Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 68: Viên phu nhân khó quên.




CHƯƠNG 068: VIÊN PHU NHÂN KHÓ QUÊN.

Huyết Đao lão tổ sắc mặt càng ngày càng khó coi, “ hừ ” một tiếng, cũng không nói thêm gì nhiều, cột Vi Tiểu Bảo lại rồi xách trở về nơi đóng quân.

Vi Tiểu Bảo biết lời nói của gã có tác dụng, bởi vì đã nhìn thấy Huyết Đao lão tổ lập tức tìm tới Tang Kết, hai người quay về phía bên gã chỉ chỉ chỏ chỏ, xì xào bàn tán.

-Lão tổ, ta cho rằng tiểu tử kia nói cũng có lý.

Tang Kết sắc mặt thay đổi không ngừng.

-Vậy hay là chúng ta bắt hắn mang về thảo nguyên Mông Cổ?

Huyết Đao lão tổ trong đôi mắt lấp lóe.

-Nhưng Viên Thừa Chí võ công quá cao, bây giờ ta lại đang bị kiếm khí củaTống Thanh Thư gây thương tích, e rằng hai chúng ta vẫn không đủ sức.

Tang Kết mấy hôm trước bị Tống Thanh Thư dùng một chiêu kiếm đâm thủng bàn tay lúc đang sử dụng đại thủ ấn, bị nội thương không nhẹ, cho tới nay cũng là miễn cưỡng áp chế mà thôi.
-Nếu thêm vào lão phu thì được không?

Cười dài một tiếng, Hồng An Thông từ một bên góc tối i lững thửng đi ra, lâu nay lão vẫn mơ ước tám bản Tứ thập nhị chương kinh trong tay của Vi Tiểu Bảo, thì làm sao nỡ nhìn thấy gã chết tại nơi này.

Hồng An Thông là một người cô độc nhất trong nhóm này, Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết võ công đều không kém lão, Viên Thừa Chí võ công càng rõ ràng cao hơn, vì lẽ đó cũng không dám manh động, không thể làm gì khác hơn là âm thầm theo dõi động tịnh từ nơi Huyết Đao lão tổ cùng Tang Kết lạt ma, khi nghe được hai người bàn chuyện của Vi Tiểu Bảo, liền vui mừng lộ diện bước ra ngoài.

Nhìn ba lão hồ ly từ nơi đó châu đầu ghé tai lại nói nhỏ với nhau, Vi Tiểu Bảo thở dài nhẹ nhõm, gã nghĩ thầm có thể cái mạng nhỏ này vẫn còn được bảo toàn, nếu bị bọn họ bắt mang đến Mông Cổ, thì chưa chắc chắn gì sẽ chết, biết đâu đến lúc đó huyên thuyên cái miệng, có khả năng là Vương gia Mông Cổ sẽ cũng thả mình ra điều này không phải là không có…
Nghĩ đến đây, Vi Tiểu Bảo không nhịn được khà khà cười khúc khích.

Lúc này một bên góc khác, Tống Thanh Thư bị trói ngồi ở dưới một gốc cây, bề ngoài điệu bộ biểu hiện uể oải, thật ra nơi nay đang vắng vẻ, hắn đang âm thầm vận lên chân khí dựa theo phương pháp giải huyệt của Cửu âm chân kinh bắt đầu trùng kích huyệt đạo bị điểm ở trên người.

Bỗng nhiên trong mũi ngửi thấy được một mùi hương thơm, trong lòng hơi động, Tống Thanh Thư mở hai mắt ra,thì thấy trước mắt thoảng qua một làn váy màu xanh nhạt, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy.

-À…thì ra là Ôn cô… à không.. Viên phu nhân.

- Thương thế của ngươi như thế nào rồi?

Viên phu nhân thanh khẽ nhíu mày, nghĩ đến hắn bị Hồng An Thông đánh một chưởng trúng nơi yếu hại, lại bị thương tổn ở hai cánh tay, khuôn mặt nàng lộ vẻ vẻ ưu lo.
-Đa tạ Viên phu nhân quan tâm, tại hạ chỉ bị chân khí tan rã, hiện tại vẫn còn chưa chết được.

