắc mặt đại biến,

-Chẳng lẽ ngươi muốn để ta. . .


-Phu nhân tại sao lại nghĩ thế chứ?


Tống Thanh Thư tức giận, dí ngón tay vào trán trán,


-Lúc trước nói để phu nhân dùng mỹ nhân kế là vì đó là biện pháp đơn giản nhất, tuy nhiên bây giờ phu nhân đã là nữ nhân của ta, ta làm thế nào có thể để cho phu nhân đi làm cái loại chuyện đó..


Hoàng Dung ánh mắt mê mang, vừa rồi Tống Thanh Thư dí tay vào trên trán, cử chỉ của hắn khiến cho nàng nhớ lại khi còn bé một ít chuyện, lúc ấy nàng cực kỳ tinh nghịch, mỗi lần làm cho phụ thân tức giận, thì phụ thân lại không nỡ trách phạt nàng, thường thường thời điểm như vậy cũng chính là có cử chỉ dùng ngón tay dí trên trên nàng như vậy. . .


Tống Thanh Thư trong lúc vô tình có cử động này làm cho nàng không tự chủ được, dâng lên một cảm giác thân thiết, bởi vậy khuôn mặt của nàng cũng nhu hòa lại vài phần:

-Vậy ngươi có biện pháp nào có thể khiến cho Hoàn Nhan Lượng giúp chúng ta?


-Thực ra biện pháp này phu nhân cũng biết.


Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn lấy trong ngực mình dung nhan như hoa của nàng, nhẹ vuốt vài sợi tóc có chút vương vấn tán loạn trên gò má nàng


-Ta cũng biết?


Hoàng Dung thanh âm có chút run run, thực ra thì nàng muốn Tống Thanh Thư có thể cứ một mực thô lỗ cưỡng bức nàng giống như trước đó vậy, nếu hắn như vậy thì nàng có thể bảo trì trong lòng hận ý với hắn, nhưng lúc này trong lúc lơ đãng đối phương lại có những động tác nhỏ thân mật, khiến cho quyết tâm của nàng có chút dao động dâng lên.


Tống Thanh Thư gật đầu, mở miệng nói bốn chữ:


-Cửu Âm Chân Kinh."


-Di Hồn Đại Pháp!


Hoàng Dung trong đầu điện quang lóe lên, bật thốt ra.


Tống Thanh Thư cười nói:

-Không tệ, chúng ta trước sẽ dùng Di Hồn Đại Pháp khống chế Hoàn Nhan Lượng, rồi từ hắn sẽ khiến cho hắn ra mặt tìm đến Âu Dương Phong lấy giải dược, chúng ta sẽ lấy lại giải dược từ trong tay hắn, nếu làm được như vậy, thì so ra chiếm đoạt từ trong tay của Âu Dương Phong sẽ đơn giản hơn nhiều.


Hoàng Dung ánh mắt phức tạp ngửa đầu nhìn lấy nam nhân đang ôm mình, nàng phải thừa nhận nam nhân này quả thật rất có bản lĩnh, phảng phất việc khó khăn gì nếu đến trong tay hắn, đều có cách giải quyết dễ dàng, lần trước đối mặt mười vạn đại quân Mãn Thanh, lúc đó tiếp cận tuyệt cảnh như thế mà hắn cũng hóa giải được, lần này đồng dạng cũng là như thế, qua ánh trăng mông lung, Hoàng Dung thậm chí còn cảm thấy nam nhân này thật là khôi ngô anh tuấn oai phong..

Vừa nghĩ đến thì Hoàng Dung lại chợt thấy bên dưới hạ thể của mình lại nóng lên, khuôn mặt cũng như bỏng lửa chẳng khác gì, rất nhanh liền cố ngăn chặn trong lòng suy nghĩ lung tung, có chút mất tự nhiên nói ra:


-Nếu trúng Di Hồn Đại Pháp thì thần trí ngốc trệ, cũng rất dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở, huống chi Âu Dương Phong cũng từng biết đến Cửu Âm Chân Kinh….


Nàng trước đó tuy thành công lợi dụng Di Hồn Đại Pháp gieo vào tâm trí của Đường phu nhân, có thể hơi thay đổi trí nhớ là một chuyện, còn lợi dụng Di Hồn Đại Pháp để cho người hành động theo ý mình thì đó lại là một chuyện khác, cả hai việc độ khó thì không thể nào so sánh được.


