Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 662: Liên thủ phá trận




CHƯƠNG 662: LIÊN THỦ PHÁ TRẬN.



Cả thân hình Tống Thanh Thư vừa chạm đất, liền thấy hai vật gì lướt ngang qua trên mặt, cách không quá bốn tất, thế đánh tới gấp, lại tuyệt không có kình phong, mặc dù tốc độ rất nhanh, vẫn kịp nhận ra là hai đầu dây thừng màu đen.

"Không phải là đây là Kim Cương Phục Ma Quyển trên đại hội Đồ Sư đánh Trương Vô Kỵ thê thảm như chó đây sao?" Tống Thanh Thư trong đầu vừa hiện lên một ý niệm trong đầu, lại là một đầu dây thừng khác hướng tấn công tới ngực, lúc này đầu dây thừng hóa thành một đầu binh khi thẳng tắp, tựa như trường mâu, lúc như can bổng, nhanh đâm mà tới, đồng thời lại có hai đầu dây thừng nữa cũng từ phía sau quấn tới.

Tống Thanh Thư tay trái lật lên, hai ngón tay kẹp lấy đầu dây thừng đang điểm tới trước ngực, đang muốn vận lực để đoạn đứt dây thừng, chợt cảm thấy đầu dây thừng lắc một cái, một làn nội kình bài sơn đảo hải phóng tới trước ngực, Tống Thanh Thư sắc mặt biến hóa, nội kình này chỉ cần trúng ngực, cho dù mình có thần công hộ thể, thì xương sườn cũng phải đứt gãy, ngũ tạng bị trọng thương..
Trong tích tắc này, tay phải hắn vung ra phía sau, đẩy ra hai đầu dây thừng đang từ phía sau tập kích đến, tay trái mượn lực tại bên trên đầu dây thừng, nhấn một cái, cả người người nhẹ như chim yến, thân thể xông thẳng bay lên trên cao.

-Ồ…?

Trong bóng tối truyền đến ba tiếng thấp giọng, không biết là đang cảm thán võ công hay là tán thưởng tuyệt thế khinh công của hắn.

Tuy nhiên ba người cũng không chần chừ, rất nhanh ba đầu dây thừng tựa như giương nanh múa vuốt gấp vút lên trên cao, chia từ ba mặt bổ nhào đến, trong đêm tối, ba sợi dây thừng đen kịt nhảy múa không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng nào.

Nếu Tống Thanh Thư không nhờ vào tu vi lúc này đã đến cảnh giới phản phác quy chân, trong đêm tối, chỉ cần có một tia sáng nhỏ, đều có thể thấy giống như ban ngày rõ ràng, thì đã nuốt hận tại chỗ rồi.
Dây thừng lúc xuất chiêu vô thanh vô tức, hiển nhiên nội lực của người sử dụng tinh thuần vô cùng, đã đạt đến cảnh giới phản chiếu không lộ góc cạnh phương vị, nếu cao thủ bình thường ở vào tình thế bây giờ, thì sẽ không nhìn thấy đường đi binh khí của địch nhân, ba sợi dây thừng giờ giống như trường côn tựa như đến chậm mà lại nhanh, giống như quỷ mị khác thường..

Tống Thanh Thư thân ảnh bay lượn ở giữa không trung phảng phất trích tiên, lúc ngón tay búng một cái, lúc mũi chân điểm một cái, liên tục tránh thoát sát chiêu đối phương, một bên Trương Tam Phong âm thầm gật đầu, đối phương vừa mới tung ra tam chiêu, cửu thức, mỗi một thức bên trong đều ẩn tàng biến hóa hơn mười chiêu, trãi qua mấy chục lần tung đòn, đã bị Tống Thanh Thư đem tam chiêu, cửu thức từng cái một đánh tan ra, việc hóa giải mỗi một thức đều hung hiểm đến cực điểm, có chiêu thức chỉ trong gang tấc, nếu so hở chính là gân đứt xương gãy, bị họa sát thân ngay, nhưng hắn vẫn lộ ra tiêu sái tự nhiên, không có chút gì sợ hãi nguy hiểm.
Nếu là bình thường, Trương Tam Phong phải nhìn kỹ để xem Tống Thanh Thư đến tột cùng như thế nào phá giải được Kim Cương Phục Ma Quyển này, nhưng hôm nay hai người đêm tối thăm dò Thiếu Lâm Tự, vạn nhất tiếp tục đánh nhau quá lâu, làm kinh động đến tăng nhân trong chùa, thì khó tránh khỏi lại thêm thập phần khó khăn.

Trương Tam Phong tâm niệm nhất động, cả người liền phóng đến chính giữa trung tâm của ba dây thừng đang công tới, tay trái kéo, tay phải đẩy, rồi một nắm một quấn, quấn lấy ba đầu dây thừng cùng một chỗ, một chiêu này chính là Thái Cực Tâm Pháp, ba sợi dây thừng ( trường tiên ) mang theo nội kình lập tức bị dẫn dắt bị xoắn tròn thành một…

Trong bóng tối truyền ra tiếng kinh hô, rất nhanh ba bóng người tán loạn từ trên những cây tùng tung bay ra ngoài thay đổi vị trí. May mắn là Trương Tam Phong thủ hạ lưu tình, kình lực không có dùng hết, do đó ba người mới có thể vội vàng đổi lấy phương vị lẫn nhau, cổ tay bọn họ liền lắc giật lên, ba sợi dây thừng quấn quanh ở cùng một chỗ lập tức tách ra.
Trương Tam Phong cũng không có ngăn cản, mắt lộ ra khen ngợi, ba vị lão tăng này tu vi quả nhiên so với các cao tăng chữ Huyền kia thì cao hơn nhiều, nhanh như vậy mà có thể ổn định được thế trận c, hoảng mà bất loạn.

