Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 62: Đề mục thứ nhất.




CHƯƠNG 062: ĐỀ MỤC THỨ NHẤT.

Tống Thanh Thư chưa hiểu nhìn hắn:

-Tại sao?

-Bây giờ có rất nhiều thích khách muốn lấy mạng tiểu đệ, chúng ta thay mận… cái gì đổi …đào đó, nhỡ đến lúc có bọn thích khách thì không nghĩ tới mục tiêu đã biến thành Tống đại ca võ công cao cường, nhất định là sẽ bất ngờ ngã nhào ..

Vi Tiểu Bảo nói rất hợp lý, nhưng trong lòng thì đang tính toán khác: “Mình mặc một thân quan phục đến lúc hành động thì không được tiện, vì còn phải âm thầm lặng lẽ chạy đến kho rượu, rồi lẻn vào phòng của danh kỹ gì đó để sẵn một bình mê xuân tửu, dự định không thể nào bị nhỡ cơ hội với nàng được. ..”

-Vi đại nhân thực sự là thần cơ diệu toán, khâm phục …khâm phục.

Một bên Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào lấy lòng gã.
-Vi đại nhân nói không phải không có lý..

Cưu Ma Trí nhìn Tống Thanh Thư gật gù

-Chúng ta chỉ có Tống công tử cùng Vi Tiểu Bảo là niên kỷ xấp xỉ. . ."

"Đoàn Dự không phải là cũng vậy sao? Nếu bị thích khách đâm cho một chiêu kiếm gϊếŧ chết thì càng tốt hơn,.."

Tống Thanh Thư trong lòng cũng oán thầm, dường như có thể đoán được ý nghĩ trong đầu của hắn, Đoàn Dự theo bản năng bỗng nhiên co rụt người lại.

Có điều lý trí nói cho chính hắn mới là người được lựa chọn tốt nhất, Đoàn Dự nói như thế nào đi nữa nói cũng thân là Thế tử Đại Lý, nếu như thật nhỡ có xảy ra chuyện gì với y, Khang Hi đoán chừng phải lôi Vi Tiểu Bảo đem ra trách mắng, cũng may bây giờ võ công của mình nếu gặp phải thích khách thì để tự vệ vẫn còn có dư. . .

Tống Thanh Thư gật đầu đáp:
-Được rồi!

Muốn hỏi thiên hạ ngày nay nơi nào tốt nhất xa hoa đồi trụy, mười người nam nhân thì sẽ có mười người đều hưng phấn trả lời: Dương Châu!

Muốn hỏi thiên hạ ngày nay nơi nào tối xấu xa dơ bẩn, mười nữ nhân thì sẽ có mười người đều tràn ngập khinh bỉ trả lời: Dương Châu!

Bên hông mang mười vạn xâu tiền, cỡi hạc đến Dương Châu, chuyện vui nhân sinh, cùng lắm cũng chỉ được như thế này thôi.

Đêm xuống Dương Châu đèn rực rỡ sáng lên, trong thành mỗi nơi bướm hoa dồn dập náo nhiệt, mà bên trong náo nhiệt nhất không nơi nào sánh bằng Lệ Xuân viện.

-Hừ, chẳng qua là mới đến một Ôn cô nương, chờ đến khi bị ai nhổ cọc mang đi, ta xem có còn mị lực thu hút náo nhiệt nữa không?

Một tú bà trơ mắt nhìn một đám ngựa xe đông đúc trực tiếp hướng về Lệ Xuân viện đi đến, nhổ mấy bãi nước miếng, ganh tỵ nói.
Đám ngựa xe này chính là của nhóm người Vi Tiểu Bảo, mới vừa bước vào ngưỡng cửa Lệ Xuân viện, tú bà sau khi thấy được ánh mắt sáng ngời, vội vã nhiệt tình chạy ra nghênh tiếp.

