Thâu Hương Cao Thủ (Cải Biên)

Chương 584: Ngủ say




Tống Thanh Thư cũng không có ngăn cản lại, ngược lại nghiêm mặt nói:

-Chúng ta trước mặt người khác giả là phu thê nồng thắm a, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có cử chỉ thân mật, nếu như tại hạ nhỡ đụng chút thân người của cô nương một chút, nlúc đó cô nương lại nhảy dựng lên như bị bỏng nước sôi, thì lúc đó bất cư ai nhìn thấy cũng sẽ hoài nghi…

-Cho dù là như vậy. . . cũng không thể như dạng này.. cũng không thể cùng. . . cùng giường chung gối đi…..

Nhậm Doanh Doanh cảm thấy hắn nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng lại luôn cảm thấy có gì không ổn, trong lúc nhất thời nghĩ không ra.

-Sở dĩ muốn cùng cô nương cùng ngủ chung giường, chính là muốn tập cho phu thê chúng ta ăn ý quen dần đi, ngày sau ngay trước mặt người khác, cho dù thân thể có chút tiếp xúc, cô nương đã sớm tập mãi thành thói quen, đương nhiên sẽ không lộ ra sơ hở gì cả,
Thấy Nhậm Doanh Doanh trên mặt sắc mặt giận dữ, Tống Thanh Thư vội vàng nói tiếp,

-Cô nương yên tâm, chúng ta chỉ ngủ cùng một chỗ, dựa vào nhân cách của tại hạ, cam đoan tuyệt sẽ không đối làm chuyện gì với cô nương.

- Nhân cách?

Nhậm Doanh Doanh tức giận hừ một tiếng,

-Ngươi có nhân cách sao?

-Vậy cô nương muốn tại hạ lấy cái gì để cam đoan đây?

Tống Thanh Thư chần chừ hỏi.

-Ngươi lấy danh nghĩa của tổ tiên Tống thị mang ra thề đi.

Nhậm Doanh Doanh cắn răng nói, từ xưa đến nay Trung Nguyên đều rất chú trọng thờ kính tổ tông, lấy danh nghĩa tổ tiên phát thề, có thể nói đó là lời thề trịnh trọng nhất.

-Tốt!

Tống Thanh Thư lập tức liền dùng danh nghĩa tổ tiên thề nhưng trong lòng thì nghĩ, dù sao ta cũng không tính chính thức là Tống Thanh Thư. . .

-Hả?

Nhậm Doanh Doanh nghe hắn thề thì sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình bị hắn vây quanh trong hố, rõ ràng là mình có lựa chọn là cự tuyệt hoặc là chấp thuận, lại làm sao để cho hắn trịnh trọng thề như vậy.
Đang ngây người, trong chăn đột nhiên duỗi ra một cái tay, một tay kéo nàng nhích lại gần người hắn.

Tống Thanh Thư nằm xuống, một bên cũng nằm nghiêng dựa sát vào sau lưng của Nhậm Doanh Doanh.

-Ai….không cho chạm vào người của ta.

-Tại hạ chỉ ôm, không có làm gì hết…

-Ôm cũng không được. . . a…ái…"

Nhậm Doanh Doanh toàn thân uốn qua uốn lại, nhưng vẫn không có cách nào tránh thoát, một lúc thì bên tai đột nhiên truyền đến ngáy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn lại, thì ra Tống Thanh Thư đã thở đêu đều chìm vào giấc ngủ rồi.

