Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 688: Che giấu chân tướng




CHƯƠNG 688: CHE GIẤU CHÂN TƯỚNG

Nhìn lấy tư thế Đường phu nhân ngủ trên giường rất ngọt ngào, Hoàng Dung cảm khái: "Đúng là một đại mỹ nhân ta thấy mà còn muốn yêu thích!"

Người bị điểm trúng huyệt đạo sau mấy canh giờ sau sẽ tự động giải khai, bởi vậy huyệt đạo trên người Đường phu nhân đã tự giải, chỉ bất quá thời gian lúc đó là đêm quá khuya, Đường phu nhân theo bản năng lại tiếp tục ngủ say..

Nghe được động tĩnh bên người, Đường phu nhân mơ màng hé mở mắt, chợt trông thấy nagy trước mặt mình đang đứng một thiếu phụ phong hoa tuyệt đại vũ mị, toàn thân trên dưới toát ra vẻ đẹp phong tình mà ngay cả Đường phu nhân tuyệt sắc cũng kinh thán không thôi, tuy nhiên nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, nữ nhân trước mắt này tuy xinh đẹp, nhưng nhìn giữa hai hàng lông mày nàng sắc mặt giận dữ, tựa hồ có chút bất thiện:
-Là ai …?

Đường phu nhân hoảng sợ muốn kêu cứu, nhưng thanh âm còn chưa ra khỏi miệng, thì liền nhìn thấy trước mắt mình một đôi mắt lóe sáng rực rỡ mỹ lệ như bảo thạch.

-Nhìn ta... nhìn ta...

Hoàng Dung nhìn chằm chằm hai mắt Đường phu nhân….

Nguyên lai tối hôm qua Hoàng Dung sau khi trở về, sau khi tắm rửa rất lâu, dưới làn nước ấm làm cho nàng chầm chậm tỉnh táo lại, chợt nhớ tới sắp xếp bố cục của chính mình trước đó, có một vấn đề sơ hở rất lớn, đó chính là ngày hôm sau nếu Tống Thanh Thư cùng Đường phu nhân trò chuyện về chuyện giao hoan tối hôm qua, Đường phu nhân chắc chắn là không hiểu chuyện gì đã xảy ra…

Hoàng Dung không dám mạo hiểm, dù sao Tống Thanh Thư là một người có tâm tư kín đáo, nếu phản ứng của Đường phu nhân ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra đêm qua thì hắn xâu chuổi lại sự việc sẽ nhìn ra sơ hở, thì nỗ lực tối hôm qua của nàng sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghĩ đến tối hôm qua vì không để cho thân phận bại lộ, chính mình cắn răng tiếp nhận Tống Thanh Thư một đêm mãnh liệt trùng kích, Hoàng Dung xấu hổ giận dữ không chịu nổi, đã chịu đựng nhiều như vậy, há có thể khâu cuối cùng lại để cho sơ suất?

Lúc này Hoàng Dung giống như đang đánh cược, nàng đã không còn có đường lui, chỉ có thể chơi tất tay ván cược này.

Bởi vậy nàng chờ cho Tống Thanh Thư rời đi, sau đó liền mau tới gặp Đường phu nhân thi triển Di Hồn Đại Pháp, đưa vào tâm trí của Đường phu nhân tối hôm qua phát sinh mọi chuyện hoan ái trong gian phòng này.

Đã qua nhiều năm, Hoàng Dung tuy có được cả bộ Cửu Âm Chân Kinh nhưng bởi vì tính cách của nàng, tu luyện cũng chẳng tập trung toàn bộ tinh lực, bởi vậy công phu còn thua kém xa trượng phu Quách Tĩnh, bất quá đối với một số công phu trong Cửu Âm Chân Kinh cần đến sự khéo leo hoa mỹ, thì mức độ của Quách Tĩnh lại là kém rất xa với nàng.
Di Hồn Đại Pháp chính là như vậy, một dạng công phu đòi hỏi sự khéo léo, Quách Tĩnh làm người chính trực, cho nên cảm thấy môn công phu này tà môn ngoai đạo, bởi vậy chưa từng có luyện qua, tuy nhiên Hoàng Dung lại đối với cái công phu này thì lại cảm thấy hứng thú, vì thế Di Hồn Đại Pháp luyện được đến bảy tám phần, cứ việc bị giới hạn vì công lực, thì chỉ không có tác dụng khi gặp phải cao thủ đẳng cấp, còn dùng để đối phó với Đường phu nhân một nữ nhân có cuộc sống an nhàn suиɠ sướиɠ lại không biết võ công mảy may, thì là dễ như trở bàn tay.

Sau khi thành công nhϊếp hồn Đường phu nhân, Hoàng Dung liền bắt đầu đem tất cả chuyện tối hôm qua từng chút một khảm vào trong đầu của Đường phu nhân. Vì lo lắng sơ sẩy dẫn đến toàn bộ thất bại, Hoàng Dung đành phải ngay cả từng chi tiết nhỏ lúc Tồng Thanh Thư giao hoan với nàng cũng đều nói ra một cách cụ thể, thậm chí còn nói kỹ càng từ đầu tới đuôi khi hắn dùng tư thế nào để khi dễ nàng...
Sau khi Hoàng Dung hoàn thành xong từ trong nhà đi ra, lúc này nàng mới ý thức tới khuôn mặt của mình đang nóng đến cỡ nào, bên dưới hạ thể tựa như đã lại là tiết ra chất dịch nhờn khôn khϊếp kia, bởi vì vừa rồi đem những chuyện tối hôm qua thuật lại tỉ mỉ, nên trong đầu của nàng càng không ngừng dần hiện ra cảnh tượng ác chiến tối hôm qua.