Tống Thanh Thư lại là một mặt ung dung:


-Đây chẳng qua là là công lực của phu nhân chưa đủ, hãy tin tưởng nam nhân của phu nhân đi.

Hoàng Dung đầy bụng nghi hoặc thì bị hắn một câu nói nhẹ nhàng như vậy, nàng và Tống Thanh Thư có khoảng thời gian ở chung cũng không phải là ngắn, đối phương đã nói như vậy, khẳng định là hoàn toàn chắc chắn, tuy nhiên mỗi lần vừa nghĩ tới hắn cứ tự cho mình là nam nhân của nàng, Hoàng Dung liền lại có cảm giác toàn thân nhột nhạt tiếp tục nóng lên như vừa rồi vậy.


-Thế nhưng nơi ở của Hoàn Nhan Lượng phòng vệ sâm nghiêm, muốn dùng Di Hồn Đại Pháp với hắn nói nghe thì dễ….


Hoàng Dung lại nghĩ tới một nan đề khác.


-Điều này quả thực có hơi chút phiền toái. .


Tống Thanh Thư biết lần trước sở dĩ hắn có thể tuỳ tiện tiếp cận Hoàn Nhan Lượng, thứ nhất là dưới trướng hắn không ít cao thủ đã bị phân tán phái đến canh giữ Quách Tĩnh, thứ hai là bởi vì hắn phải chạy đến gian phòng của Đường phu nhân thiết ngọc thâu hương, chỉ có hộ vệ Mộ Dung Bác ở bên cạnh, mà lão thì không muốn nghe được âm thanh từ trong gian phòng đó nên lãng tránh ra góc tường, nên hắn mới có thời cơ lợi dụng, còn lần này còn muốn tiếp cận Hoàn Nhan Lượng, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến Mộ Dung Bác, Tống Thanh Thư lại nghĩ tới đám người cao thủ thần bí dùng Bàn Nhược Chưởng bắt đi nhóm người Tống Viễn Kiều, lúc đầu hắn là dự định từ trên người Mộ Dung Bác điều tra, chẳng qua hiện nay hắn đã từ bên trong miệng của Đường Quát Biện biết được nhóm người Tống Viễn Kiều bị giam giữ tại Hoán Y Viện, nên hắn liền thay đổi chủ ý, lo lắng nếu điều tra từ Mộ Dung Bác thì sẽ đả thảo kinh xà dẫn đến việc người Kim chuyển dời nơi cầm tù, nên liền từ bỏ ý định, mà muốn trực tiếp tra ra từ Hoán Y Viện.


-Thanh Thư. . . Thanh Thư?


Hoàng Dung thanh âm rốt cục đem hắn đang trầm tư gọi tỉnh lại, Tống Thanh Thư lập tức cười đáp:


-Yên tâm, ta có biện pháp rồi.


……………………………………………………………………………………..

Đường phu nhân không vui, đêm nay nàng nghĩ phải cùng nam nhân yêu mến của mình tiếp tục chung phó vu sơn đến thế giới khoái lạc, nhưng mà nào ngờ đối phương lại để cho nàng một mình phòng không gối chiếc.


Nàng rõ ràng tất cả đều là do nữ nhân Hoàng Dung kia, nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao, mặc kệ là Hoàn Nhan Lượng hay là Tống Thanh Thư, ai cũng đều đối với nữ nhân này nhìn với đôi mắt khác, tuy nhiên cho dù trong lòng ghen ghét vô cùng, nàng lại không thể không thừa nhận, thiếu phụ đang trổ hoa kia xác thực là mỹ mạo vũ mị phong tình thướt tha rất tự nhiên, Đường phu nhân từ trước đến nay cũng tự xưng là mình mỹ nhân, nhưng nếu cùng Hoàng Dung so sánh, nàng lại có chút không được tự tin …


Đường phu nhân một mình đang suy nghĩ buồn bã, đột nhiên một thanh âm quen thuộc tại bên cửa sổ vang lên:

-Ai đã nhắm trúng phu nhân mà khuôn mặt lại không vui như vậy a?


Đường phu nhân ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư đang cười mỉm ngồi tại cửa sổ nhìn lấy mình, nàng kêu lên một tiếng, mang theo làn gió thơm bổ nhào vào trong ngực hắn.


-Còn không phải là do công tử không có lương tâm. . .


Đường phu nhân nụ cười đột nhiên cứng đờ, bởi vì nàng phát hiện sau lưng Tống Thanh Thư đang có một nữ nhân thiên tư quốc sắc…