“ Tên hỗn đản này làm sao lại ngủ được nhanh như vậy chứ? " Nhậm Doanh Doanh tiếp tục giãy giụa mấy lần, vẫn vô pháp tránh thoát Tống Thanh Thư ôm ấp, chẳng qua bây giờ đã biết Tống Thanh Thư đang ngủ, nàng cảm giác nguy cơ của mình lập tức hạ xuống mấy tầng.
Tống Thanh Thư chăm chú dựa vào thân thể ấm áp của nàng, hắn đã là cảm thấy mỹ mãn, tăng thêm một ngày mệt nhọc, sớm mi mắt đã sụp xuống, không bao lâu thì tiến vào mộng đẹp, Tống Thanh Thư không có lo lắng tình huống, bên ngoài phức tạp, nhưng Nhậm Doanh Doanh lại không có dám ngủ, mơ hồ chỉ trong chốc lát, Nhậm Doanh Doanh chợt nghe đến Tống Thanh Thư trong giấc mộng hàm hồ kêu lên tên của một nữ nhân, tiếp theo một cái xoay người, đem một cánh tay để lên đến trên bộ ngực của nàng.

Nhậm Doanh Doanh trong nội tâm bực mình, nhưng hồi tưởng lại, lại không biết Tống Thanh Thư vừa rồi gọi tới tên ai, lại là cánh tay của Tống Thanh Thư nhúc nhích ở trên hai bầu vú của nàng, làm nàng cảm thẹn thùng …

Nhưng Nhậm Doanh Doanh không dám quấy rầy mộng đẹp Tống Thanh Thư, vì một khi làm cho hắn thức giấc, sợ hắn lại nổi lên thú tính thì càng nguy hiểm hơn, nên đành cắn răng chịu nhịn, bàn tay Tống Thanh Thư bắt đầu không thành thật, ngay từ đầu chỉ là rất xoa lấy nhè nhẹ bên ngoài, trong chốc lát sau, đột nhiên thoáng cái trực tiếp nắmt lấy bầu vú lực bóp nắn tăng dần, thậm chí làm cho bên trong hai bầu vú của nàng bị chèn ép thay đổi theo bàn tay hắn đủ loại hình dạng. Nhậm Doanh Doanh giờ đây có dễ dàng tha thứ Tống Thanh Thư làm càn xâm phạm trước ngực của nàng như thế, vì vậy nhẹ nhàng lấy tay Tống Thanh Thư ra đem thân thể nhích hướng vào trong.
Nhưng mà Tống Thanh Thư không biết là cố ý còn là vô tình ý, thên thể lại cũng nhích theo dán tới, ôm lấy lưng ngọc Nhậm Doanh Doanh, nhưng bàn tay lại thành thật hơn, không còn có sờ loạn, lộn xộn….

Nhậm Doanh Doanh vừa thở phào nhẹ nhỏm, tuy rất mệt mỏi nhưng nàng trằn trọc, vẫn nằm nghiêng quay mặt vào trong không dám ngủ, thì một lát sau thì phía dưới mông nàng tựa như có một cái đồ vật không thành thật, thô sáp chạm đẩy lấy bên dưới cái mông nàng. Nhậm Doanh Doanh lúc mới bắt đầu không nghĩ nhiều, nhưng cái đồ vật kia không ngừng nhúc nhích, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên ý thức được đó là cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư …

Tống Thanh Thư lúc này đang mộng thấy cùng Triệu Mẫn thân mật, đang trong lúc mộng xuân đậm đặc, thân dưới của hắn hơi chuyển động một chút, Nhậm Doanh Doanh lập tức thất kinh, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng không biết nên nói cái gì, nàng lại lần nữa ngiêng đầu liếc mắt nhìn, chứng kiến Tống Thanh Thư vẫn ngáy ngủ say, chỉ đành phải chịu để cho Tống Thanh Thư xâm phạm, Nhậm Doanh Doanh mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, đỏ đến như muốn nhỏ ra huyết, đối với Tống Thanh Thư xâm phạm, Nhậm Doanh Doanh vốn có chút không biết làm sao, vì vậy biểu hiện giống như cự còn nghênh, nãy giờ nàng đã bị hắn khơi mào cảm thấy trong thân thể như sóng triều bành trướng, hai đầu núʍ ѵú đã trướng lên săn cứng lại thẳng tắp nhô đầu dựng đứng lấy, giống như chỗ xung yếu muốn phá lấy bầu vú vậy, Nhậm Doanh Doanh thân thể yêu kiều run lên, khí lực toàn thân tựa hồ cũng không cánh mà bay.
Chỉ là Tống Thanh Thư tiếng ngáy đón đến càng lúc càng trần trọng hơn, bất quá sau đó thì hắn cũng không có tiến thêm một bước cử động, liền cứ như thế ôm Nhậm Doanh Doanh trong một giấc ngủ ngon.