Nghĩ đến nam nhân kia thô bạo, hắn vừa cuồng dã, thỉnh thoảng lại cực kỳ ôn nhu quan tâm, Hoàng Dung cảm thấy cái tiểu nội khố của mình đã thấm ướt, nàng nào còn dám tiếp tục nhớ lại, nên gấp vội vàng che mặt rời đi.

Tống Thanh Thư thì không biết những chuyện vừa phát sinh trong phòng, hắn bây giờ đang tập trung sự chú ý là làm sao để không bị những thủ hạ cao thủ đảng cấp của Hoàn Nhan Lượng phát hiện ra.

Một đường lẻn đến gian phòng của Đường phu nhân, thì Hoàn Nhan Lượng sớm đã không ở nơi này, Tống Thanh Thư kinh ngạc, vội vàng chạy đi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thì tìm gặp bóng dáng đối phương tại gian phòng của Đường Quát Biện.
Tống Thanh Thư ẩn nấp ở một chỗ vắng vẻ dưới cửa sổ, lẳng lặng nghe tình huống bên trong.

-Phế vật….tất cả đều là phế vật, vẫn chưa tìm được Đường Quát Biện đang ở đâu sao?

Một giọng nói tràn ngập phẫn nộ vang lên, hiển nhiên đó là Hoàn Nhan Lượng đang quát mắng thủ hạ.

-Thuộc hạ vô năng!

Một thanh âm run rẩy đáp…

- Tếp tục tìm kiếm cho bổn vương, sống thì thấy người, chết phải thấy xác, nếu trong hôm nay không tra ra được hắn đang ở đâu, các ngươi đừng tới gặp ta.

Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng nói.

-Bẩm vâng..

Tống Thanh Thư cũng phát giác được trong phòng có mấy người nên vội vàng rời đi, không lâu lắm Hoàn Nhan Lượng lại hỏi:

-Mộ Dung tiên sinh, trên người những xác chết thích khách của chúng ta có tra được đầu mối gì không?

-Hồi bẩm vương gia, lão phu xem xét những vết thương trên người bọn họ, tất cả đều bị nhất đao đoạt mạng, hung khí chính là chi đao trong tay bọn họ. Hiển nhiên những người này vừa gặp được địch nhân, thì đã bị đối phương đoạt đao, sau đó đối phương một mạch gϊếŧ chết tất cả, trong chớp mắt đoạt đi toàn bộ tánh mạng người, người này võ công cực cao, thật sự là cao thủ giang hồ hiếm thấy.
Một giọng nói hơi có vẻ già nua trầm ổn trả lời, Tống Thanh Thư gật đầu, người này chính là Mộ Dung Bác phụ thân của Mộ Dung Phục, lão ta có tính khí vui buồn thất thường, nhưng nhãn lực lại cực kỳ tinh chuẩn, chỉ cần dăm ba câu liền đem chuyện phát sinh tối hôm qua miêu tả chính xác đến đến tám, chín phần, tựa như là tận mắt nhìn thấy vậy.

-Người này có thể đột nhập vào trong phủ vô thanh vô tức gϊếŧ chết toàn bộ thích khách của chúng ta, lại cướp lấy Đường Quát Biện, đến tột cùng là ai mà dám ra mặt với bổn vương đây?

Một tiếng xoảng vang giòn, Hoàn Nhan Lượng đem chén trà cần trong tay ném trên mặt đất.

-Vương gia, có khi nào là người của hoàng thượng không vậy?

Mộ Dung Bác có chút không xác định nói.

-Hả?

Hoàn Nhan Lượng liền thấp giọng,

-Vấn đề này… cũng không phải là không có khả năng...
Trong phòng rất nhanh lâm vào một loại yên lặng quỷ dị, Tống Thanh Thư suy nghĩ, xem ra bên trong triều đình Kim Quốc chỉ là bình lặng đối với ánh mắt bề ngoài, còn bên trong thì cũng là dao động đầy âm mưu, nếu hoàng đế cùng Hoàn Nhan Lượng này kiêng kị hiển nhiên lẫn nhau, đoán chừng trong tương lai, giữa hai người này sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.

-Thực tâm bổn vương cũng đang hoài nghi đối phương cũng có thể chính là người đã cứu Hoàng Dung tối hôm qua,

Hoàn Nhan Lượng hừ một tiếng, vừa nghĩ tới bộ dáng tư thái Hoàng Dung phong lưu vũ mị, hắn liền một bụng tà hỏa,

-Mấy lần phá hỏng ta chuyện tốt, nếu ta biết được là ai, ta sẽ đem ngươi ra chém thành muôn mảnh!

-Vương gia cứ yên tâm, Quách Tĩnh còn tại trong tay chúng ta, Hoàng Dung sớm muộn gì cũng tự chui đầu vào lưới.
Mộ Dung Bác hiển nhiên biết đối phương đang có tâm tư như thế nào, chỉ một câu liền đánh trúng nơi yếu hại.

Hoàn Nhan Lượng cười ha ha:

-Mộ Dung tiên sinh, nếu như thật sự có thể thành công bắt được Hoàng Dung, bổn vương sẽ lập công đầu cho ngươi ..

-Đa tạ vương gia.

Trong phòng vang lên tiếng cười ái muội hai người.

Tống Thanh Thư tiếp tục nghe một hồi, thẳng đến thấy không dò xét thêm được tin tức gì, liền lặng lẽ rời đi.

Trở lại gian phòng của mình, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ, hắn quay người nhìn chằm chằm một bên hòn giả sơn, từ phía đó một mỹ nhân mặt hoa lách mình đi ra, giống như tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.