Tống Thanh Thư dựa lưng ở trên cây cột, cân nhắc nhìn Viên phu nhân nói:

-Không biết có phải là Viên phu nhân đến để thăm hỏi tại hạ..

Mặt phấn ửng đỏ lên, thấy hắn dường như không quên chuyện kia, Viên phu nhân giả vờ không hiểu:

-Ta hận chết ngươi, làm sao có khả năng đến đây thăm ngươi.

-Ai, ngày ấy từ biệt, tại hạ chị sợ mãi mãi không còn gặp lại Viên phu nhân..

Tống Thanh Thư nhớ lại rõ ràng ngày ấy Viên phu nhân chỉ vì muốn dụ dỗ Vi Tiểu Bảo, mới vô tình nhầm lẫn mới hắn vào phòng mà thôi, bây giờ nhìn lại thần thái của nàng, Tống Thanh Thư mới hiểu cái dáng điệu trời sinh yểu điệu của một danh kỹ nức tiếng ở thành Dương Châu làm điên đảo chúng sinh vĩnh viễn biến mất rồi.
-Hừ!

Hai ngày nay khi có lúc rỗi rãnh, trong đầu mỗi lần nhớ lại cảnh tượng cùng hắn gần gủi triền miên, thì bên dưới cái cửa ngọc môn quan nhạy cảm của nàng lại rung động nóng bừng lên, hai người tuy rằng chưa có thật sự kiếm tra vào vỏ, nhưng cái loại tựa như nước sữa hòa nhau, cảm giác linh hồn thành bạn tri kỷ lại làm cho Vi phu nhân ghi lòng tạc dạ khó quên, thật ra thì Tống Thanh Thư từ thời hiện đại đến nơi này, mang theo biết bao là kỷ xảo ái ân qua phim ảnh và sách báo, nếu mang ra áp dụng thì làm sao các cô nương, phu nhân, thục phụ được cho là đoan trang của thời cổ xưa cũng khó mà quên hắn được.

Thêm vào dáng dấp của Tống Thanh Thư có một hình tượng công tử tuấn tú co chút lãng tử phong trần, đã vậy hắn còn giải đáp hoàn mỹ hai nan đề khó mà nàng đưa ra, Viên phu nhân tuy rằng có tức giận bị hắn chiếm tiện nghi, thế nhưng trong lòng đối với hắn lại có không ít hảo cảm.
Bởi vậy sau khi biết được trong rượu có Mê Xuân Tửu, nhưng nàng cũng không hoài nghi đến là do hắn, mà còn tưởng rằng đó là Lệ Xuân viện muốn để cho mình phải tiếp khách nên âm thầm dùng thủ đoạn thấp hèn.

-Ta chẳng qua là có chút thức ăn, ăn không hết, ném đi thì cảm thấy tiếc, thấy ngươi bị trói ở đây đáng thương, coi như là mang đến cho chó mèo, nên tiện nghi cho ngươi.

Viên phu nhân đem một hộp gỗ có đầy thức ăn đặt ở bên cạnh hắn, xoay người muốn chạy đi.

-Viên phu nhân xin dừng bước…

Viên phu nhân ngạc nhiên quay đầu lại, Tống Thanh Thư cười khổ ra hiệu.

- Phu nhân xem tại hạ bây giờ bị trói chặt như thế này, thì làm sao ăn đây.

-Ngươi muốn ta mở trói cho ngươi?

Viên phu nhân cũng không phải là kẻ ngu, lắc đầu nói tiếp.

-Võ công của ngươi quá cao, ta không muốn mạo hiểm.
-Tại hạ làm sao dám để cho phu nhân khó xử.

Tống Thanh Thư trong ánh mắt tràn ngập hồi ức.

-Nếu như Ôn cô nương còn ở bên cạnh, nhất định thì nàng sẽ dùng tay dịu dàng đưa vào miệng cho ta ăn...