Vi Tiểu Bảo cầm một nén bạc ném tới, chỉ vào người của Tống Thanh Thư nói:

-Đây là của Vi đại gia thưởng, tìm cho chúng ta chỗ ngồi tốt nhất.

Tú bà liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, vội vàng gật đầu:

-Được.. được… được, các vị đại gia xin mời đi theo hạ nhân.

Nói xong tú bà dẫn mọi người đưa đến một chỗ trang nhã trí u tĩnh ngồi xuống, sau khi sai người dọn lên trái cây, rượu và thức ăn thì tú bà bắt chuyện, cười nịnh nói:

-Các vị đại nhân cứ ngồi nhâm nhi, một lát sau Ôn cô nương sẽ ra tới, đến lúc có thể được nàng ưu ái hay không, thì phải dựa vào bản lĩnh của các vị đại gia.
-Ngươi đi xuống trước đi…

Vi Tiểu Bảo vung vung tay đuổi tú bà xuống.

Một lát sau, gã lặng lẽ nói với Tống Thanh Thư:

-Tống đại ca, tiểu đệ hơi đau bụng đi thuận tiện một chút.

-Danh kỹ sắp đi ra rồi. . .

Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói, không nghĩ tới Vi Tiểu Bảo vào lúc này lại chột bụng.

-Không sao, tiểu đệ đi một chút rồi quay lại sau, cũng không cần phái người đi theo hộ vệ, để khỏi bại lộ thân phận.

Vi Tiểu Bảo nói xong ôm bụng khom lưng nhanh chóng hướng về hành lang chạy mất.

Chạy ra khuất khỏi tầm mắt mọi người, Vi Tiểu Bảo ngồi thẳng lên, cười nham nhở:

-Trước chạy xuống kho rượu lấy bình mê xuân tửu cái đã..

Vi Tiểu Bảo vừa đi không bao lâu, đại sảnh một trận cười nói rộn ràng:

-Ôn cô nương đã đi ra…

Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy hai nha hoàn đang đỡ một mỹ nhân tuyệt sắc từ trên lầu từ từ đến, từng bước một, lơ đãng mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra đầy sức quyến rũ, Tống Thanh Thư vừa nhìn thấy trong lòng liền rung động.
Tựa hồ chú ý tới ánh mắt của Tống Thanh Thư, mỹ nhân quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, mi mục như tranh, nhất là một đôi mắt đẹp như có thủy linh lưu động, câu hồn đoạt phách long người, vô cùng phong tình vạn chủng.

“Có đánh chết ta cũng không tin nữ nhân này thật sự ở tại chốn này."

Tống Thanh Thư vội vã cúi đầu, trong lòng kinh hoảng không ngừng, nếu như nàng thực sự còn là một cô nương, thì làm sao có thể thành thạo điêu luyện đem mị lực của nữ nhân triển khai đến mức cực hạn như vậy, còn không thì đúng là có thể xưng tụng trời sinh mị cốt.

Bât giác nàng đã đi vào trong đại sảnh đến khu vực riêng biệt dành riêng cho mình, từ từ ngồi xuống ngồi nơi có tấm màn che phủ ở phía trước.

Tú bà thấy thời cơ đã đến, vội vã bắt đầu thét to:

-Các vị đại gia công tử, Ôn cô nương đã ngồi, vẫn là theo quy cũ, ai có thể đáp được ba đề mục, thì có thể được Ôn cô nương mời vào khuê phòng một lần.
-Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đề mục thứ nhất cũng không ai có đáp án, có phải là Lệ Xuân viện có ý bẫy người sao?

Một phú thương hơi mập la to lên, xung quanh một đám người nhao nhao gật đầu.

-Đại gia đáp không được, thì không có nghĩa là những người khác cũng đáp không được, nếu như Ôn cô nương ra đề mục mà dễ dàng có đáp án, chẳng phải là làm chuyện cười sao?

Người lên tiếng là một công tử ngồi gần đó, lời nói của gã cũng được một phần lớn tán đồng.