Hai người lúc này mới nhìn rõ dung mạo tam tăng, trụ góc đông bắc lão tăng sắc mặt đen nhánh, giống như bằng gang; góc tây bắc lão tăng héo quắt mặt vàng như cây khô; còn góc chính nam lão tăng lại có sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Ba tăng đều hai gò má hãm sâu, gầy ốm đến mức không có bắp thịt, lão tăng mặt vàng thì chột một mắt, ba vị lão tăng với năm con mắt sáng rực như đuốc, lộ ra nhấp nháy có thần.

Trương Tam Phong gật đầu, đây chính là Thiếu Lâm Tam Độ —— Độ Ách, Độ Kiếp, Độ Nan.

Hai người dò xét ba lão tăng, thì lúc này ba lão tăng cũng đang đánh giá hai người, vừa rồi Tống Thanh Thư hóa giải Kim Cương Phục Ma Quyển tiêu sái tự nhiên, không sợ nguy hiểm, trong cả đời của ba lão tăng, ngoại trừ giáo chủ Minh Giáo Trương Vô Kỵ, bọn họ chưa bao giờ từng gặp phải địch thủ cao cường như vậy, đang hãi nhiên, không nghĩ tới bên cạnh hắn còn có lão đạo kia càng là thâm bất khả trắc, vừa ra tay liền khiến cho ba người thân hình bất ổn, chỉ có thể thông qua trao đổi vị trí phương vị mới miễn cưỡng xóa đi kình lực cỗ quái từ trên ba sợi dây thừng truyền đến….
-Hai vị đến là thần thánh phương nào, vì sao ban đêm lại xông vào cấm địa của Thiếu Lâm?

Độ Kiếp mở miệng trước, thanh âm bên trong dùng nội lực, ầm ầm rung động, chắc là để thông tri cho quần tăng trong chùa biết.

Thực ra nếu hai người trước mắt võ công quá mức hãi nhiên, Tam Độ cần gì phải viện binh? Lúc trước tại đại hội Đồ Sư, thiên hạ anh hùng tề tụ đông đủ về Thiếu Lâm, ba người không cần đến một binh một tốt của Thiếu Lâm, chỉ dựa vào trong tay ba sợi dây thừng, đánh lui từng đợt cao thủ, quả thực là đã bảo vệ Tạ Tốn chu toàn, nhưng hôm nay cùng hai người trước mắt này mới giao thủ có mấy chiêu, ba lão tăng trong lòng đã rõ vô cùng, cho dù đối phương chỉ có một người, ba người đều chưa hẳn là đối thủ, huống chi hiện đang có hai người.
Tống Thanh Thư thừa cơ đi vào bên người Trương Tam Phong nhỏ giọng nói nói:

- Thái sư phụ, nếu như chờ đám người của Huyền Từ đại sư chạy đến, đến lúc đó Thiếu Lâm, Võ Đang trên mặt mũi cũng không dễ nhìn, thái sư phụ cũng không tiện xuất thủ tại đây, chi bằng thừa dịp trong một chốc lát này, thái sư phụ tới Tàng Kinh Các trước điều tra một phen, xem có thể tra được các vị sư thúc bọn họ hạ lạc ở đâu, đến khi đám người Huyền Từ chạy đến, thì cũng đã phiêu nhiên đi xa, không cùng bọn họ đối mặt, chí ít như vậy thì trên mặt mũi cũng không có gì trở ngại.

Trương Tam Phong gật đầu, rõ ràng hắn nói rất có đạo lý, thái độ Thiếu Lâm quỷ dị, lần này đến Tàng Kinh Các chỉ là muốn tra nhìn một chút, dù sao Tàng Kinh Các cũng là cấm địa Thiếu Lâm, chính mình hai người cùng xông vào khó tránh khỏi có chút đuối lý, chỉ có thể chiến quyết, mau chóng rời đây mới là thượng sách.
Hai người liếc nhau, nhận ra ý nghĩ với nhau, rất nhanh thân ảnh lóe lên, liền hướng đến ba lão tăng đánh tới.

Thấy hai người đánh tới, ba lão tăng làm sao không biết chủ ý bọn họ, vừa sợ vừa giận, bất quá bọn họ ba người ngồi hơn ba mươi năm khô thiền, đại công phu lớn nhất chính là dùng tâm ý tương thông, một người động niệm, hai người kia lập tức ý hội, do đó uy lực khi ba người liên thủ tăng lên gấp nhiều lần so với những cao thủ khác, bởi vậy ngay lấp tức trong phút chốc ba sợi dây thừng tạo thành vòng tròn giống như đồng tường thiết bích, đem hai người vây vào giữa, chỉ cần có thể trì hoãn thêm chút thời gian, chờ phương trượng Huyền Từ dẫn người đuổi tới, tự nhiên là vạn sự đại cát.

-Ngươi đối phó Độ Nan, còn lại hai người giao cho ta.

Trương Tam Phong rất nhanh bắt đầu phân phối nhiệm vụ.