Nhậm Doanh Doanh cả đêm căng thẳng vì chuyện khẩu quyết Hấp Tinh đại pháp, tâm tình lại là chống lại với mối quan hệ thông gia kia, tinh thần sớm đã mệt mỏi không chịu nổi, một khi trầm tĩnh lại, nàng cũng cảm giác được một trận buồn ngủ dâng lên, mơ mơ màng màng cũng chầm chậm nhắm mắt lại.

Mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, trong chốc lát sau Nhậm Doanh Doanh cũng đã tiến vào một giấc mộng, không biết là nàng có giấc mộng gì, chỉ thấy cái mông đẹp của nàng nhè nhẹ uốn éo, không lâu ngọc thể tuyết trắng hơi run lên, một đôi đùi ngọc chợt kéo dài thẳng tắp, đầu gối uốn lượn, thể xác tựa hồ lộ ra một loại giải thoát vui sướng tới hừng sáng.
…………………………………………………………………………………….

Sáng sớm ngày hôm sau , Nhậm Doanh Doanh đột nhiên mở to mắt, giật mình sợ hãi cả kinh: "Xong rồi.. xong rồi… tối hôm qua ta làm sao lại ngủ quên mất, chắc chắn là đã bị tên hỗn đản kia chiếm hết. . . tiện nghi rồi. . ."

Nàng còn chưa có ai thán xong, đột nhiên sửng sốt, bởi vì nàng phát hiện y phục của mình vẫn còn hoàn hảo, đã vậy còn cong cái mông lại ép sát bên dưới hạ thể của hắn giống như một con mèo nhỏ ở trong ngực Tống Thanh Thư, hai tay còn lôi kéo cánh tay của hắn để trên trước bầu vú của mình. . .

Quay đầu liếc nhìn lại, chỉ thấy Tống Thanh Thư vẫn còn ngủ say, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên sinh ra một ý niệm lạ kỳ: “ Tên hỗn đản này lúc ngủ, nhìn thấy cũng không có chán ghét lắm …” . .
Chợt Tống Thanh Thư lông mi run lên, Nhậm Doanh Doanh biết hắn sắp tỉnh giấc, vội vàng buông tay hắn ra, lập tức ngồi dậy liền rời khỏi thân thể hắn một khoảng cách.

-Tối hôm qua ngủ như thế nào?

Tống Thanh Thư mở to mắt nhìn trước mắt một nữ nhân đang lườm lườm nhìn mình.

-Cũng. . . được …

Không biết vì cái gì, tối hôm qua Nhậm Doanh Doanh ngủ như thế mà không gặp ác mộng như trước kia, trong vài canh giờ ngủ say sưa vô cùng, tuy nhiên Nhậm Doanh Doanh cảm thấy kỳ lạ là lại có cảm giác bên trong hạ thể của mình vẫn là dinh dính một mảnh trắng mịn khô lại kia đang nhơ nhớp ở bên trong cái tiểu nội khố mình, đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc nói là mình ngủ rất ngon, đành phải qua loa ứng phó một câu.

-Thế nào…..tại hạ đã nói đối với cô nương cái gì cũng không làm, tại hạ không có lừa gạt cô nương chứ.
Tống Thanh Thư nháy mắt nhìn lấy nàng.

-Coi như ngươi nói cũng giữ lời.

Nhậm Doanh Doanh đỏ mặt, không muốn tiếp tục cùng hắn ở trên cái giường, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, đi qua một bên rửa mặt ..