Viên phu nhân sắc mặt chập trùng bất định, thế nhưng cái loại tình cảm ám muội kia lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho nội tâm của nàng hưng phấn, do dự chốc lát, hới vén lên làn váy, ở ngồi xổm xuống trước mặt hắn, dùng hai ngón tay trắng muốt xanh cầm lên một miếng bánh hoa quế đưa đến bên môi Tống Thanh Thư, trong miệng nàng lẩm bẩm:

-Ta chỉ lo lắng ngươi bị chết đói, đừng suy nghĩ nhiều….

Tống Thanh Thư hiểu ý mỉm cười, há miệng ngậm miếng bánh hoa quế nàng đưa vào.

Ngón tay Viên phu nhân như là bị phỏng, rất nhanh sẽ thu về, không cho đối phương thừa cơ hội lợi dụng.

Con mắt hơi chuyển động, Tống Thanh Thư làm bộ vô tình hỏi:
-Phu nhân làm sao không bồi Kim Xà vương, mà lại rãnh rổi tới đây cùng với một tù nhân tán gẫu vậy?

-Có một cái văn sĩ trung niên tìm đến Viên đại ca ở trong lều, không biết thương lượng về chuyện gì, ta cảm thấy vô vị, nên đi dạo chung quanh…

Viên phu nhân hơi đỏ mặt, thật ra là nàng nhân cơ hội, lén lút lấy thức ăn mang tới cho Tống Thanh Thư, nàng cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ là theo bản năng muốn gặp gỡ Tống Thanh Thư.

Đương nhiên nếu nói Viên phu nhân bị Tống Thanh Thư mê hoặc nàng, khiến cho nàng yêu thương hắn không cách nào tự kiềm chế, thì đó là vô nghĩa, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.

Nàng chỉ là xuất phát từ một loại hưởng thụ trong lòng, cái loại mỗi lần gặp gỡ hắn làm cho nàng tim đập rộn nhanh hơn, còn nếu như Tống Thanh Thư thật mà muốn đối với nàng có ý đồ làm cái gì kia, thì nàng vạn lần không bao giờ tiếp nhận đồng ý..
Viên phu nhân mới vừa vừa xuất thần, hai ngón tay liền bị đối phương ngậm lấy, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, tiếng miệng hắn mút vào làm cho nàng mất hồn ngơ ngác, ma đưa lối quỷ đưa đường, hai ngón tay nàng lại mặc cho hắn liếm lấy, đến khi phát giác thì nàng sợ hết hồn, lập tức liền đứng lên, hai bên tai tai Viên phu nhân đỏ chót, vội nhích thân mình lùi ra sau vài bước căm tức nhìn Tống Thanh Thư.

-Bánh quế cao ngọt, tư vị cũng không sánh bằng những ngón tay nhỏ dài, mùi vị của bánh thơm tho nhưng vẫn không sánh bằng mùi thân thể của Viên phu nhân.

Tống Thanh Thư không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm nàng, tâm ý chọc ghẹo nàng.

-Ngươi…. ngươi đúng là đồ điên!

Lắc đầu, nhìn đối phương vậy, Viên phu nhân đột nhiên duỗi ra một cước đá vào bên hông Tống Thanh Thư, rồi chạy đi mất dạng.
-Ai ui…. nam nhân nơi này không thể loạn đá, nếu như bị phu nhân đá hỏng nó rồi, thì nửa đời sau việc hạnh phúc của tại hạ, Viên phu nhân phải phụ trách đấy…ha ha

Phía sau truyền đến tiếng cười Tống Thanh Thư trêu tức.

Nhìn bóng lưng Viên phu nhân biến mất, Tống Thanh Thư cười khổ thở dài tự nói:

-Đi tới cái thế giới này, dần dần quen thuộc, nhưng lại làm cho ta càng ngày càng sợ, chỉ có thể đem trí nhớ của thời hiện đại khi trước lồng vào tâm trí, để xem như là một giấc mộng dài, chỉ có như vậy, ta mới không quên ta đến tột cùng là ai đây…