- Ôn cô nương ra đề mục nhanh đi.

Bên trong Ôn cô nương khẽ khom người đáp lễ, lúc này bên cạnh người nàng có một nha hoàn đứng dậy, há miệng nói:

-Mọi người nghe rõ, cô nương ra đề mục thứ nhất, không phải cầm, kỳ, thi, họa, cũng không phải là kinh, sử, tử, tập, chỉ hỏi về thuật số. Câu hỏi là nếu dùng đao để cắt một cái khăn gấm thì sẽ chia ra làm mấy mảnh, mọi người đều biết, một nhát đao có thể cắt cái khăn gấm ra làm hai mảnh, hai đao thì chia làm bốn mảnh..v.v.. Xin hỏi, nếu như một trăm đao cắt qua, cái khan gấm của Ôn cô nương có thể bị chia ra làm bao nhiêu mảnh?
Đề mục vừa đưa ra, trong đại sảnh mọi người dồn dập bắt đầu tính toán, Đa Long ánh mắt sáng ngời, móc ra một khối khăn vuông, lấy đao ở vạch lên, cắt qua được bảy, tám nhát, một số bộ phận khăn vuông đã nhỏ vụn đến mức không ra hình thù gì, không còn cách nào lại cắt tiếp, gã tức giận ném đi:

-Con bà nó, cái đề mục này bậy bạ quá..

Đoàn Dự vốn là người đọc sách, nếu là thi thơ thì thì ngôn ngữ tinh tế, ý nghĩa sâu xa, kinh Phật hàm nghĩa là cái gì, có thể y rất nhanh đưa ra đáp án, chỉ tiếc là về phần thuật số, thì y một chữ cũng không biết.

Khác với Đoàn Dự, Vương Ngữ Yên cũng đọc nhiều sách vở, không chỉ giới hạn võ học điển tịch hoặc là nho gia kinh điển, thuật số các loại thư tịch nàng cũng trải qua rất nhiều, như là Cửu chương toán thuật, Chu bễ toán kinh thì nàng cũng có nghiên ngẫm, nghe qua được đề mục này, tâm niệm bách chuyển, rất nhanh nàng có đáp án, trên mặt mỉm cười.
Đoàn Dự liếc nhìn qua Vương Ngữ Yên, thấy khuôn mặt nàng biểu lộ, giật mình hỏi:

-Vương cô nương đã đoán được?

Nếu như bàn về võ công thì không nói, đối phương rõ ràng là thi về văn tài, Đoàn Dự ở trước mặt mỹ nhân bị mất đi mặt mũi, trong lòng lại ủ rũ cực kỳ.

Nghe được Đoàn Dự nói, Đa Long, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền lập tức vây quanh nàng, cười lấy long nói:

-Vương cô nương, đem đáp án đề mục nói cho chúng ta biết đi.

Vương Ngữ Yên đỏ mặt, kiên định lắc đầu, nàng trong lòng đang tức giận bị bọn họ bắt đi, vậy thì làm sao trợ giúp bọn họ để đi gây họa hại cho cô nương kia chứ.

Tống Thanh Thư thì lại nhẹ nhàng bình thản ngồi ở ghế chủ vị, bình thản uống trà, Thủy Sinh thấy dáng dấp của hắn, đảo quanh mắt tò mò hỏi:

-Ngươi đã có đáp án?
-Này..lần sau trước tiên muốn nói thì phải gọi công tử, không có quy củ.

Tống Thanh Thư trừng mắt nhìn nàng, nhưng không có trực tiếp trả lời câu hỏi.

Thủy Sinh trong lòng cứng lại, trong lòng hận lẫy Tống Thanh Thư, quay đầu nhìn thấy tấm màn đang che Ôn cô nương, khóe miệng hiện ra tia giảo hoạt, đột nhiên nàng la lên:

-Công tử nhà ta đã đoán ra!