Lúc đầu Nhậm Doanh Doanh cũng muốn mở miệng trách mắng Tống Thanh Thư ít nhiều gì cũng có sờ soạng nàng, nhưng nghĩ lại, hai người tại trên cùng một cái giường ngủ qua, loại chuyện nhỏ này cũng đâu có quan hệ gì lớn, huống chi lấy tính tình vô lại hỗn đản của hắn, cho dù là mình mở miệng nói, cũng chưa chắc gì mà hắn nhận . .

Nhìn lấy bóng lưng Nhậm Doanh Doanh ngồi tại trước bàn trang điểm,mái tóc dài buông xỏa đen nhánh bóng loáng mượt mà, thân hình có lồi có lõm đường cong lả lướt, cái mông săn chắc bè ra dưới mặt ghế, Tống Thanh Thư cảm thấy trước mắt phảng phất một bức tranh cung nữ đồ uyển chuyển hàm xúc, trong lòng hơi động, cười hì hì đến bên cạnh nàng:
-Doanh Doanh, có muốn hay không ta giúp ngươi chải đầu ?

Nhậm Doanh Doanh liền đứng lên, ưu nhã tránh một bên, sắc mặt đỏ lên, dứt khoát nói ra:

-Không muốn!

Gặp nàng phản ứng lớn như vậy, Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún vai, trong lòng suy nghĩ: “ Xem ra độ thiện cảm còn thiếu rất nhiều a. . . “

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm nha hoàn:

-Đại tiểu thư, cô gia….giáo chủ mời hai người đi qua."

Nguyên lai tối hôm qua giày vò quá lâu, hai người tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Nhậm Ngã Hành lo lắng cho nữ nhi, nên sáng sớm liền đến bên này nhìn xem một chút, khi lão lắng nghe trong phòng nữ nhi không có động tĩnh gì, hai người bên trong tựa hồ còn đang ngủ, trong lòng chợt thấy cổ quái vô cùng, đành phải chờ cho đến khi hai người thức dậy thì mới mời bọn họ đi qua.
-A? Đều là tại ngươi….

Nhậm Doanh Doanh lúc này mới phát hiện một giấc này vậy mà ngủ trễ như vậy…

Khi Nhậm Doanh Doanh đi theo sau Tống Thanh Thư đi vào trong sảnh phòng nghị sự h, ngoại trừ phụ thân, ngay cả Triệu Mẫn cùng Lý Mạc Sầu cũng đã sớm có mặt ở chỗ này, bọn họ với khuôn mặt cổ quái quan sát hai người, nàng thật là xấu hổ hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

Nhậm Ngã Hành bất động thanh sắc đem Tống Thanh Thư kéo qua một bên, đột nhiên nhỏ giọng hỏi:

-Tối hôm qua. . . như thế nào?

Thấy lão nháy mắt ra hiệu, Tống Thanh Thư thật không còn gì để nói, đây là câu mà nhạc phụ nên hỏi sao chứ, tuy nhiên vì quan hệ liên kết của hai nhà vững chắc, hắn đành phải giả ra một bộ dáng rất là hưởng thụ:

-Quả thực là tuyệt không thể tả. …

Đứng bên cạnh vểnh tai nghe lén, Nhậm Doanh Doanh gương mặt lập tức liền đỏ ửng, trong lòng hận đến nghiến răng, hận không thể duỗi tay ra hung hăng bóp cái vật kia của tên hỗn đản một cái
-Ặc…

Nhậm Ngã Hành suýt chút bị làm cho tức chết, nhịn không được hằm hằm nhìn Tống Thanh Thư:

-Ta muốn hỏi Doanh Doanh tối hôm qua tâm tình như thế nào?

Tống Thanh Thư nhất thời luýnh quýnh, ngượng ngùng nói:

-Mới đầu có chút không ổn định, tuy nhiên sau khi tiểu tế uốn ba tấc lưỡi thuyết phục, thì Doanh Doanh đã tiếp nhận việc thành thân này.

Cách đó không xa Triệu Mẫn cũng nghiến răng, trong lòng thầm mắng không thôi: “ Tên hỗn đản này, bổn sự lừa gạt nữ nhân cũng hơi quá mức a..”